- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Công Lược Tra Nam
- Chương 231: Công lược cuối cùng (6)
Công Lược Tra Nam
Chương 231: Công lược cuối cùng (6)
Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Wattpad: Tôilathunhomoe
“Dung…… Dung thúc thúc?”
Nghe được Dung Tự nghi vấn hỏi, Tư Nghiêu Kỳ mới rốt cuộc chậm rãi đem ánh mắt từ trên người Hàn Trạm phía sau cô thu trở về, chuyển dời đến trên mặt Dung Tự, gật gật đầu, lúc này mới mỉm cười mà mở miệng “Ân, buổi sáng tôi tới tương đối sớm, Dung thúc thúc liền đưa tôi đến trường xử lý thủ tục nhập học nên chưa kịp nhìn cậu, bất quá a di buổi sáng hẳn là đã nói chuyện của tôi với cậu đúng không?”
A di?
Dung Tự ngẩn ra, trong đầu thế nhưng thật sự xuất hiện hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp vừa đưa sữa bò cho cô vừa ở bên tai dong dài.
Bộ dáng nữ nhân cô thấy không rõ lắm, nhưng lời nói từng câu từng chữ đều rõ ràng ——
“…… Dung Dung, tứ thúc thúc cùng ba ba từ nhỏ chính là hảo huynh đệ, nhưng hiện tại tứ thúc thúc ở nước ngoài gặp một ít khó khăn, đều đã gọi điện thoại cầu đến ba ba, chúng ta thời trẻ được ông ấy hỗ trợ, cũng không thể mặc kệ, cho nên chờ Nghiêu Kỳ đến đây con phải cùng nó ở chung cho tốt biết không? Nga, con hẳn là còn không có gặp qua Nghiêu Kỳ đúng không? Buổi sáng lúc con còn đang ngủ nó đã tới một chuyến sắp xếp hành lý, mẹ thấy nó là cái hài tử tốt, hiện tại ba con hẳn là mang theo nó đến trường xử lý thủ tục nhập học, vì để thuận tiện, nói không chừng ba con sẽ giúp nó học cùng lớp với con. Nghe nói Nghiêu Kỳ hài tử kia a, thành tích học tập vẫn luôn không tồi, về sau cùng ở dưới một mái nhà, phải học tập người ta biết không……”
Hồi tưởng đoạn lời nói này, trên mặt Dung Tự cứng lại, thật là có việc này a?
Lúc ấy phản ứng của cô là gì nhỉ, hình như là buồn ngủ mà gật đầu, vừa ra cửa liền quên không còn một mảnh.
Đoạn ký ức này……
Dung Tự ngẩng đầu liền nhìn thoáng qua nam sinh trước mặt cười đến không chê vào đâu được, bỗng nhiên cũng đi theo cười nhẹ “Đúng vậy, mẹ tôi cùng bà ngoại đã nói qua, cho nên cậu hôm nay liền vào ở sao?”
“Ừ, ở trong nước tôi không còn nơi khác để đi.”
“Thì ra là thế.”
Dung Tự gật gật, theo sau quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Trạm phía sau liền hướng hắn vẫy vẫy tay “Được rồi, tôi đã về đến nhà, gặp lại sau.”
Nói Dung Tự liền hướng Tư Nghiêu Kỳ bên kia đi đến, ai biết chân mới vừa nâng lên lại cảm giác tay bị người gắt gao nắm lấy.
Quay đầu, Dung Tự liền thấy Hàn Trạm gắt gao cau mày nhìn cô “Đừng đi, đừng đi qua ……”
Vừa thấy bộ dáng này của Hàn Trạm, Dung Tự lại cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đối phương đang nắm chặt tay mình, lòng bàn tay nam sinh thực nóng nhưng ngón tay lại lạnh đến lợi hại, niết ở trên cổ tay của cô lúc nóng lúc lạnh, cảm giác thập phần hiếm lạ.
“Dung Tự!”
Mà liền ở thời điểm Dung Tự nhìn Hàn Trạm, thanh âm Tư Nghiêu Kỳ lại lần nữa vang lên, Dung Tự quay đầu lại phát hiện đối phương cười đến thập phần ôn hòa.
“Trời không còn sớm, cần phải trở về, thúc thúc a di còn ở nhà chờ chúng ta…”
Nghe vậy, Dung Tự khựng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Trạm trước mặt, cười nhẹ “Làm cái gì? Buông tay a, tôi phải về nhà ăn cơm, sao cậu vẫn giữ lấy cổ tay tôi như vậy?”
Nói chuyện, Dung Tự liền trực tiếp rút tay ra.
Mà Hàn Trạm cảm nhận được trong tay không còn, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một tia kinh hoảng, thời điểm vừa định ở duỗi tay tới bắt, Dung Tự cũng đã hướng hắn vẫy vẫy tay “Đi đi, tôi về nhà, cậu cũng sớm một chút về nhà đi……”
Nói xong, người cũng đã kéo dây lưng cặp sách hướng Tư Nghiêu Kỳ bên kia chạy chậm qua.
Tư Nghiêu Kỳ lại nhìn thoáng qua Hàn Trạm bị hai người bọn họ lưu ở ngoài cửa tiểu khu, khóe môi cong môt chút liền duỗi tay đem cặp sách Dung Tự nhận lấy.
“Buổi tối hôm nay a di làm……”
“A, phải không?”
Thanh âm hai người dần dần đi xa, Hàn Trạm một mình đứng ở ngoài cửa nhìn thân ảnh Dung Tự cách hắn càng ngày càng xa, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên.
Hắn có chút không rõ chính mình rốt cuộc là làm sao? Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mới gặp, trong lòng hắn hoảng cái gì, lại nói cũng không phải về sau đều không gặp được, làm gì trong lòng lại có loại ảo giác sắp chia lìa, thật kỳ quái…
Hàn Trạm lắc lắc đầu, làm như muốn đem những ý niệm cổ quái bên trong đầu lắc ra ngoài, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, xem xong liền xoay người trở về……
Cùng lúc đó, Dung Tự lại nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, tâm bùm bùm nhảy dựng lên.
—— Bao lâu không gặp a? Mười năm, hai mươi năm, nếu tính cả thời gian ở trong những thế giới công lược, chỉ sợ 50 năm, một trăm năm cũng có thể đi…… A, cô đều có chút không nhớ rõ bộ dáng hai người kia, bất quá cô lớn lên đẹp như vậy, hai người kia hẳn là cũng sẽ không kém đi, mặc dù cũng đã già……
Rốt cuộc nghe được tiếng lòng Dung Tự, Tư Nghiêu Kỳ quay đầu nhìn qua phía cô, lại thấy nữ sinh nhấp nhấp khóe miệng, hốc mắt cũng hơi hơi có chút đỏ lên, ánh mắt lại phá lệ phức tạp.
Sau đó hắn nhìn cô nhắm mắt, tiến lên hai bước, thời điểm vừa mới chuẩn bị gõ cửa thế nhưng đã bị người từ bên trong mở ra, lộ ra một gương mặt soái ca trung niên tươi cười. Vừa nhìn thấy Dung Tự liền lập tức cười ha hả mà nói “Sớm lúc ta ở trên lầu thấy con trở lại, mở cửa nhìn qua vài lần vẫn không thấy hai người các con đi lên, mau vào nhà, mẹ con đang nấu món cuối cùng, hai đứa vào rửa tay là có thể ăn……”
Vừa nhìn thấy gương mặt nam nhân, nghe được lời nói quan tâm của ông, Dung Tự đột nhiên cảm giác đầu óc chấn động, sau đó cả người ngơ ngác được ông duỗi tay dắt vào.
“Dung Dung làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào khó coi như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?”
Nam nhân vừa thấy sắc mặt Dung Tự không đúng, vội không ngừng mà hỏi. Thấy Dung Tự không đáp liền lập tức đem ánh mắt chuyển tới Tư Nghiêu Kỳ đi phía sau, thấy thiếu niên sửng sốt liền lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Dung Tự, tiếp tục ôn nhu hỏi “Ở trong trường học bị người khi dễ? Con cùng ba ba nói, đừng nghẹn ở trong lòng khó chịu, nếu là thực sự có người khi dễ con, ba ba sẽ tìm hắn tính sổ. Như thế nào có thể khi dễ cục cưng bảo bối nhà ba đâu! Con nói có phải hay không?”
Nghe vậy, hốc mắt Dung Tự tuy rằng vẫn là hơi hơi có chút đỏ lên, nhưng lại khắc chế không được mà xì một tiếng bật cười, quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh.
—— Thật tốt a, bị khi dễ còn có người hỗ trợ, mà không phải chính mình một người xử lí, đi lên chính là làm, làm xong lại bị cha mẹ người khác thoá mạ, xoay người trở về lại không có một bóng người trong nhà, còn muốn lừa mình dối người mà nói một câu con đã về……
Nghe thấy được tiếng lòng Dung Tự, Tư Nghiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mà bên này thấy bảo bối nữ nhi nhà mình rốt cuộc cười, ba Dung rốt cuộc cũng ha ha cười theo, mẹ Dung đang bưng một chén lớn canh xương sườn, thật cẩn thận tiến lên mà nói “Được rồi, liền bảo bối cục cưng của ông, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có nó khi dễ người khác, nào có người khác khi dễ nó. Ai dám khi dễ nó, nó có thể chỉnh đến người ta có khổ cũng không nói nên lời, ông tin hay không? Có thù oán chính mình có thể báo, còn muốn ông xuất đầu sao. Nghiêu Kỳ, Dung Dung, đi, nhanh đi rửa tay, ăn cơm nào!”
Vừa nghe đến thanh âm như vậy, Dung Tự quay đầu, vừa lúc liền thấy được một gương mặt mỹ nhân cổ điển xinh đẹp đủ để đi làm minh tinh điện ảnh, chẳng qua mỹ nhân tuổi hơi có chút lớn, trên người còn mặc tạp dề, một bộ tư thế bận rộn…
Nhưng này cũng so với biểu tình lúc trước oán trời oán đất, thống khổ khó nhịn tốt hơn quá nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều.
Dung Tự yên lặng nhìn bà nửa ngày.
------------------------------
(Mọi người theo dõi chương mới nhất tại truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)
------------------------------
Có thể là nhận thấy được ánh mắt Dung Tự nhìn qua, mỹ nhân cởi ra tạp dề, quay đầu kinh ngạc mà nhướng mày “Như thế nào? Biểu tình rất không hợp a, thật đúng là ở trong trường chịu ủy khuất?”
Bà duỗi tay liền nhéo gương mặt Dung Tự, cười nói.
“Không……”
“Không thì đây là làm sao vậy? Buổi sáng đi còn tốt a?”
“Chính là cảm thấy mẹ cậu giống như càng xinh đẹp hơn……”
“Còn nói ngọt, mẹ con vẫn luôn xinh đẹp như vậy, bằng không ba con có thể đối xử với mẹ toàn tâm toàn ý sao? Bất quá Dung Dung nhà ta cũng vô cùng xinh đẹp, so với mẹ con thời trẻ cũng không biết hơn bao nhiêu, về sau cũng không biết sẽ tiện nghi tiểu tử thúi nhà ai. Được rồi, mau đi rửa tay, mẹ con khó khăn lắm mới xuống bếp làm một bàn đồ ăn, nguội lạnh liền không thể ăn……”
Nghe vậy, Dung Tự cười nhẹ liền đi theo Tư Nghiêu Kỳ, vặn vòi nước rửa tay, liền đột nhiên phát hiện một giọt nước mắt rơi xuống dưới, trực tiếp bắn tới trên mu bàn tay cô.
—— đừng tham lam như vậy, đều là giả thì thế nào? Ít nhất…… còn có thể nhìn thấy bọn họ không phải sao?
Như vậy nghĩ xong, Dung Tự ngẩng đầu lại phát hiện hai mắt hồng giống như thỏ con, mà Tư Nghiêu Kỳ phía sau cô lại hơi hơi nhăn mày.
Thấy thế, Dung Tự nhanh chóng chớp chớp mắt, đem nước mắt đều chớp trở về, duỗi tay xoa xoa khăn lông ở một bên, xoay người đi qua hướng Tư Nghiêu Kỳ “Cậu cái gì cũng chưa nhìn thấy biết không?”
Uy hϊếp xong cô liền thè lưỡi, ngay sau đó bước nhanh từ trong phòng vệ sinh ra.
Chỉ còn Tư Nghiêu Kỳ đứng tại chỗ ngẩn ngơ, theo sau nhìn chính mình trong gương, hồi lâu, thế nhưng cũng học Dung Tự thè lưỡi, sau đó khóe miệng liền dương lên.
Cơm chiều tuy rằng nhiều thêm Tư Nghiêu Kỳ khách không mời mà đến, nhưng bốn người cứ như vậy ngồi ở bàn ăn, cũng có cảm giác ấm áp vô cùng.
Trong lúc mẹ Dung không ngừng nói muốn Tư Nghiêu Kỳ có rảnh thì dạy kèm Dung Tự. So với hắn, thật sự là thành tích học tập của Dung Tự quá không được, mỗi lần họp phụ huynh đều cố ý bị chủ nhiệm lớp kêu tên khiến cho sau này bà đi họp đều không dám cho Dung Tự đi.
Cuối cùng liền ở trước mặt Dung Tự định ra việc về sau buổi tối mỗi ngày hai người đều phải ở thư phòng học tập.
Sau đó…
Dung Tự xoay bút, chống cằm quay đầu liền thấy được Tư Nghiêu Kỳ ngồi thẳng tắp ở một bên không chút cẩu thả hoàn thành bài tập, toàn bộ thư phòng an tĩnh chỉ có thể nghe được âm thanh đối phương viết chữ.
Làn da nam sinh thực trắng, trắng đến thậm chí đều có thể nhìn đến mạch máu phía dưới cổ, ánh mắt hơi nhạt, mũi cao thẳng, môi vẫn nhấp thật sự chặt, động tác tay lại không ngừng, viết xong một trang giấy, liền sẽ nhẹ nhàng lật qua, lại viết tiếp, nhìn qua liền cùng…… cùng người máy giống nhau……
Dung Tự nghĩ như vậy, lại đột nhiên thấy tay nam sinh hơi hơi ngừng lại, theo sau quay đầu nhìn cô, vừa lúc thấy được Dung Tự vẫn luôn không có đọc sách, ngược lại chống cằm nhìn hắn đến nghiêm túc.
“Không làm bài tập?”
Nam sinh nhẹ giọng hỏi.
“Không hiểu.”
Dung Tự thập phần thản nhiên, cũng muốn nói không hiểu, bằng không hắn như thế nào dạy cô, bọn họ lại nơi nào có thể tứ chi tiếp xúc……
Dung Tự hơi hơi giơ lên khóe miệng, tiếp tục nhìn hắn.
“Ở trường học tại sao không nói cậu biết tôi liền nắm tay của tôi.”
“Dung thúc thúc nói muốn tôi cùng cậu chào hỏi.”
“Liền chào hỏi như vậy? Giống như lão cán bộ gặp mặt, cậu không đùa đấy chứ?”
Dung Tự cười nói.
Nghe Dung Tự nói như vậy, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng không ở trên vấn đề chào hỏi này tiếp tục rối rắm, ngược lại đem chú ý chuyển tới sách bài tập trống rỗng trước mặt Dung Tự “Cái kia, chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ nào cũng không hiểu! Dung Tự không hề cảm thấy thẹn mà cười đến xán lạn.
Thiếu niên ngừng lại, theo sau liền đem sách bài tập của mình đẩy đến một bên, sau đó đem quyển sách bài tập của Dung Tự kéo lại đây, thế nhưng thật sự liền giảng giải cho cô.
Dung Tự có chút kinh ngạc nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn, theo sau liền cười tủm tỉm nghe giảng, một đề đối phương ước chừng nói bảy tám lần, Dung Tự vẫn như cũ ngây thơ mà lắc đầu, theo sau liền lại nhìn hắn từ đầu tới cuối tinh tế nói thêm một lần.
Di? Không phiền sao? Vì cái gì trong mắt nhìn không ra một chút không kiên nhẫn?
Dung Tự có chút khó hiểu, chờ hắn nói xong, cô chuẩn bị duỗi tay tiếp nhận bút trong tay hắn, dựa theo lời giải suy nghĩ một lần. Ai ngờ tay duỗi ra liền đυ.ng phải ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên, tay Dung Tự phủ lên liền thoáng khựng lại, theo sau liền tự nhiên mà rút bút từ trong tay hắn “Được rồi, đừng nói nữa, bài này tôi hiểu rồi, cậu làm bài của cậu đi……”
Mà cảm nhận được ngón tay ấm áp vừa chạm vào liền tách ra, tay Tư Nghiêu Kỳ cũng thu lại “Hảo.”
Nói xong hắn liền lại lần nữa chìm vào bài tập, nhưng chờ hắn làm xong đề toán cùng vật lý liền phát hiện bên cạnh một mảnh an tĩnh, quay đầu liền thấy Dung Tự sớm đã lặng yên không tiếng động mà ghé vào trên bàn sách ngủ, mở sách ngữ văn che khuất nửa mặt.
Hắn có thể cảm nhận được cô là thật sự ngủ……
Đem sách vở khép lại, môi Tư Nghiêu Kỳ giật giật, theo sau liền cũng học động tác vừa nãy của Dung Tự, chống cằm nhìn cô.
Nhìn càng lâu, mê hoặc trong mắt liền càng nhiều, thế nhưng theo bản năng mà duỗi tay chạm nhẹ vào mặt Dung Tự.
Mềm, nóng.
Cùng những người khác cũng không có gì bất đồng, như vậy vì sao hắn lại thích cô như vậy? Thích đến thậm chí bởi vì cô mà thức tỉnh ý thức?
Cô sẽ giúp hắn đúng không?
Giúp tôi cảm nhận được làm người là loại cảm giác gì đúng không?
Đúng không?
Thiếu niên nâng lên khóe miệng, quỷ quyệt trong mắt chợt lóe qua.
Hắn sẽ biết……
Không bao lâu nữa.
Ngày thứ hai, Dung Tự tỉnh lại, phát hiện trong nhà trừ bỏ Tư Nghiêu Kỳ ngồi ở bên bàn ăn an tĩnh ăn bữa sáng liền không còn người khác.
Ăn xong bữa sáng, Dung Tự nhìn Tư Nghiêu Kỳ đem xe đạp của cô đẩy ra “Đó là xe của tôi.”
“Ừ.”
“Cậu lấy xe tôi, tôi phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, chân Tư Nghiêu Kỳ một mạch liền khóa ngồi ở trên yên “Cậu ngồi phía sau, tôi chở cậu. Tôi tới gấp, Dung thúc thúc còn chưa có mua xe cho tôi, bọn họ trước khi đi nói muốn tôi cùng cậu tạm chấp nhận một chút……”
“Cái gì!”
“Đi lên đi.”
“A? Ba mẹ tôi còn có công đạo sao?”
“Nga, họ còn dặn chúng ta ăn cơm trưa ở trường, buổi tối ăn ở bên ngoài, về nhà liền khóa kỹ cửa, bọn họ đi làm việc, chắc buổi tối ngày mai mới có thể trở về.”
“Cứ như vậy?”
“Đúng, còn bảo tôi phải chiếu cố tốt cậu.”
Mạc danh có loại cảm giác bị tính kế là thế nào a?
Sau đó hai người bọn họ liền ở dưới sự chú ý của mọi người vào trường, sau đó tai tiếng nháy mắt bùng nổ, sau đó Trịnh Triết liền mang vẻ mặt hung ác thêm ủy khuất mà đem cô chắn ở cửa WC, một hai phải nói chuyện.
Vào lúc này thế nhưng chủ nhiệm lớp vội vàng giơ di động chạy tới phía cô, nam nhân trung niên trong mắt một mảnh ngưng trọng cùng lo lắng.
Không biết vì cái gì, trong lòng Dung Tự bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Thẳng đến đối phương thở hồng hộc mà chạy tới trước mặt cô, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Dung…… Dung Tự đồng học, em…… nén bi thương……”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Công Lược Tra Nam
- Chương 231: Công lược cuối cùng (6)