Chương 233: Công lược cuối cùng (8)

Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên

Wattpad: Talathunhomoe

Trong mắt Tư Nghiêu Kỳ hiện lên một tia mê hoặc, nhưng một hồi liền cảm giác nữ sinh đang được mình gắt gao ôm trong ngực, bàn tay nắm lấy vạt áo hắn chậm rãi lơi lỏng xuống, sau đó trên mặt còn mang nước mắt mà mềm mại ngã xuống trên người hắn, chỉ trừ bỏ mũi còn hô hấp, toàn thân đều biểu hiện cô hẳn là khóc đến hôn mê ...

Yếu ớt như vậy? Nhưng theo như kí ức hắn có được từ 417, Dung Tự cũng không giống như là người yếu ớt như vậy a.

Cô là cường đại, kiên nghị, dũng cảm... Đối với tra nam ở mỗi thế giới, trong đầu đều tràn ngập đủ loại kịch bản, đối mặt bất luận đối tượng khó như thế nào đều có thể công lược, vĩnh viễn cũng không biết từ bỏ là gì, ở thời điểm từ bỏ thì vô cùng dứt khoát, không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu.

Nữ nhân đáng sợ như vậy, rồi lại tràn ngập mị lực cùng lực hấp dẫn, mị lực đó cũng không đến từ ngoại hình của cô, mà là từ linh hồn. Cho nên mới khiến cho 417 ở thời điểm cùng cô ở chung dần dần thức tỉnh ý thức cùng cảm tình nhân loại, 417 có thể, cho nên hắn cũng có thể không phải sao?

Chỉ cần hắn tính toán...

Cho nên cô hiện tại hôn mê là do cha mẹ đối cô ảnh hưởng thật sự rất lớn, hay vẫn là ... vì công lược hắn?

Bất luận như nào cũng đều tốt, đối với hắn là có lợi...

Tư Nghiêu Kỳ sau một cái chớp mắt kinh ngạc, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hứng thú, theo sau lập tức bế cô ra ngoài tìm bác sĩ.

Mà chờ Dung Tự tỉnh lại trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, vừa quay đầu liền thấy Tư Nghiêu Kỳ ngồi ở mép giường ôm cánh tay chợp mắt.

Không thể không nói, nam sinh tổng hợp ưu điểm ngoại hình của vài người quả thật không tệ, chỉ là nhìn đã không khỏi làm Dung Tự từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Dung Tự chớp mắt, theo sau cánh tay còn đang truyền đường glucose không tự chủ được mà nâng lên, chậm rãi sờ soạng gương mặt nam sinh...

—— thế giới này, trừ cậu, tôi liền không còn người quen biết, tôi... chỉ có cậu.

Dung Tự ở trong lòng yên lặng mà nghĩ, lại ở trong nháy mắt đầu ngón tay sắp đυ.ng tới lông mi Tư Nghiêu Kỳ, đôi mắt nam sinh lặng yên không một tiếng động mà mở ra, con ngươi đạm sắc vừa lúc cùng ngón tay mảnh khảnh của Dung Tự đối diện. Dung Tự tay hơi run run, vừa mới chuẩn bị thu hồi, ngay sau đó tay nam sinh liền cũng nâng lên, theo sau nhẹ nhàng bao trùm ở trên ngón tay Dung Tự, dưới ánh mắt chăm chú của cô đem bàn tay nhỏ bỏ vào trong chăn ấm áp.

“Tỉnh?” Nam sinh trong thanh âm đầu mang theo chút nghẹn ngào nhàn nhạt, đôi mắt nhìn về phía cô.

“Ừ...”

Dung Tự thấp thấp mà đáp lời, lông mi chậm rãi rũ xuống “Mắt đỏ như vậy, cả đêm không ngủ sao? Tôi như thế nào ở chỗ này?”

“Cậu hôn mê bất tỉnh, tôi tìm bác sĩ mượn một giường bệnh...”

“Phải không?” Dung Tự nhàn nhạt trả lời “Tôi...”

Cô há miệng thở dốc lại không có thể nói ra lời nào, lại lần nữa ngẩng đầu lên, hốc mắt lại đỏ ửng “Tôi... Mẹ tôi đâu? Bà... Bà có phải hay không...”

“Ân...” Tư Nghiêu Kỳ gật gật đầu “Người trong công ty Dung thúc thúc cùng a di cũng đều lại đây, đang chuẩn bị giúp đỡ chúng ta đưa bọn họ hoả táng. Người đã tới rồi, buổi sáng có nhìn qua cậu nhưng cậu chưa tỉnh bọn họ liền đi rồi, nói là chuẩn bị linh đường, hiện tại bọn họ hẳn là đã đi thương lượng công việc đi...”

“Công ty?” Dung Tự lặp lại một lần.

Đúng rồi, hiện tại cùng thời điểm cô 6 tuổi đã hoàn toàn bất đồng, ba mẹ Dung bởi vì sống nhiều hơn mười năm đã đưa công xưởng nhỏ của bọn họ phát triển thành một cái công ty nhỏ, mà để lại cho Dung Tự chỉ sợ cũng sẽ không chỉ là phòng ở, xe thêm tiền tiết kiệm như trước...

Nhưng chờ cô trơ mắt mà nhìn cha mẹ lại lần nữa hoả táng, cùng Tư Nghiêu Kỳ mỗi người ôm một cái cái bình đưa tiễn người trong công ty đến dưới lầu, nghe bọn họ nói hai người cần phải sớm đem đồ vật dọn ra, tốt nhất có thể bán liền bán, chừa chút tiền ở trong tay, rốt cuộc công ty Dung gia thực mau liền đổi người. Nói cách khác, lúc này so với ban đầu Dung Tự có phòng ở, xe, tiền tiết kiệm chỉ sợ đều giữ không nổi, cô sẽ nghèo đến không một xu dính túi...

“Hả?”

Dung Tự liền không chịu khống chế mà phát ra một tiếng như vậy.

“Thúc thúc bá bá, các người... các người có ý tứ gì a?”

Dung Tự bình phục cảm xúc đã không sai biệt lắm, nhìn đám người trước mặt mỉm cười lễ phép hỏi.

Sau đó Dung Tự liền từ trong miệng đám người vẻ mặt khó xử này nghe được một tin tức, tổng kết lại là một đoạn :

Ai, cháu gái, không phải thúc thúc bá bá muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chúng ta cũng là không có biện pháp, ba mẹ cháu lúc trước vì một mối làm ăn lấy danh nghĩa công ty thế chấp ngân hàng, thậm chí là vay nặng lãi một khoản, hiện tại mối kia không thành liền tính, tiền lại tiêu ra ngoài, người thì đã chết. Bên M thị kia bọn họ đã đi điều tra, kí hợp đồng hoàn toàn chính là một công ty rỗng, vừa nghe nói ba mẹ cháu xảy ra chuyện liền vui vẻ trốn chạy, hiện tại cũng không biết đi đâu. Cần tiền nên bọn họ cũng chỉ có thể bán công ty, đồ vật Dung gia, đem tiền thu về, phân chia cũng đã phân, cái gì cũng không còn, nga không, còn thừa chút tiền đều ở chỗ này...

Dung Tự nhìn đồ vật đưa tới trước mặt, sửng sốt hồi lâu cũng chưa tiếp nhận.

“Cháu gái, ở đây còn bốn vạn, cháu có thể dùng, tính toán hẳn là cũng có thể học xong cao trung, kế tiếp khả năng liền phải xem chính cháu nghĩ cách... Ai...”

Mấy người đem tiền nhét vào tay cô, xoay người liền lắc đầu thở dài mà đi.

Người ta đã đi thật xa Dung Tự mới bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, bước chân đuổi theo bọn họ, sau đó liền cùng Tư Nghiêu Kỳ nghe được ——

-------------------------

(Các bạn theo dõi chương mới nhất tại truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)

-------------------------

“Ai, chúng ta lừa một tiểu cô nương có phải có chút không thích hợp hay không? Ba mẹ cô đối xử với chúng ta cũng khá tốt, làm như vậy có phải... có phải quá không có lương tâm ?”

“Lão Trương, tiền quan trọng hay lương tâm quan trọng? A? Lại nói lời của chúng ta xác thật phần lớn đều là thật, ngân hàng cùng vay nặng lãi không phải ba mẹ cô thiếu nợ sao? Công ty rỗng kia ty không phải là sự thật ? Công ty kinh doanh đi xuống chẳng lẽ tôi nói sai, chẳng qua chính là những tiền nợ đó cũng không phải là của chúng ta, toàn bộ là tiền của Dung gia vá vào lỗ thủng thôi, tuy rằng mấy người chúng ta cũng là cổ đông, nhưng ai kêu lúc trước cha mẹ cô ký tên...”

“Đúng vậy, đúng vậy, lại nói chúng ta cũng không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, góp lại cho cô học phí, tiểu nha đầu kia hai năm tới là 18 tuổi còn không phải là người trưởng thành rồi sao, thành niên rồi sinh hoạt phí chính nó cũng có thể giải quyết. Lại nói, đồ vật trong nhà người ta chúng ta cũng không động một chút, ai biết ba mẹ cô có để lại tiền riêng linh tinh hay không, các người a, cũng đừng có ôm cái tâm sự kia, tự lo cho mình mới là đúng đắn...”

“Cũng không phải, ai, nhanh kêu tài xế đón người, này đều đã lập đông, muốn lạnh chết tôi à, chạy nhanh!”

Vừa nghe đến những người này nói chuyện, Dung Tự ôm chặt lấy cái bình trong lòng ngực, không nói một tiếng mà xoay người trở về, Tư Nghiêu Kỳ vội vàng đuổi kịp.

“Dung Tự... Dung Tự...”

Chờ đi xa, Tư Nghiêu Kỳ mới gọi ra tiếng, nhưng ai biết hắn càng kêu, Dung Tự đi càng nhanh, đến cuối cùng thế nhưng không quan tâm mà chạy đi, một thoáng liền về đến Dung gia. Hắn nhìn cô thô bạo mở cửa phòng, sau đó phịch một tiếng đóng lại, trực tiếp nhốt hắn ngoài cửa. Qua một hồi, nữ sinh lại lần nữa kéo cửa phòng, đoạt cái bình trong lòng ngực hắn, lại phịch một tiếng đống cửa. Tư Nghiêu Kỳ thậm chí thời gian phản ứng đều không có, cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, một mình ôm đầu gối ngồi xuống trước cửa Dung gia, đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, hơi hơi có chút hư không, sau đó liền nghe được tiếng khóc nức nở thực thấp cách cửa phòng chậm rãi đi vào trong tai hắn...

Lại khóc sao?

Mấy ngày này, hắn phát hiện bản thân đã quen thuộc với tiếng khóc của Dung Tự, nếu nói ngay từ đầu hắn cho rằng cô khóc là vì công lược, như vậy một lần lại một lần cô cực kỳ bi thương, ý nghĩ như vậy liền dần dần biến mất. Hắn nghĩ bản thân có lẽ thật sự chạm đến một mặt khác mà cô không muốn người biết, cha mẹ khả năng là vết thương trong lòng cô mà người khác không thể chạm vào, càng dễ dàng ảnh hưởng đến cô...

Đúng vậy, con người là như vậy, đều có nhược điểm, ngay cả Dung Tự - công lược giả hoàn mỹ cũng không ngoại lệ.

Cha mẹ chính là nhược điểm lớn nhất của cô...

Mà tiếng khóc thấp thấp ước chừng liên tục tới buổi tối, Tư Nghiêu Kỳ liền cũng như vậy dựa lưng vào cửa phòng trộm nghe, bồi cô tới buổi tối.

Sau đó, hắn lại đột nhiên nghe được một trận thanh âm, cửa phòng bị người một phen kéo ra.

Tư Nghiêu Kỳ quay đầu liền vừa lúc cùng đôi mắt sưng đỏ của Dung Tự đối diện.

Một thoáng hắn liền nhìn cô quay đầu đi vào trong phòng ngủ của cha mẹ Dung.

Thấy thế, Tư Nghiêu Kỳ đứng lên, bước vào rồi đóng cửa lại, bên trong một mảnh an tĩnh.

Yên lặng một hồi, hắn lúc này mới chậm rãi đi đến phòng ba mẹ Dung, xuyên thấu qua cánh cửa nửa khép thấy trên giường phồng lên một khối nho nhỏ, bất quá không có thanh âm khóc thút thít.

Nghĩ nghĩ, Tư Nghiêu Kỳ liền chậm rãi đi tới phòng bếp, từ buổi sáng ngồi xe đến bây giờ, hai người bọn họ chưa ăn cái gì, mà người bình thường đều cần một ngày ba bữa, không thì cũng phải ăn đồ vật gì đó...

Tư Nghiêu Kỳ mở tủ lạnh liền sửng sốt, hắn giống như...

Nhưng hắn có thể học nha.

Nghĩ như vậy, hắn thong dong biến mất trong phòng bếp, lần nữa xuất hiện liền ở trước mặt Chu Dao đang canh giữ trong phòng thí nghiệm, thiếu chút nữa làm cô ta hoảng sợ, theo sau nữ nhân liền lộ ra biểu tình kinh hỉ.

“Như thế nào? Thành?”

“Không có...”

“Không có cậu còn ra làm gì!”

Nữ nhân tức giận mà trả lời.

“Tôi muốn học nấu cơm.”

“Học nấu cơm? Vì Dung Tự?” Nữ nhân không thể tin tưởng mà hỏi ngược lại, theo sau bỗng nhiên cười nhạo ra tiếng, sắc mặt một chút liền trầm xuống, lạnh giọng nói “Cho nên... Cậu rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không? Cậu còn nghĩ muốn làm người? A? Cậu cho rằng lúc trước tôi vì cái gì giúp cậu trốn thoát từ trong tay anh tôi, nói cậu không phải là thức tỉnh ý thức người, là thích nữ nhân Dung Tự kia đi? Một hệ thống trí năng, thế nhưng còn muốn học nấu cơm, thực buồn cười. Học xong cậu có thể sử dụng lưỡi cảm giác những hương vị đó là gì sao? Ha hả...”

Nữ nhân vô tình cười nhạo, lại một chút không có nửa điểm dao động đến “Tư Nghiêu Kỳ”, nam nhân như cũ nghiêm túc mà nhìn cô ta “Nấu cơm, muốn học.”

Thấy “Tư Nghiêu Kỳ” như vậy, nữ nhân lúc này mới thu liễm ý cười, yên lặng nhìn hắn nửa ngày “Được, học, cho cậu học. Chẳng qua tôi hy vọng cậu có thể biết được rốt cuộc mình làm cái gì? Hơn nữa vẫn luôn nhớ kỹ cậu vĩnh viễn đều là của tôi, nơi này...”

Cô duỗi tay ở trên ngực trái của nam nhân vẽ vòng “Nếu muốn đập, cũng chỉ có thể bởi vì tôi.”

“Nhớ kỹ, bởi vì tôi, cậu mới có thể sống lại!”

Nói, đầu ngón tay cô ta đột nhiên ở trước ngực nam nhân chọc chọc, theo sau đôi tay ở trên bàn điều khiển bay nhanh, trước mặt hai người liền lập tức xuất hiện một quầng sáng, nữ nhân ôm cánh tay, cằm hướng về phía quầng sáng kia “Đi vào, ở bên trong cậu có thời gian nửa tháng học tập cái gọi là trù nghệ, ở thế giới kia của Dung Tự tôi sẽ giúp cậu ngừng thời gian, đi đi!”

Nghe vậy, “Tư Nghiêu Kỳ” môi động đậy, tiến lên hai bước cả người liền hoàn toàn đi vào bên trong quầng sáng kia.

“Gương mặt kia nhìn thật đúng là khó chịu a...”

Bạch y nữ nhân thấp thấp mà buông tiếng thở dài.

Cũng không biết qua bao lâu, Dung Tự liền bị một người từ trong mơ chậm rãi đánh thức, sau đó cô nhìn Tư Nghiêu Kỳ vui vẻ cầm trong tay chén mì đưa tới trước mặt.

“Cậu ăn, tôi làm...”

Nam sinh còn chưa nói xong, Dung Tự giơ tay lập tức liền đem mì sợi trong tay hắn hất xuống mặt đất.

“Cút.”

“Cút ra ngoài cho tôi!”

“Cút ngay!”

Nghe vậy, Tư Nghiêu Kỳ liền bưng kín bàn tay bị phỏng, lảo đảo một cái, trong mắt liền hiện lên một tia ủy khuất.

Đói bụng liền ăn cơm, không đúng sao?

Trước mặt thân thể cô biểu hiện rất đói bụng, vì cái gì không ăn mì?

Là hắn... hắn làm.

Nhưng... Nhưng...

-------------------------

(Sắp hết rồi a ~ Thực ra trong thế giới này ta thích 2 anh kia hơn, có hơi thở thanh xuân :3)