Chương 232: Công lược cuối cùng (7)

Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên

Wattpad: Tôilathunhomoe

“Dung…… Dung Tự đồng học, em…… nén bi thương…… Xe của cha mẹ em ở M thị……”

Vừa nghe chủ nhiệm lớp không đầu không đuôi nói một câu, Dung Tự cứ việc đã chuẩn bị tốt tâm lý vẫn là không nhịn được mà tự nói với chính mình thế giới này hết thảy đều là giả, cái gì cũng là giả, ba mẹ cô sớm tại 800 năm trước cũng đã qua đời, bỏ lại cô mà đi cùng nhau, hai người tối hôm qua ở cùng cô chính là hình tượng cha mẹ trong lòng cô, kia đều là giả dối, không chân thật……

Nhưng vì cái gì thời điểm nghe được ba chữ nén bi thương, trong đầu cô lại vẫn là không chịu khống chế mà ầm vang, hết thảy xung quanh đều không nhìn được cũng không nghe được, theo sau nước mắt liền không hề có dấu hiệu mà chảy xuống, xẹt qua gương mặt, trực tiếp rơi trên mu bàn tay……

Xúc cảm nóng rực trong chớp mắt khiến tay Dung Tự không tự chủ được mà run run, theo sau máy móc mà ngẩng đầu lau khuôn mặt, vì sao lại lau không sạch, vì sao…… Vì cái gì……

“Dung Tự……”

Môi Dung Tự run rẩy, cảm nhận được Trịnh Triết ban đầu còn chuẩn bị cùng cô nói chuyện nháy mắt liền lo lắng mà nhìn cô, cô lại cứng đờ mà tiến lên phía trước. Ai biết chân vừa mới dẫm lên đất liền mềm nhũn, cũng là lúc này, người bên cạnh mới vội vàng tiến lên đỡ cánh tay cô.

Dung Tự theo bản năng mà quay đầu nhìn qua, thời điểm nhìn đến khuôn mặt quá mức anh tuấn của Tư Nghiêu Kỳ, lý trí đã sắp biến mất lúc này mới chậm rãi khôi phục, sau đó trong mắt đỏ bừng còn chứa nước mắt liền hướng về phía người nọ nhấp miệng cười cười.

“Tư Nghiêu Kỳ……”

“Tôi đây.”

“Tư Nghiêu Kỳ?”

“Tôi ở đây.”

“Đi cùng tôi.”

“Được.”

“Dung Tự……”

Ở phía sau hai người, Trịnh Triết cầm lòng không được mà hô lên, nhưng Dung Tự lại trước sau đều không có ý tứ quay đầu nhìn hắn một cái, ngược lại ở tình huống Tư Nghiêu Kỳ dìu Dung Tự đi xa, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhấc chân đi theo, chỉ còn lại các bạn khe khẽ nói nhỏ.

“Trời ạ, sao lại thế? Như thế nào đang êm đẹp chủ nhiệm lớp lại bảo Dung Tự nén bi thương? Còn có xe gì, xe làm sao?”

“Ai, các cậu mau xem tin tức a. Sáng nay ở cao tốc M thị giống như xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, bảy người chết mười hai người bị thương, sẽ không phải…… không phải ba mẹ Dung Tự cũng ở trong đó đi? Trời ạ!”

“Không thể nào? Không có khả năng đi? Như vậy thật sự quá thảm a, tuy rằng tôi ngày thường cũng không thích Dung Tự, nhưng lần này tôi cũng thật hy vọng cha mẹ cô ấy có thể an toàn trở về……”

“Chính là cha mẹ cùng nhau đi rồi sẽ đả kích lớn như thế nào a, mình thật không dám nghĩ……”

“Nhưng thật là kỳ quái, vì sao Dung Tự không gọi Trịnh Triết, chỉ kêu người mới chuyển trường Tư Nghiêu Kỳ đi cùng cô, hai người bọn họ ……”

“Được rồi, đã lúc nào rồi cậu còn bát quái……”

“Haiz……”

Mà bên này Dung Tự cự tuyệt Trịnh Triết đi cùng, dưới sự giúp đỡ của Tư Nghiêu Kỳ lên xe đi M thị, vừa ngồi xuống khóe mắt cô liền nhanh chóng nhìn thấy Hàn Trạm vừa mới dừng xe đạp, còn đang kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô cũng chỉ là quay đầu liếc mắt một cái liền xoáy đi.

Thấy thế, Hàn Trạm liền vội vàng đem xe đạp để qua một bên, bước nhanh đi tới chỗ cô. Nhưng còn chưa kịp nói một câu, xe hơi liền nháy mắt khởi động, sườn mặt Dung Tự lướt qua trước mặt hắn. Hắn chạy chậm đuổi theo hai bước, xe hơi rẽ vào một hướng liền không còn bóng dáng.

Cái này khiến Hàn Trạm ngừng lại, hơi hơi thở dốc, theo sau mày nhíu lại.

Ai ngờ hắn quay người liền thấy nắm đấm của Trịnh Triết đánh lại đây, Hàn Trạm nhanh chóng phản ứng, duỗi tay kéo lấy cánh tay nam sinh trước mặt “Cậu làm gì vậy!”

“Vậy cậu đuổi cái gì? Cậu nói, cậu có phải hay không bởi vì hiện tại độc thân, cho nên đối với bạn gái tôi sinh ra ý tưởng kỳ quái gì?”

Trịnh Triết tức muốn hộc máu.

“Liền biết cậu tiểu tử này không phải người tốt, ngày hôm qua nhìn chằm chằm bạn gái tôi, sau lại còn nhân lúc hỗn loạn kéo cô ấy chạy, hôm nay còn đuổi theo xe của cô ấy. Tôi liền biết dự cảm của tôi sẽ không sai, cậu cùng tên họ Tư kia đều không phải cái gì tốt, khó trách tôi vừa thấy các cậu trong lòng liền muốn gϊếŧ người!”

“Giống nhau.” Hàn Trạm thả tay Trịnh Triết “Tôi cũng muốn gϊếŧ hai người các cậu…”

Bất quá cũng không biết vì cái gì, hắn đều không thích Trịnh Triết cùng Tư Nghiêu Kỳ nhưng giữa hai người lại bất đồng. Với Trịnh Triết hắn cảm thấy chính mình dường như có thể đứng cùng tên này, thậm chí có thể bình tâm tĩnh khí cùng tâm sự, tuy rằng trong lòng có chút không khống chế được mà muốn hố người ta, nhưng đều không ảnh hưởng toàn cục.

Nhưng Tư Nghiêu Kỳ lại không giống, ngày hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, từ đáy lòng hắn cảm nhận được một cổ chán ghét thật sâu, thậm chí là bài xích, hắn đối với địch ý không khắc chế được của bản thân cảm thấy giật mình, nhưng lại cảm thấy đó là hiển nhiên.

“Hơn nữa……”

Hàn Trạm lui hai bước “Dung Tự khi nào thành bạn gái cậu? Cậu nghĩ thật đúng là đẹp…… Vừa nãy làm sao vậy?”

Vừa nghe Hàn Trạm dò hỏi, Trịnh Triết nháy mắt liền nhăn mày “Tôi không biết, bất quá tình huống hẳn là không tốt lắm, cha mẹ cô ấy rất có khả năng ở M thị đã xảy ra chuyện……”

“Đã xảy ra chuyện?”

“Tai nạn giao thông…… Tôi còn chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc đến thương tâm như vậy, trước kia tuy rằng từng khóc, nhưng tôi biết kia đều là giả, vừa nãy chỉ sợ…… Không, từ từ…… Tôi trước kia, đã từng thấy Dung Tự khóc sao?”

Trịnh Triết trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Hàn Trạm hiện lên một mạt suy tư, đột nhiên giở tính tình đi đến “Tôi phi, lão tử cùng cậu nói cái này làm gì! Hàn Trạm, nói cho cậu biết, cậu nếu dám mơ ước bạn gái tôi, lão tử liền không để yên đâu, Dung Tự là của tôi! Hừ!”

Nói xong, Trịnh Triết xoay người muốn đi, Hàn Trạm lại bỗng nhiên ở phía sau hắn cười nhạo “Của cậu? Là của cậu lúc nào? Vừa nãy muốn lên xe người ta không cho phép như thế nào a? Học cùng trường cùng lớp vẫn có thể để nam nhân khác tiện nghi, Trịnh Triết cậu cũng chỉ như vậy!”

Tức giận đến nỗi Trịnh Triết đột nhiên quay đầu, lại bị Hàn Trạm cưỡi xe đạp đánh một cái tát, cuối cùng chỉ có thể ở phía sau Hàn Trạm tức đến dậm chân.

Nhảy xong, hắn mới quay đầu nhìn về phương hướng xe Dung Tự rời đi “Hy vọng không có việc gì thì tốt rồi……”

---------------------------

(Các bạn theo dõi chương mới nhất tại truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)

---------------------------

Mà một đầu khác Dung Tự ngồi ở trong xe lại trước sau đều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cô suy nghĩ cái gì, tôi vì sao không nghe được?

Bên trong xe, Tư Nghiêu Kỳ ngồi cạnh cô nhíu mày.

Cha mẹ xảy ra chuyện, hiện tại hẳn là thời điểm cô yếu ớt bất lực nhất không phải sao? Nhưng vì sao trong lòng cô một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến thanh âm gì cũng đều không có……

Theo lý thuyết, nhân loại lúc này không phải nên thương tâm khổ sở sao? Thanh âm trong nội tâm hẳn là tuyệt vọng mà bàng hoàng không phải sao? Vì……

Mới vừa nghĩ như vậy, Tư Nghiêu Kỳ liền đột nhiên nghe thấy trong lòng Dung Tự truyền đến một tiếng nước tí tách, theo sau lại là một giọt……

Cũng là lúc này hắn mới bỗng nhiên nhận thấy Dung Tự tuy rằng nhìn ngoài cửa sổ, môi lại sớm có chút trắng bệch, hốc mắt tuy hồng nhưng lại không rơi một giọt nước mắt, đây là tất cả đều chảy vào trong lòng sao?

Cảm tình kỳ quái ……

Tư Nghiêu Kỳ trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, liền cứ như vậy nhìn Dung Tự suốt một đường.

Không sai biệt lắm 8 giờ tối, hai người bọn họ mới rốt cuộc xuống xe tới cửa một bệnh viện ở M thị.

Nhưng chờ thời điểm Dung Tự, Tư Nghiêu Kỳ cùng chủ nhiệm lớp đi vào bệnh viện mới phát hiện bên trong cơ hồ đứng đầy người với đủ loại biểu tình muôn hình muôn vẻ. Tiểu hài tử gào khóc, lão nhân gia khóc đến té xỉu trên mặt đất, nam nhân trung niên chịu đủ đả kích hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trên đất yên lặng chảy nước mắt, nữ nhân khóc đến nỗi không phát ra bất luận thanh âm gì cùng những người có thể là nghe được người nhà không có việc gì, may mắn mà chảy nước mắt, còn có đôi tình lữ trẻ ôm nhau vừa khóc vừa cười ……

Từ đầu đến cuối, Tư Nghiêu Kỳ đều đang đánh giá biểu tình những người này, vui vẻ cũng khóc, thương tâm cũng khóc, người đã chết cũng khóc, người tồn tại cũng vẫn là khóc. Con người thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ không giống như lập trình, định tốt khi nào nên khóc thì khóc, khi nào nên cười thì cười sao? Vì sao……

Hắn cảm thấy những điều bản thân muốn cảm nhận còn rất nhiều, cho nên người này sẽ dạy hắn sao?

Tư Nghiêu Kỳ quay đầu nhìn qua Dung Tự đứng bên cạnh trong mắt sớm đã trống rỗng, cô sẽ dạy hắn đúng không? Bởi vì hắn hiện tại ở trong thân xác này là người quan trọng nhất với cô, mặc dù cô phủ nhận lại làm bộ không chút nào để ý, cô cũng để ý hắn nhất không phải sao?

Như vậy nghĩ, Tư Nghiêu Kỳ liền đi theo Dung Tự lên tầng bảy, vừa lên bọn họ liền thấy đèn phòng giải phẫu còn sáng, mẹ Dung lúc này đang được phẫu thuật.

Nghe bác sĩ nói, mẹ Dung bởi vì ngồi ở trên ghế phụ, lúc có nguy hiểm cha Dung theo bản năng đánh tay lái hướng về phía chính mình, kết quả thép trên xe tải bay qua đâm vào người ông tử vong tại chỗ, mà bởi vì phía trước có lá chắn thịt giảm bớt, mẹ Dung tuy rằng cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng như vậy, ai biết giây tiếp theo từng chiếc xe liền lao tới……

Hiện tại cũng không biết là sinh hay tử.

Vừa nghe như vậy, Dung Tự trống rỗng nói câu cảm ơn liền ngồi ở trước ghế dài phòng giải phẫu, cả người ngơ ngác mà nhìn đèn đỏ trước mặt sáng lên.

—— đều nói là giả, như thế nào hai người họ còn ân ái a? Người ta đánh ray lái về phía ghế phụ, hai người lại không giống người ta……

Nghe thấy tiếng lòng của cô, Tư Nghiêu Kỳ quay đầu liền thấy Dung Tự hơi hơi gợi lên khóe miệng.

Hắn nhìn cô rõ ràng đang cười, nhìn qua lại giống như khóc.

Mà chờ hai người ngồi ở trên ghế dài lạnh băng không sai biệt lắm đến 11 giờ mới rốt cuộc thấy đèn đỏ trước mặt tối xuống. Dung Tự vội vàng tiến lên, lại không ngờ đi hai bước liền thấy bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt trầm trọng lắc lắc đầu.

Nhìn vẻ mặt bác sĩ, nước mắt Dung Tự nháy mắt liền rớt xuống.

“Vào đi, người bên trong còn chống đỡ một hơi cuối cùng, vào nhìn lần cuối cũng là tốt rồi……”

Bác sĩ vỗ nhẹ bả vai cô.

Nghe được lời như vậy, Dung Tự lúc này mới nâng lên cẳng chân như bị rót chì, ngay từ đầu còn chỉ là chậm rãi đi, nhưng thời điểm nhìn thấy nữ nhân nằm ở trên giường bệnh lặng yên không một tiếng động, cả người liền không chịu khống chế mà lao tới.

“Mẹ……”

Dung Tự nhẹ nhàng kêu một tiếng, như là sợ sẽ quấy rầy đến mỹ nhân trước mặt.

Sau đó cô liền nhìn người này lông mi run lên, mở mắt nhìn cô……

“Dung Dung, thực xin lỗi…… thực xin lỗi…… Mẹ không gắng nổi nữa, muốn đi xuống tìm ba con, về sau con một người phải sống tốt…… sống tốt biết không? Ba mẹ về sau không thể ở bên cạnh con, con không cần nhớ đến chúng ta…… Dung Dung, mẹ luyến tiếc con a…… Dung Dung……”

Vừa nghe đến nữ nhân nói như vậy, nước mắt Dung Tự rốt cuộc khắc chế không được.

“Luyến tiếc con liền phải sống a, mẹ phải sống! Mẹ phải cố lên…… Con không muốn một mình, con không cần một mình, con không cần…… Vì cái gì luôn là như vậy? Vì cái gì người bị bỏ rơi luôn là con? Vì cái gì con luôn chỉ có một mình? Hai người mới chỉ ở bên con một đêm, chỉ có một đêm, mẹ biết con suy nghĩ về hai người bao lâu rồi sao? Mẹ biết không? Lúc trước lưu lại một phong thư liền ném con lại một mình, mẹ biết con nhiều năm như vậy rốt cuộc là sống như thế nào sao? Hai người liền không nghĩ hỏi một chút sao? Mẹ ngồi dậy…… ngồi dậy cho con…… Tỉnh……”

Khóc lóc mà nói, Dung Tự liền dựa vào giường bệnh chậm rãi ngồi xuống, thẳng đến khi có một người đến trước mặt, cô mới chậm rãi vươn tay ôm lấy đùi người nọ, lại sát qua……

Mà nhìn nữ sinh dưới chân khóc đến cả người đều bắt đầu phát run, Tư Nghiêu Kỳ cau mày chậm rãi ngồi xổm xuống, theo sau đem cả người cô gắt gao ôm chặt trong lòng ngực……

Là… hắn sai rồi sao?

-------------------------

(Tức giận... Sai lè rồi, chính thức anti anh :<)