- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Công Lược Tra Nam
- Chương 236: Công lược cuối cùng (11)
Công Lược Tra Nam
Chương 236: Công lược cuối cùng (11)
Edit : Bạch Mộc Tuyết Liên
truyenhdt.com : Talathunhomoe
Ở thời điểm tay Tư Nghiêu Kỳ chuẩn bị chạm đến phía sau lưng Hàn Trạm, thiếu niên ngồi trên xe đạp giống như là có điều gì phát hiện, đột nhiên quay đầu...
Nhưng ở nháy mắt hắn quay đầu, thanh âm Dung Tự đã đi một khoảng cách bỗng dưng vang lên, tay Tư Nghiêu Kỳ lập tức nhanh chóng rụt trở về, quay đầu nhìn Dung Tự đứng cách đó không xa đang hướng hắn mỉm cười.
"Tư Nghiêu Kỳ, cậu còn ngốc ở chỗ đó làm gì? Nhanh lại đây a, lên lầu, chỉ còn lại một chuyến cuối cùng, dọn xong rồi chúng ta liền đi ăn cơm chiều! Không phải nói tốt đi ăn mì thịt bò sao, chậm nữa tôi sợ cửa hàng sẽ đóng cửa..."
Hắn nhìn đến cô hướng hắn vẫy vẫy tay mà hô.
Nghe lời như vậy, Tư Nghiêu Kỳ nhìn Dung Tự đứng ở chỗ đó cười cười, không biết vì cái gì, trong lòng ma xui quỷ khiến mà dâng lên cảm giác vui mừng, liền chính hắn cũng không biết vui mừng này đến từ đâu, hắn cũng chưa phát hiện khóe miệng đang dương lên, nhấc chân liền hướng bên cạnh Dung Tự đi đến.
Ai nghĩ giây tiếp theo phía sau liền vang lên thanh âm phiền toái.
"Mì thịt bò sao? Tôi cũng thích ăn, vừa vặn buổi tối ba mẹ tôi không ở nhà, tôi có thể cùng đi được không? Dọn cái gì, tôi cũng có thể hỗ trợ..."
Thiếu niên nói xong liền từ trên xe đạp xuống dưới, mang theo ý cười đi qua phía Dung Tự.
Vừa nghe thấy thanh âm như vậy, Tư Nghiêu Kỳ đột nhiên quay đầu.
Hàn Trạm không chút nào để ý mà ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng tươi cười lại càng thêm rõ ràng "Như thế nào? Không chào đón? Tôi cũng thực thích ..."
Hắn thấp thấp buông tiếng thở dài, nghe thanh âm xe vận nhanh chóng vụt qua phía sau, trong mắt hiện lên một tia quỷ quyệt.
Nếu là hắn cảm giác không sai, người này vừa nãy ... là thật sự muốn đẩy hắn?
Vì sao?
Hắn không rõ.
Theo hắn biết, họ Tư này mới chuyển đến, nhưng vừa đến liền cùng Dung Tự phá lệ thân mật, hai người không chỉ cùng ở dưới một mái nhà, thậm chí lúc cha mẹ Dung Tự xảy ra chuyện cũng là tên này ở bên cô.
Hắn cùng tên kia... Hẳn là không có thù hận gì.
Phải biết rằng hai người bọn họ cho tới hôm nay tổng cộng mới gặp 3 lần, tên kia vì cái gì đột nhiên muốn ... Chẳng lẽ là bởi vì Dung Tự? Bởi vì họ Tư nhìn ra ý đồ trong lòng hắn ...
Nhưng nếu là nguyên nhân này, tính nguy hiểm của tên kia không khỏi cũng quá lớn, bất quá chỉ là nam nhân động tâm với nữ sinh mình thích, tên kia liền muốn mạng người ta?
Hay vẫn là... có cái gì khác mà hắn không biết?
Mặc kệ không hiểu cũng tốt, Hàn Trạm hắn cũng không phải bị dọa, cậu không cho tôi tiếp cận...
Tôi liền một hai phải tiếp cận!
Nghe thấy Hàn Trạm nói như vậy, Dung Tự kinh ngạc, theo sau lại lại lần nữa lộ ra cái mỉm cười "Không cần, cũng chỉ còn một chuyến cuối cùng, tôi cùng Tư..."
Ai ngờ lời còn chưa nói xong, Hàn Trạm liền trước cô một bước đánh gãy lời nói "Không có việc gì, dù sao tôi hiện tại cũng không có gì làm..."
Nói liền đi tới đằng trước Tư Nghiêu Kỳ, đạm cười đến bên cạnh Dung Tự.
Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, thế nhưng khiến người ta nhìn ra cảm giác xứng đôi, nhưng cảm giác xứng đôi như vậy lại làm trong lòng Tư Nghiêu Kỳ đi theo phía sau hai người bọn họ dâng lên một cổ phiền muộn cùng nôn nóng, nhưng ngay cả chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc bực bội cái gì...
Gϊếŧ hắn!
Ý niệm như vậy bỗng nhiên lại lần nữa ở trong lòng Tư Nghiêu Kỳ tăng lên.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lại sát ý, lại ở lúc nhìn thấy dưới bóng hoàng hôn, nữ sinh hơi hơi giơ lên khóe miệng, tay đang nắm chặt liền như vậy chậm rãi lỏng ra, tươi cười của đối phương khiến trong mắt Tư Nghiêu Kỳ không tự chủ được mà hiện lên một tia mê mang, theo sau hắn liền thấy chủ nhân của nụ cười quay đầu nhìn hắn, trong thanh âm còn mang theo một chút oán trách "Tư Nghiêu Kỳ cậu làm cái gì? Như thế nào còn không tới đây? Đi thôi, vừa lúc Hàn Trạm ở chỗ này, cậu cũng nhẹ nhàng một ít, sớm một chút dọn xong chúng ta cũng có thể sớm trở về nghỉ ngơi ..."
"Các cậu?" Hàn Trạm đôi mắt hơi lóe.
Hàn Trạm thanh âm thực nhẹ, Dung Tự cũng liền làm bộ cái gì cũng chưa nghe được, không giải thích.
Tư Nghiêu Kỳ đứng phía sau bọn họ lại cảm giác bản thân đã bị hai chữ "chúng ta" lấy lòng, cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt toàn bộ biến mất, đáng tiếc tâm tình vậy hảo cũng chỉ duy trì đến phía trước quán mì thịt bò...
"Cái gì? Cậu cũng biết quyển sách này? Tôi chỉ đọc phần đầu, phần sau đến bây giờ vẫn chưa mua được, tôi cho rằng sách mình xem rất kén người đọc, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể gặp được người cùng sở thích!" Dung Tự nhìn Hàn Trạm ngồi đối diện cười đến vui vẻ.
Dung Tự lúc này mới phát hiện Hàn Trạm thật không hổ là học sinh mũi nhọn Thị Nhất Trung trọng điểm bồi dưỡng, mặc kệ cô đưa ra vấn đề ở phương diện nào, bất luận cô nhắc tới quyển sách nào, người này dường như đều từng đọc qua, đặc biệt là thể loại văn học cổ đại Trung Quốc, đối phương quen thuộc đến mức cô tùy ý đưa ra một cái điển cố hắn đều có thể tiếp lời, giống như là... giống như là từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục như vậy.
Nghĩ vậy, đôi mắt Dung Tự hơi hơi lóe.
Thật là lợi hại a...
Cô ở trong lòng cảm thán nói.
Mà nghe thấy được tiếng lòng Dung Tự, Tư Nghiêu Kỳ lại cảm thấy tâm tình của mình một chút liền ác liệt, thậm chí mì sợi vừa mới cho vào miệng cũng trở nên có chút khó nuốt, nhưng cố tình vài thứ bọn họ nói hắn đều không có nghe qua, hắn ngay cả... ngay cả cơ hội chen vào đều không có...
Dung Tự bên kia lại như là càng nói càng hăng say, đôi mắt sớm đã hoàn toàn không nhìn thấy hắn, cũng chỉ đi theo Hàn Trạm vừa nói vừa cười, đối hắn lại là không dư thừa một ánh mắt.
Mà mắt thấy hai người từ quán mì thịt bò ra ngoài, tâm tình Tư Nghiêu Kỳ như thế nào cũng không thoải mái, cũng chỉ có thể đuổi theo, lại không nghĩ hắn vừa mới đi khỏi quán mì, ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe máy đấu đá lung tung đang lao tới chỗ Dung Tự, hai chữ "cẩn thận" đều đã tới cổ họng, lại như thế nào cũng so ra kém Hàn Trạm vừa lúc đứng ở bên cạnh Dung Tự...
Vì thế, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người nọ một phen kéo lại cánh tay Dung Tự, sau lại đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực, hai người theo quán tính mà lui lại, toàn bộ hình ảnh đẹp giống như phim thần tượng, khiến Tư Nghiêu Kỳ trong lòng vốn khó chịu càng thêm không thoải mái, không chút suy nghĩ mà liền nhanh chóng đi đến phía trước...
"Không..." Hàn Trạm cúi đầu nhìn lại, lời quan tâm nói còn chưa nói hết, ai từng nghĩ giây tiếp theo cánh tay hắn đã bị người gắt gao kéo ra.
Kinh ngạc, Hàn Trạm nhíu mày quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được Tư Nghiêu Kỳ ánh mắt đầy lửa giận đang nhìn lại đây, bộ dáng giống như sói con thở phì phì nhe răng, xem đến Hàn Trạm không tự chủ được mà cong khóe môi.
"Cậu làm cái gì!"
Bị kéo lảo đảo một cái, Dung Tự tức giận hỏi.
"Hắn... Hắn ôm cậu..."
Vừa thấy biểu tình Dung Tự có chút không đúng, cũng không biết vì cái gì, Tư Nghiêu Kỳ tràn ngập hỏa khí giống như là bị người rót một chậu nước lạnh, khi nói chuyện trên mặt còn mang theo một chút ủy khuất.
"Hàn Trạm là vì cứu tôi! Xe máy vừa nãy cậu không thấy được sao? Tư Nghiêu Kỳ, tôi phát hiện cậu thật sự có chút kỳ quái..." Dung Tự cười nhạt.
Ngay cả Hàn Trạm cũng nhướng mày nhìn qua.
"Không... Không thể ôm..."
Tư Nghiêu Kỳ thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Không ôm chẳng lẽ nhìn tôi bị xe máy đυ.ng ngã sao? Vì cái gì không thể ôm? Tôi cùng Hàn Trạm lại không phải người xa lạ, đừng nói xe máy đυ.ng vào, chính là bình thường gặp mặt ôm một cái cũng là có thể, cậu không phải từ nước ngoài tới sao? Đối với việc này hẳn là so với chúng tôi còn nhìn thấy nhiều hơn đi?"
Dung Tự khoanh tay, mày cũng nhăn đến càng chặt "Vẫn là..."
Cô đang nói chuyện liền ngừng lại, theo sau cực kỳ bình đạm mà mở miệng "Cậu thích tôi? Nhìn hắn ôm tôi trong lòng cậu không thoải mái..."
"Không có, không có khả năng!"
Tư Nghiêu Kỳ không hề nghĩ ngợi mà lập tức mở miệng phản bác.
Nghe vậy, trong mắt Dung Tự không có chút nào dao động, khóe miệng Hàn Trạm cười lại càng ngày càng nghiền ngẫm.
"Nếu là không có, như vậy có thể thỉnh cậu đừng treo khuôn mặt tức giận, còn có cũng đừng nói cái gì không thể ôm linh tinh làm người hiểu lầm nói. Được rồi, Hàn Trạm, đến đây thôi, tôi phải về nhà, hẹn gặp lại..."
Nói xong, Dung Tự giơ tay liền hướng Hàn Trạm tùy ý vẫy vẫy, nhấc chân liền đi đến phía trước.
Chỉ dư lại Tư Nghiêu Kỳ đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt, nhưng Hàn Trạm lại hướng về phía hắn cười nhạo, theo sau đưa lưng về phía Dung Tự cũng bước đi.
--------------------------------
(Các bạn theo dõi chương mới nhất ở truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)
--------------------------------
Mà chờ thời điểm buổi tối về đến nhà, Tư Nghiêu Kỳ phát hiện Dung Tự thế nhưng từ trên đường đến về nhà, tắm xong, trở về phòng chính mình, toàn bộ quá trình đều không nói với hắn một câu.
Ban đêm, Tư Nghiêu Kỳ nằm ở trên giường, hai mắt mở lớn, nhìn trần nhà đen tuyền trên đỉnh đầu.
Vì sao...
Vì sao không nói với hắn một lời nào?
Rõ ràng phía trước cùng người nọ không phải nói cười thực vui vẻ sao? Vì sao không nói chuyện với hắn? Vì sao?
Hắn đều đợi đã lâu, liền một câu... một câu chúc ngủ ngon đều không có...
Nghĩ đến đây, trong mắt Tư Nghiêu Kỳ lại hiện lên một tia ủy khuất.
Hắn làm không tốt chỗ nào sao?
Rõ ràng người nọ hôm nay cũng chỉ dọn vài quyển sách, vài bức tranh, hắn làm sự tình so với người nọ nhiều hơn, là bởi vì hắn không hiểu những chuyện bọn họ nói sao? Cho nên cô mới không muốn cùng hắn nói chuyện?
Như vậy nghĩ, cả người Tư Nghiêu Kỳ nháy mắt lại biến mất ở trên giường.
"Lại làm sao?"
Chu Dao hơi có chút không kiên nhẫn mà nhìn Tư Nghiêu Kỳ lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt "Chuyện của cậu cũng rất nhiều a? Tôi kêu cậu đi công lược, cậu luôn chạy tới bên này tính là cái gì?"
"Sách, tôi muốn đọc sách."
Tư Nghiêu Kỳ nghiêm túc mà đưa ra kiến nghị, đọc sách cô liền sẽ cùng hắn nói chuyện.
"Đọc sách? Cậu phát điên cái gì?"
"Vì công lược, Hàn Trạm đọc sách cô ấy liền nói với hắn ta, tôi không đọc sách cô ấy không cùng tôi nói chuyện."
"Ha?" Chu Dao lộ ra cái biểu tình khó hiểu, theo sau dường như nhớ tới cái gì, không kiên nhẫn mà ở trên màn hình di chuyển, theo sau liền đem một con chip đưa tới trong tay Tư Nghiêu Kỳ "Ăn xong thì đi đi, hiện tại nơi nào còn có thời gian cho cậu xem sách, lại nói cậu như vậy xem có thể hiểu không? Bất quá chỉ một hệ thống thôi... còn đọc sách! A, được rồi, nhanh tiếp tục công lược cho tôi, lần sau nếu không phải sau khi công lược được Dung Tự, cậu lại xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi liền... gϊếŧ cậu!"
Chu Dao ánh mắt hung ác, tay Tư Nghiêu Kỳ nắm con chip vô thức run run, theo sau cả người lập tức biến mất.
Vì thế, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, Dung Tự một bên ăn sáng, một bên uống sữa bò, vừa mới mở miệng nói câu chào buổi sáng, sau đó liền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tư Nghiêu Kỳ dậy sớm làm thơ, cô đập quả trứng gà liền nghe đối phương ca ngợi quả trứng...
Sau đó đi ra ngoài mặc kệ làm gì, hắn đều có thể "xuất khẩu thành thơ" khiến khóe miệng Dung Tự run rẩy càng ngày càng lợi hại.
Mắt thấy hắn đi theo cô ngồi trên xe chuẩn bị nói lịch sử phát minh xe buýt, Dung Tự lúc này mới ngoài cười nhưng trong không cười mà quay đầu nhìn hắn "Nói nữa liền cút xuống đi, câm miệng!"
Vừa nghe Dung Tự rống như vậy, Tư Nghiêu Kỳ lời nói được một nửa tức khắc ngậm miệng, trong lòng lại dâng lên một trận không vui.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người nọ nói liền không sao, hắn nói lại phải câm miệng, rõ ràng... rõ ràng ngày hôm qua cô cười đến thực vui vẻ, vì cái gì hiện tại không cười còn muốn hắn cút?
Cô còn không vui?
Thấy rõ biểu tình Tư Nghiêu Kỳ, trong lòng Dung Tự đều hết chỗ nói rồi, theo sau liền đổi đề tài "Nga đúng rồi, tiền thuê nhà chính là tôi giúp cậu ứng ra, nhanh đem tiền của cậu rút ra còn trả lại cho tôi có biết hay không?"
Nghe vậy, Tư Nghiêu Kỳ nhanh chóng quay đầu, tay không chịu khống chế mà nhéo túi, sau đó thấp thấp mà đáp ứng.
Nhìn hắn một cái, Dung Tự liền thu hồi ánh mắt.
Thực nhanh đủ loại đồ vật ở Dung gia, Dung Tự liền ở dưới sự hỗ trợ của Tư Nghiêu Kỳ, có thể dọn liền dọn, có thể bán liền bán, không sai biệt lắm hơn hai tháng, bọn họ rốt cuộc một lần nữa đứng ở cổng lớn trường học.
Tiến vào cổng trường, Dung Tự không dấu vết mà đánh giá miệng vết thương mới trên ngón tay Tư Nghiêu Kỳ, theo sau dường như không có việc gì mà quay đầu.
Mà ở trong trường, học sinh xung quanh nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ là hai người có thể bị đình chỉ...
"Đó chính là Dung Tự? Lớn lên xác thật xinh đẹp, khó trách Trịnh Triết vẫn luôn si tâm không thay đổi? Nhưng cô đã hai tháng không tới trường, nghe nói trong nhà đã xảy ra chuyện?"
"Thật hay giả? Trách không được Trịnh Triết hai tháng này ngày nào cũng trưng một khuôn mặt... Lại nói bên cạnh cô là ai a? Thực đẹp trai!"
"Đó là học sinh mới chuyển tới, trong nhà giống như cùng Dung gia có quan hệ. Mới đến hai ngày, liền cùng Dung Tự trốn học. Lớn lên xinh đẹp chính là rất tốt a, các nam sinh đều ngửi thấy mùi ngon, một người lại một người tiến lên a..."
"Các cậu thật đúng là tin trong nhà Dung Tự kia xảy ra chuyện hả, tớ nói cho các cậu, tớ chính là có tin tức. Dung Tự a, rõ ràng chính là ở bên ngoài làm bừa làm loạn, không biết mang thai con của ai, đi thành phố khác phá thai tĩnh dưỡng đi, bằng không cậu cho rằng đang êm đẹp sắc mặt cô như thế nào tái nhợt như vậy, người lại gầy như vậy a? Đó chính là hậu quả phá thai, không bồi dưỡng tốt... Phải biết rằng trước đó không lâu tôi chính là ở phố ăn vặt thấy được một đám nam nhân vì cô đánh nhau, có thể nghĩ rốt cuộc cô ngủ qua mấy người cái, mới có thể phát sinh đánh nhau như vậy a, tấm tắc, đều là ngủ mà ra sự tình... Ai, các cậu đừng đi a, các cậu đi cái..."
Nữ sinh còn chưa nói xong, đột nhiên liền cảm giác được da đầu tê rần, ngay sau đó tóc đã bị người khác túm, thanh âm như gϊếŧ heo nháy mắt vang lên.
"A, cứu mạng, cứu mạng a, a, a đau, đau quá!"
Dung Tự nghe thấy tiếng la hung tàn như vậy, lại lôi đi hai mét mới rốt cuộc dừng bước chân, theo sau ở trong thanh âm nữ sinh kia kêu to không ngừng mà chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ gương mặt cô ta rồi đưa qua một tờ giấy ăn, ôn nhu nói "Đây, lau nước mắt, nói cho tôi, tin tức của cậu từ đâu ra, hửm?"
"Tôi... Tôi..." Nhìn bộ dáng Dung Tự cười nhạt, hơn nữa trong tay cô còn kéo đầu tóc chính mình, nữ sinh không chịu khống chế mà run rẩy, định mở miệng gào lên.
Dung Tự liền dùng ngón trỏ chắn trên môi đối phương "Suỵt, nghĩ kỹ rồi trả lời, bằng không tôi không xác định có nên tiếp tục để cậu thể nghiệm một lần nữa sự tình vừa rồi..."
Nói xong, Dung Tự cười càng ôn nhu.
Nữ sinh run rẩy càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó không chịu khống chế mà nói ra một cái tên.
Nghe được cái tên này, Dung Tự không chút suy nghĩ mà nhấc chân đi đến phía trước, bước ngang qua lầu một thấy một dì lao công đang xới đất, xách thùng nước cạnh bà liền chạy lên lầu "A di, chốc nữa cháu xuống dưới múc lại!"
"Ai, cô học sinh này làm gì vậy?"
Nhưng chân tay Dung Tự nhanh đến nỗi người đuổi không kịp.
Mà cầm thùng nước Dung Tự lại vẫn luôn mang theo ý cười mà sải bước, theo sau một chân đá văng cửa chính lớp học, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong tiếng gọi kinh hỉ của Trịnh Triết, tiến lên hai bước, xách thùng nước liền một phen đổ xuống đầu Hạ Du Du ý cười bên miệng còn chưa hoàn toàn thu liễm.
"surprise~"
Cô cười nói, theo sau đặt thùng nước ở trên bàn học đã hoàn toàn ướt đẫm của Hạ Du Du, đi tới trước hai bước mới quay đầu lại "Nga đúng rồi, một hồi nữa sẽ có một dì đến đây lấy thùng nước, nhớ rõ trả cho người ta nha!"
Nói chuyện, Dung Tự liền nháy mắt với cô ta, tươi cười mà về chỗ ngồi.
Trong phòng học một mảnh an tĩnh, ngay cả Trịnh Triết đi được một nửa quãng đường đều chậm rãi ngừng lại.
Hồi lâu, tiếng thét chói tai của Hạ Du Du mới vang lên, sau khi cô ta hét xong, Dung Tự lúc này mới lấy bông nhét ở trong tai ra.
Sau đó liền nhìn Hạ Du Du giống như người điên mà ném thùng nước về phía cô. Dung Tự nghiêng đầu tránh thoát, thùng nước nháy mắt liền nện ở trên vách tường phía sau, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó a di đuổi theo liền phát ra một tiếng kêu than.
"Thùng của tôi, thùng của tôi..."
Thấy thế, Dung Tự vừa mới chuẩn bị di chuyển, Tư Nghiêu Kỳ bên kia cũng đã nhặt thùng nước lên, sau đó lại từ trong túi móc ra tờ tiền 50 tệ nhăn dúm dó đưa cho bà "Trả lại cho dì!"
"Tôi..."
Dì lao công một phen đoạt tiền qua "Các cậu đều là học sinh, hiện tại lại làm ra sự việc gì đây, thật là..."
Sau đó nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Trịnh Triết chạy tới lúc sau chỉ kịp nhìn đến cái ót của dì lao công, ngay sau đó hắn trừng mắt nhìn Tư Nghiêu Kỳ vẻ mặt vô tội một cái "Cậu thật xum xoe... Hừ!"
Mà Hạ Du Du bên kia nếu không phải bị người lôi kéo đã sớm một móng vuốt cào đến trên mặt Dung Tự.
"Dung Tự, mọi người đều là bạn học, cậu vừa trở về, Du Du lại không... lại không trêu chọc cậu..."
"Cũng là, cậu đem cậu ấy dội thành như vậy, cậu ấy còn đi học như thế nào a? Vừa nãy là dì lao công quét dọn nhà vệ sinh cùng hành lang, nước này..."
Lời nói như vậy lại khiến Hạ Du Du hét lên, trợn trắng mắt mà hôn mê bất tỉnh.
Đúng là.
Dung Tự cong khóe môi "Các cậu cùng cô ta chơi chung, là thật không biết cô ta sau lưng truyền những lời đó, hay vẫn là làm bộ không biết? Hửm?"
Nghe vậy, mấy nữ sinh chột dạ mà nhìn nhau.
"Mỗi ngày truyền tôi phá thai, các cậu liền thích tôi phá thai như vậy? Hay vẫn do người nào đó phá thai, cũng hy vọng người khác giống cô ta? Tôi cảnh cáo đây là một lần cuối cùng, nếu không tôi cũng không rõ kế tiếp bản thân sẽ làm ra sự tình gì đâu."
Nói xong, Dung Tự không hề nhìn các cô một cái, từ trong cặp sách lấy ra sách vở liền bắt đầu nghiêm túc đọc.
Theo sau dư quang liền nhìn đến những nữ sinh đó không nói một lời mà đem Hạ Du Du đã hôn mê nâng lên hướng phía ngoài chạy đi.
Lúc sau những người trong học liền bắt đầu nhỏ giọng mà nghị luận, nói cái gì Dung Tự không nghe rõ, nhưng thật ra Tư Nghiêu Kỳ bên này tan học một cái đã không thấy bóng dáng.
Mấy ngày nay, hắn giống như mỗi ngày đều như vậy, buổi tối thừa dịp cô ngủ liền trộm mở cửa phòng chạy ra, sau đó ngày hôm sau trên tay sẽ nhiều thêm vài miệng vết thương, buổi sáng hôm nay liền đem một tháng tiền thuê nhà cô ứng cho hắn trả lại...
Nghĩ lại, tay Dung Tự ở trên bàn học gõ nhẹ, cự tuyệt yêu cầu của Trịnh Triết muốn đi cùng cô, đeo cặp sách liền đi ra ngoài, sau đó ở bến xe lại thấy được một đám thiếu niên bất lương không có hảo ý mà lặng lẽ vây quanh cô.
"Thế nào? Dung đại mỹ nữ, theo tôi đi một chuyến chứ? Chị dâu chờ cậu đã lâu..."
--------------------------------------
(Aiz, sắp hết rồi, có chút tiếc nuối~)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Công Lược Tra Nam
- Chương 236: Công lược cuối cùng (11)