Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Wattpad: Talathunhomoe
Thấy rõ ủy khuất trong mắt Tư Nghiêu Kỳ, Dung Tự liền càng thêm cảm thấy giận sôi máu, trừ bỏ tức giận còn có một cảm giác vô lực cùng chán ghét.
—— nếu không phải bởi vì người này, nếu không phải bởi vì hắn, cô như thế nào sẽ đến thế giới công lược kỳ quái như vậy? Lại như thế nào sẽ lần nữa gặp được cha mẹ cô? Những sự tình trong quá khứ đó cô đều đã quên không còn một mảnh, vì cái gì còn muốn cưỡng ép cô nhớ lại, vì cái gì!
—— nếu giống trước nay đều chưa từng nhìn thấy mặt trời, như vậy cô còn có thể an ủi chính mình thế giới này vốn chính là không có bất luận ánh sáng gì! Nếu như cô vẫn chưa từng cảm nhận tình yêu thật tình của cha mẹ, như vậy cô liền có thể thuyết phục chính mình, hết thảy đều là như vậy, không sao cả, cô không thèm để ý cũng không nhớ rõ. Nhưng còn bây giờ thì sao, vì cái gì sau khi cô cảm nhận sự quan tâm, bất quá một đêm liền đem nó lấy đi, cái này khiến cô như thế nào cam tâm…
—— đặc biệt là người trước mặt này căn bản là không quen biết cô, căn bản là không nhớ nổi thời gian bọn họ ở chung, kỳ thật lúc trước 417 cũng vẫn luôn kéo chân sau của cô, hiện tại còn cần cô tới công lược hắn, cứu vớt hắn, làm hắn yêu cô. Cô thấy phiền chán, thật sự phiền, thậm chí phiền đến cũng không biết như thế nào mới tốt, cô chán ghét công lược như vậy, cuộc sống không ngừng công lược, cô ghét, ghét tới cùng cực, cô… không muốn lại công lược…
—— cho nên ở thời điểm cô tâm phiền ý loạn, người này rốt cuộc có thể không cần xuất hiện ở trước mặt cô hay không. Cô không cần ăn mì, không cần an ủi, không cần quan tâm, cái gì đều không cần, cô muốn an tĩnh mà ở trên giường cha mẹ, ngửi hương vị còn chưa hoàn toàn tan đi kia, nằm thôi...Hắn rốt cuộc có thể cút hay không a! Cút đi!
Dung Tự tâm tư cuồn cuộn, ánh mắt nhìn Tư Nghiêu Kỳ thế nhưng đều mang không kiên nhẫn cùng phiền chán nói không nên lời.
Nhưng cô lại vẫn là nhắm mắt, thật sâu phun ra ngụm thở dài, nhanh chóng đem cảm xúc bình phục “Hiện tại, mời cậu, đi ra ngoài.”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Nói xong, Dung Tự thậm chí cũng nhìn Tư Nghiêu Kỳ một cái, xoay người liền nằm xuống, cơ hồ dùng chăn đem toàn thân bao lại.
Chỉ dư lại Tư Nghiêu Kỳ vừa nghe lời nói trong lòng Dung Tự ngơ ngẩn mà nhìn chăn phồng lên trước mặt …
Cô, tức giận sao?
Mặc dù tức giận, mặc dù phẫn nộ, mặc dù khó chịu, nhưng bởi vì nhiệm vụ công lược trong người, bởi vì tình nghĩa cùng 417 còn ở nơi này, cô cũng vẫn như cũ bình phục cảm xúc chính mình, rốt cuộc không nói ra bất luận lời gì không nên nói.
Có lẽ đây là hành vi thường ngày của công lược giả hoàn mỹ, lại có lẽ là do cảm tình của cô đối với hệ thống 417 …
Bất quá một cái hệ thống trí năng thôi, cô liền để ý như vậy sao?
Vì cái gì hắn cảm giác trong lòng sinh ra một chút tình cảm nhàn nhạt khác thường, hắn ở trong đầu tra xét các loại cảm tình, mới hiểu được kia có lẽ gọi là ... Hâm mộ?
Mang theo loại hâm mộ rối rắm này, “Tư Nghiêu Kỳ” cầm mì nước trong tay đi ra ngoài.
Mà chờ hắn đi ra ngoài, vết hồng trên mu bàn tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu dần.
Theo sau hắn đặt tay trên đầu gối, thẳng tắp ngồi ở sô pha, trong mắt như cũ ngây ra.
Đúng vậy, cứ việc có được gương mặt này, hắn lại không phải 417, mà là đánh số 001, là tác phẩm chủ nhân vừa lòng nhất, cũng là truyền thuyết với Chủ Thần.
Nga đúng rồi, chủ nhân hắn chính là nhà khoa học vĩ đại nhất thời đại tinh tế, Chu Thiên.
Chủ nhân cả đời khát vọng nhất đó là có thể đưa nhóm trí năng bọn họ biến thành nhân loại có cảm tình. Ý tưởng của chủ nhân rất đơn giản, chính là sáng tạo sinh mệnh, thậm chí chỉ cần chúng nó có một điểm không phù hợp với lập trình, chủ nhận đều sẽ mừng rỡ như điên, sau đó nghiêm túc quan sát, lúc ấy nó hẳn là hệ thống trí tuệ nhân tạo lợi hại nhất, cũng là thường được chủ nhân khích lệ nhất, bởi vì nó thế nhưng học được cách tự hỏi.
Mà khi đó 417 vẫn không biết cái gì, cũng chỉ là người máy quét rác không có ý thức, nơi nào có đồ vật dơ bẩn nó liền sẽ hưng phấn mà tiến lên đem rác rưởi “ăn”, ngày qua ngày, vĩnh viễn đều chỉ biết “ăn” rác, chủ nhân nếu không phải là người chế tạo ra nó, hơn nữa đối chủ nhân nó có ý nghĩa đặc biệt, chỉ sợ đã sớm đã bị tiêu hủy.
Nhưng một khi học được cách tự hỏi, hắn liền có phiền não, đơn giản là hắn khát vọng biến thành người, nhưng lại vẫn luôn không thành, hắn không rõ cảm tình của con người, không rõ bọn họ vì cái gì khổ sở sẽ khóc, cao hứng sẽ cười, không rõ yêu một người là tư vị gì, cũng không rõ hận một người là sao, cái gì đều không rõ, cái gì cũng đều không hiểu, mà đúng là bởi vì sự không hiểu này làm hắn từ đáy lòng sinh ra một ít không cam lòng cùng khát vọng.
Mà không cam lòng cùng khát vọng như vậy chủ nhân không có chú ý tới, em gái chủ nhân lại để ý. Cô ta thấy được khát cầu sâu trong đáy mắt hắn, cho nên cũng thường thường tìm hắn nói chuyện phiếm, tìm hắn chơi đùa, thậm chí tự mình nói cho hắn thời điểm các loại cảm xúc xuất hiện, cảm giác làm người như thế nào.
Lúc ấy hắn biết đến rất nhiều rất nhiều cảm giác, hơn nữa cũng dần dần chạm đến một ít điểm râu ria, nhưng đến điểm này liền giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản là không hết khó chịu, ngược lại càng ngày càng táo bạo.
Nó muốn làm người, nó muốn thực sự trở thành một người, mà không phải một cái hệ thống loại người!
Mang theo ý niệm như vậy, hắn ở bên trong phòng thí nghiệm của chủ nhân nhặt được một quyển sách hơi mỏng, chính là quyển sách như vậy khiến cho hắn miệng khát lưỡi khô.
Đơn giản là phía trên viết nếu là ở dưới tình huống nhân loại cực kỳ suy yếu, đem hệ thống cùng đại não liên kết cùng nhau sẽ có khả năng, một phần vạn khả năng, làm hệ thống thay thế người cảm thụ hỉ nộ ái ố, cảm thụ vui vẻ bi thương, thậm chí thay thế người đó sống sót...
Giả thiết cơ hồ ngay lập tức khiến 001 động tâm, nó muốn biến thành người, liền tính hại một cái tánh mạng cũng không là gì, dù sao trên thế giới này trừ bỏ chủ nhân nó cũng không quen thuộc nhân loại khác. Có thể biến thành người là được, tính mạng người khác cùng nó có quan hệ gì đâu!
Chẳng qua nó vừa nói với chủ nhân ý niệm như vậy, người nọ liền lập tức dò hỏi quyển sách kia từ đâu tới. Nghe nói là nó nhặt liền lập tức đem quyển sách tịch thu, không chỉ tịch thu, còn mắng nó thậm tệ, nói vẫn luôn cho rằng hệ thống chúng nó đều là đơn thuần ngây thơ, là không hiểu thế sự, là thuần khiết nhất, ai biết trong lòng thế nhưng ôm ý niệm tà ác phản xã hội này. Kia chính là mạng người a, hắn không hiểu vì cái gì nó nói như thể không sao cả, lúc này mới là có chút ý thức đã như vậy, về sau nếu là hoàn toàn thức tỉnh, bằng vào sự bất tử của hệ thống cùng đại não có thể so với máy tính, về sau nơi nào còn có không gian cho nhân loại sinh tồn. Thậm chí... hắn đều đã dự đoán tới tương lai bi thảm của nhân loại...
Chu Thiên bắt đầu hoài nghi việc nghiên cứu việc trí năng thức tỉnh ý thức, hắn cảm thấy có phải hay không từ lúc bắt đầu liền sai, hắn thậm chí bắt đầu sợ hãi tác phẩm của chính mình, thậm chí...thậm chí còn nổi lên ý định tiêu hủy hệ thống, đơn giản là hắn không nghĩ trở thành tội nhân của nhân loại!
Mà càng ngày trong lòng Chu Thiên càng thêm sợ hãi, vì thế liền ở trong một đêm cuồng phong gào thét, rốt cuộc xác định muốn đem cả nhóm trí năng tiêu hủy. Hắn nghĩ mặc dù không thể tiếp tục nghiên cứu, cũng không lại mặc kệ chúng nó sống tiếp.
----------------------------(Mọi người theo dõi chương mới nhất tại truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)----------------------------Một đêm kia, nghe tiếng thét chói tai của những hệ thống hàng ngày cùng nó nói chuyện, 001 rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. Nó sợ hãi tử vong, sợ hãi biến mất, sợ hãi trên đời này rốt cuộc bản thân không còn dấu vết tồn tại...
Cũng là lúc này nó mới hiểu được ý tưởng lúc trước của nó có bao nhiêu quá mức, đơn giản là nhân loại tử vong cũng giống như chúng nó tiêu vong, ở trên đời rốt cuộc không lưu lại một chút dấu vết. Nhân loại thời điểm đối mặt tử vong nói không chừng cũng giống như nó sợ hãi, cho nên nó phía trước có những ý tưởng đó thật sự quá không nên.
Nhưng minh bạch thì minh bạch, Chu Thiên đã không nghĩ lại nghe nó nói, hắn đã nhận định nó chính là hệ thống có ý tưởng tà ác. Mặc dù hiện tại nó thật sự nói với hắn ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm, nói không chừng cũng sẽ bị đối phương nhận định là giảo biện, là ngụy trang. Chủ nhân đã không tin nó...
Ôm ý niệm như vậy, 001 càng thêm sợ hãi hoảng loạn, thậm chí đáy lòng cũng sinh ra điểm oán hận nho nhỏ, oán hận nó phía trước rõ ràng chỉ là cái hệ thống không hề có ý thức. Nếu là vẫn luôn không thức tỉnh, nó căn bản cũng không biết hiện tại sợ hãi là cái gì, càng sẽ không sinh ra khát vọng cùng không cam lòng. Chu Thiên cho nó nhìn thấy ánh sáng, nhưng thời điểm muốn nó nhìn đến càng nhiều liền đem cánh cửa trước mặt gắt gao đóng lại, không cho nó một chút cơ hội, thậm chí đều không muốn chậm một chút nghe ý tưởng của nó...
Nó như thế nào có thể không oán?
Nhưng ai biết đúng lúc này, em gái kia của Chu Thiên lại xông vào, thấy anh trai đang tiêu hủy những trí năng liền phi thường khó hiểu mà xông lên muốn ngăn lại. Ai biết Chu Thiên trực tiếp cùng cô ta nói ra nó có ý định phản xã hội, phản con người, cần thiết tiêu hủy, đến nỗi vì cái gì tiêu hủy nhiều như vậy, cũng là vì tuy rằng chỉ có nó bại lộ nhưng ai biết còn những cái che giấu, cho nên cần thiết tiêu hủy tất cả, hắn không thể trở thành tội nhân nhân loại.
Chu Dao nói chúng nó đều là tâm huyết của hắn, là mục tiêu hắn phấn đấu hơn nửa đời, không thể nói tiêu hủy liền tiêu hủy.
Nhưng Chu Thiên lại không có ý tứ nghe, như cũ kiên định muốn tiêu hủy, mục tiêu không còn, còn có thể lại tạo ra mục tiêu mới, nhân loại không còn thì thật sự cái gì cũng biến mất.
Đúng, mục tiêu không còn hắn có thể tạo mục tiêu mới, nhưng huỷ hoại chúng nó chỉ sợ cũng thật sự một chút cũng không dư lại.
001 trong lòng oán hận càng sâu.
Nhưng không nghĩ đúng lúc này, nó thế nhưng đột nhiên thấy được Chu Dao trực tiếp có cảm xúc kích động, ở phía sau Chu Thiên không hề phòng bị, một chút liền đánh hắn hôn mê.
Mà lúc này những hệ thống đó cũng bị tiêu hủy không sai biệt lắm, chỉ dư lại hắn cùng 417 lẻ loi. 417 được lưu lại là bởi vì nó quá ngu xuẩn, mà nó được lưu đến cuối cùng lại bởi vì là tác phẩm đắc ý nhất của Chu Thiên, trực tiếp xuống tay luyến tiếc nên lưu tới cuối cùng.
Có thể nói, vừa thấy Chu Thiên bị Chu Dao đánh hôn mê bất tỉnh, tâm tình nó là cực kỳ phức tạp. Chu Thiên là chủ nhân, nó hẳn nên bảo hộ, nhưng nếu thật sự bảo hộ nó chỉ sợ cũng chỉ có đường chết, mà nó chưa muốn chết...
Sau đó nó liền trơ mắt nhìn Chu Dao dùng toàn lực đem Chu Thiên kéo tới trên đài thí nghiệm, một lần lại một lần vuốt mặt hắn, trong miệng còn nói một ít lời nó căn bản nghe không hiểu.
“Ca ca...Ca ca...Thật tốt a, anh rốt cuộc có thể an tĩnh mà nằm ở trong lòng em. Anh biết em vì ngày này nỗ lực đã bao lâu sao? Chúng ta lúc trước sống nương tựa lẫn nhau không tốt sao? Anh chỉ có em, em cũng chỉ có anh, thế giới của chúng ta không có những thứ khác, cũng chỉ có nhau, chỉ có đối phương... Khi nào ...”
“Khi nào quan hệ liền biến chất? Ân? Đều do lão yêu bà họ Phương kia, vì cái gì muốn giúp đỡ chúng ta? Vì cái gì thưởng thức anh? Vì cái gì muốn cho chúng ta đọc sách? Vì cái gì muốn để anh tiến vào viện nghiên cứu? Anh biết em bao lâu chưa được thấy anh sao? Một năm, suốt một năm a, anh biết em có bao nhiêu nhớ anh sao? Anh biết không? Em muốn điên rồi, em thật sự muốn nổi điên!”
Nói đến đây, trong mắt nữ nhân hiện lên một tia hận ý khắc cốt.
“Em nỗ lực đọc sách như vậy, nỗ lực đuổi kịp bước chân anh, học xong chương trình anh học lúc trước, xem qua những quyển sách anh đọc, chờ em cầm thư giưới thiệu vào viện nghiên cứu đến bên cạnh anh, trong mắt anh cũng chỉ có những hệ thống đáng chết đó, em thì sao? Em ở đâu?”
“Em nói muốn cùng anh kết hôn, có được một đứa con của hai chúng ta, hi vọng dùng mấy thứ này sẽ khiến anh nhìn em nhiều một chút, kết quả anh thế nhưng lấy lý do không muốn bị những thứ khác quấy rầy anh nghiên cứu, triệt để mà cự tuyệt em, nói vĩnh viễn không thể yêu em, hơn nữa còn giảm thời gian cùng em ở chung...”
“Sẽ không yêu em? Sẽ không yêu em? Ha ha ha ha... Em sẽ làm anh yêu em, em sẽ! Em sẽ!”
001 nhìn nữ nhân hoàn toàn không có ôn nhu trước kia ôm nam nhân trong lòng ngực vừa khóc vừa cười, sau đó liền chậm rãi đem tầm mắt xoay lại đây, thế nhưng lại lộ ra cái tươi cười ôn nhu ngượng ngùng.
“Cậu muốn làm người sao?”
“Liền dùng biện pháp kia, anh trai tôi đối với cậu như vậy, cậu hẳn là rất hận hắn đúng không? Hận hắn muốn hoàn toàn tiêu hủy cậu, hận hắn làm cậu cảm thụ qua cảm giác làm người lại tàn nhẫn mà thu về. Hắn nha...”
Ngón tay nữ nhân chạm nhẹ trên mặt Chu Thiên “Luôn là như vậy.”
“Vẫn là cậu càng muốn chờ tôi ca tỉnh lại thân thủ đem cậu tiêu hủy đâu? Chẳng qua lần này tôi sẽ không ngăn trở, cảm giác làm người thật tốt a, đương nhiên cậu nếu là nếm đủ rồi tôi cũng không sao cả, rốt cuộc cậu biến mất đối với tôi cũng không có gì trở ngại, thậm chí chờ anh trai tôi tỉnh lại, tôi hoàn toàn có thể nói là thấy cảm xúc hắn không thích hợp mới ngăn lại. Dù sao hắn vĩnh viễn tin tôi như vậy, tôi đối với hắn rất tốt...”
“Muốn!”
001 kích động hô.
Nó muốn làm người, nó rất muốn làm người, nó không muốn biến mất, một chút cũng không muốn.
Lúc sau liền ở dưới sự hỗ trợ của Chu Dao, nó hoàn toàn chiếm lấy chủ nhân, trong đầu Chu Thiên, nó nhìn thấy chủ nhân tỉnh lại, đôi mắt trừng lớn, trong đó tràn ngập không thể tin tưởng... Nhưng Chu Dao lại cười, căn bản là không có ý tứ dừng tay...
Lúc sau nó biến thành Chu Thiên, hơn nữa ở dưới sự chỉ đạo của Chu Dao, dần dần trở thành Chủ Thần của mọi người...
Nó đối với Chu Dao ngoan ngoãn phục tùng, nhưng lại vẫn là vô pháp sinh ra cảm tình, ngược lại thành quái vật người không ra người, hệ thống không ra hệ thống, Chu Dao muốn nó yêu cô ta. Yêu, là cái gì, nó thật sự không rõ!
Cũng là lúc ấy nó thấy được một Chu Dao gần như điên khùng, cô ta ngày ngày đỏ bừng mắt nhìn nó, cuối cùng liền nghĩ ra cách rút cảm tình của người khác bổ khuyết ý thức cho hắn, vừa vặn tốt, lúc ấy có người nhảy ra phản đối Chủ Thần là nó, cô ta liền không lưu tình chút nào mà đối bọn họ hạ tay...
Vẫn là không được, cũng chính là lúc này, hệ thống thiên kiêu xuất hiện...
Lại lúc sau 417 chạy thoát, phía trước bọn họ sở dĩ không có thương tổn nó, cũng là vì tên nó đặc thù làm Chu Dao nhất thời vô pháp xuống tay, mà nó cũng niệm 417 là hệ thống duy nhất Chu Thiên trừ bỏ nó lưu lại liền cũng buông tha. Nhưng ai có thể biết 417 ngày đêm “ăn” rác rưởi, hấp thu quá nhiều tri thức, cuối cùng khiến Chu Dao tức muốn hộc máu mà ngây thơ mờ mịt bước lên hành trình ——
Gặp Dung Tự, thức tỉnh cảm tình mà nó cùng Chu Dao khát vọng đã lâu...
---------------------
(Điên à :)...) Mà mấy page khác dù reup truyện mình dịch thì cũng có thể để tên editor là mình được không. Các bạn lấy không công sức người ta đã đành, thì cũng phải tôn trọng chút xíu gì chứ ... :< Cái này mình đã dịch không xin phép rồi còn bị vậy...