Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Wattpad: Tôilathunhomoe
Sau đó……
Tử Thần liền từ bên cạnh cô đi qua, duỗi tay cùng Trịnh Triết đứng bên cạnh cô làm động tác chạm nắm đấm, hai người bắt đầu cười nói chuyện.
“Hàn Trạm, sao thế? Như thế nào hôm nay còn để cậu tự mình động thủ?” Trịnh Triết buông tay xuống, cười nói.
“Ngứa tay.” Thanh âm nam nhân cực nhẹ, khóe miệng đi theo hơi hơi câu lên.
Đúng rồi, nam nhân này cười, Dung Tự thế nhưng một chút liền hồi tưởng lúc trước chính mình rốt cuộc vì cái gì biết rõ người này thay bạn gái không ngừng, một người tiếp một người, nối liền không dứt, gia thế lớn, vô cùng có khả năng không thoát khỏi là tra nam, cô lại vẫn là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt hắn liền quyết định bạn trai kế tiếp.
Liền bởi vì hắn cười, cái loại này rõ ràng ngoài miệng đang cười, trong mắt lại nhìn không tới một chút ý cười, đối với tất cả đồ vật trên đời đều tựa hồ không thèm quan tâm, làm Dung Tự một chút liền cảm thấy có ý chí khiêu chiến, làm cô nháy mắt liền cảm thấy loại hoa hoa công tử này có lẽ cùng những người bạn trai trước kia của cô bất đồng, liền muốn thử lại, thử xem trong mắt người này rốt cuộc có phải hay không trước sau như một mà không thèm để ý đến bất luận cái gì, kết quả ——
Cô cũng biết, người này thật là không giống.
Người khác muốn tâm cô, hắn lại muốn mạng cô.
Theo sau Dung Tự liền cảm giác được ánh mắt nam nhân thoáng rơi xuống trên người cô, sau một cái chớp mắt tim đập nhanh, Dung Tự đã là có thể bình tĩnh nhìn người này. Chẳng qua chỉ liếc một cái cô liền thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về nam nhân phía trước bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khép mi, sau đó liền nghe được người này mang theo ý cười hỏi “Vị này chính là……”
“Bạn gái tôi, Dung Tự, xinh đẹp không?”
Trịnh Triết dựa sát vào chút, đè thấp thanh âm như khoe khoang.
“Bạn gái?” Thanh âm Hàn Trạm thế nhưng một chút liền lớn hơn, sau đó thành công mà đem lực chú ý của Dung Tự từ nam nhân mặt mũi bầm dập kia hấp dẫn lại đây.
“Bạn gái?”
Nhìn Trịnh Triết muốn ngăn lại Hàn Trạm đã không kịp, Dung Tự mang theo ý cười mà nói “Tôi như thế nào không biết bản thân đã trở thành bạn gái của Trịnh Triết cậu đi? Vậy tôi đi…”
Nói, Dung Tự liền hướng bên ngoài đi đến, chỉ là còn chưa đi hai bước, Trịnh Triết liền tiến lên vội vàng giữ lại cánh tay cô.
Sau đó thấy hắn nhìn nhìn Hàn Trạm một bên xem kịch vui, mấy đàn em đi theo hắn làm bộ ngắm phong cảnh, cùng là mặt không biểu tình, nhưng khẳng định là Dung Tự tức giận, cắn chặt răng “Không phải bạn gái, không phải bạn gái, chỉ cần cậu một ngày không đáp ứng tôi, liền không phải bạn gái tôi được không? Về sau tôi không bao giờ nói bậy…… Không phải nói muốn đi cửa hàng ăn vặt ăn cái gì sao? Đi trước ăn cái gì đi, tôi mời, thế nào? Cậu không phải thích ăn mì sao? Trên phố ăn vặt mới mở một hàng lẩu niêu bún, đặc biệt cay, cậu khẳng định thích, đi thôi, ăn xong tôi liền lập tức đưa cậu về nhà, khẳng định sẽ không làm ba mẹ cậu lo lắng, được không?”
Có thể nói, Trịnh Triết một lời không hợp liền động thủ, cũng không chịu người khi dễ, thật đúng là đem tất cả kiên nhẫn đời này của hắn đặt ở trên người Dung Tự, như vậy phục tiểu làm thấp hắn căn bản là không có khả năng đối những người khác, lại còn ở dưới tình huống Dung Tự không chỉ một lần không cho hắn mặt mũi.
Mà nhìn thiếu niên trước mặt lộ vẻ khẩn cầu, Dung Tự một chút liền từ trong tay đối phương rút tay mình về, theo sau liền nhấc chân đi đến phía trước.
Sau đó liền nghe được thiếu niên một quyền đánh về hướng bả vai Hàn Trạm, xuống tay còn rất tàn nhẫn, “Tôi đánh…… Lần sau đừng có chọn thời điểm như vậy, đừng…… Ai, Hàn Trạm, cậu đi đâu?”
“Ăn cái gì a…… Không phải cậu nói mời khách sao?”
“Cái gì, lão tử chính là mời khách cũng không mời cậu đồ xấu xa được không? Mỗi ngày ở Thị Nhất Trung giả trang học sinh tốt, ngầm xuống tay so với ai khác đều tàn nhẫn hơn, lão tử lần trước bị cậu đánh trên mặt bầm tím chính là vài ngày đều không tiêu xuống. Muốn tôi mời cậu ăn cái gì, không có cửa đâu! Nói bạn gái nhỏ kia của cậu đâu, hôm nay như thế nào không mang theo bên người, nghe nói người ta chính là giáo hoa, sẽ không lại đá đi? Cậu thì tốt rồi, bạn gái một người tiếp một người mà đổi, tôi từ lúc lên cao trung đến bây giờ liền một cái cũng chưa bắt tới tay…”
Trịnh Triết nhăn mặt vỗ bả vai Hàn Trạm.
Thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua tay đáp ở trên vai chính mình, lúc này mới cười trả lời “Ai kêu cậu ánh mắt cao chọn người xinh đẹp nhất…”
“Hắc hắc, cậu cũng cảm thấy cô ấy xinh đẹp đúng hay không? Nói cho cậu biết, lão tử đến trường ngày đầu tiên liền nhìn trúng cô ấy, cậu không biết, lúc ấy cô cao cao bạch bạch, ở trong đám người liền giống như thiên nga, ánh mắt lão tử một chút liền không dời được, cảm thấy về sau…… về sau nhất định phải cưới cô trở về làm lão bà mới tốt……”
Nghe vậy, Hàn Trạm nhìn thoáng qua Trịnh Triết cao ngang chính mình, cười khẽ.
“Ai, cậu cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Lại cười bữa tối chính cậu trả tiền!”
“A……”
“Được, được, biết nhà cậu có rất nhiều tiền, không cần cùng tôi khoe, nhà tôi cũng không kém không phải sao? Dù sao về sau Dung Tự ở cùng tôi tuyệt đối sẽ không chịu khổ, lão tử về sau nếu là để cô ăn một chút khổ, tôi chính là cái này.” Trịnh Triết giơ lên ngón út.
Hàn Trạm chỉ nhìn thoáng qua, ngẩng đầu liền hướng về phía bóng dáng Dung Tự đi đằng trước.
Bóng dáng thiếu nữ tinh tế mà cao gầy, tóc dài đen nhánh tất cả đều buộc lên thành một bó, ở trên cổ trắng nõn vung vung, giống như là muốn ném đến trong lòng hắn…
Dung Tự sao?
Chờ mọi người ở trước sạp lẩu niêu bún ngồi xuống, Hàn Trạm, Trịnh Triết, Dung Tự ba người một bàn, những người còn lại đi theo phía sau bọn họ lại ngồi xuống bàn khác.
Bọn họ còn không có kịp gọi đồ, Dung Tự liền nhìn một nữ hài tử xinh đẹp mặc áo khoác màu đen, hùng hổ đi tới chỗ bọn họ bên này, trong mắt tràn đầy tức giận.
Gần nhất liền ngồi xuống đối diện cô, Hàn Trạm bên phải, Trịnh Triết bên, hốc mắt một chút liền đỏ.
Ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Trạm bên cạnh “Vì sao chia tay?”
Trong thanh âm thậm chí đều mang theo một chút nghẹn ngào.
Nha, xem diễn, xem diễn……
----------------------------
(Mọi người theo dõi chương mới nhất tại truyenhdt.com Talathunhomoe của mình nhé :3)----------------------------Dung Tự trong mắt liền hiện lên một tia hứng thú.
“Em có cái gì không tốt? Mới ở bên nhau ba ngày vì cái gì liền chia tay? Dựa vào cái gì chia tay? Lúc trước không phải anh truy em sao? Có phải anh thật sự giống bọn họ nói ham muốn những thứ mới mẻ, trong lòng vẫn là khinh thường em? Nhưng mới mẻ anh cũng không thể như vật a, chúng ta ở bên nhau thậm chí tay cũng chưa nắm anh liền nói chia tay. Không phải nghe nói anh trước kia ở Thị Nhất Trung bạn gái giống nhau đều phải hai ba tháng mới chia tay sao? Vì cái gì tới em liền ba ngày…… Vì cái gì……”
Tiểu cô nương càng nói càng ủy khuất, nước mắt thậm chí đều rớt xuống.
Dung Tự lại càng xem càng hăng hái, bởi vì cô mạc danh có loại cảm giác những người bạn trai trước kia của cô tìm tới, bất quá khóc không nhiều lắm, nhưng kêu oan lại không ít. Rốt cuộc mỗi người đều cho rằng chính mình đặc biệt, cho rằng chính mình nhất định có thể đánh vỡ quy luật, thậm chí thay đổi thói quen. Tỷ như những người đó cho rằng chính mình sẽ trở thành tra nam cuối cùng của những nữ hài tử như Dung Tự, những bạn trai cũ đó cho rằng bọn họ có thể khiến Dung Tự bỏ thói quen, theo chân bọn họ đi đến cùng…
Tiểu cô nương này không chừng cũng không thích Hàn Trạm nhiều, nhưng không cam lòng lại có, điều này sẽ làm cô ấy sai lầm cho rằng đó là tình yêu.
Này là bình thường!
“Chẳng lẽ anh có mục tiêu mới? Nhưng thời điểm trước kia anh có mục tiêu mới không phải đều sẽ tuyên bố sao? Em như thế nào không biết? Anh biết bạn bè của em chê cười em như thế nào sao? Nói em làm bạn gái anh thời gian ít nhất…”
Tiểu cô nương nước mắt chảy càng nhiều, nhưng Hàn Trạm lại trước sau một bộ tra nam vô tình vô nghĩa, mặt không biểu tình mà uống nước trong cốc.
Thấy thế, cô gái này phát giác chính mình nói nhiều như vậy, nam sinh đều không có bất luận phản ứng gì, vừa định phát tác, ai biết giây tiếp theo thế nhưng theo ánh mắt Dung Tự nhìn qua, sau đó lập tức vươn ngón trỏ về phía cố “Là cô sao? Có phải cô hay không? Chính là bởi vì cô so với tôi lớn lên đẹp hơn? Vẫn là bởi vì cô ngực lớn hơn so với tôi?”
Cô gái, cậu khen tôi, tôi cũng sẽ không đối với ngón tay cậu sắp chọc lại đây làm như không thấy!
Dung Tự ở trong lòng yên lặng phun tào.
Ai nghĩ cô gái kia thế nhưng giây tiếp theo liền đứng lên, cầm chén trà nóng bỏng trước mặt Trịnh Triết liền muốn hắt đến trên mặt cô “Tiện nhân!”
Tôi phi!
Thật là nằm không cũng trúng đạn!
Cô ta không có biện pháp làm gì tra nam liền muốn trút giận lên người cô, cùng cô có cái rắm quan hệ, đáng giận chính là, thế gian này có rất nhiều nữ nhân đều như vậy, đối nữ nhân xuống tay không lưu tình chút nào, đối nam nhân lại là van nài cầu xin, cũng thật điên cuồng!
“Cẩn thận!”
Trịnh Triết chỉ kịp rống một câu như vậy, tay liền chắn qua.
Một đầu khác, Hàn Trạm lại một phen ôm lấy bả vai Dung Tự, đem cô kéo lên, cuối cùng chỉ có Trịnh Triết đau đến hừ một tiếng, theo sau liền đột nhiên thu hồi bàn tay bị nước trà hắt đỏ.
“CMN, người điên rốt cuộc từ nơi nào tới? Cùng nhau ăn cơm, người lớn lên xinh đẹp, Hàn Trạm phải cùng cô ấy có quan hệ sao, cái đạo lý gì, tê……”
Trịnh Triết rống xong bỗng hít khí lạnh.
“Còn nói không quan hệ, không quan hệ sẽ ôm chặt đến như vậy sao? Hàn Trạm anh nhục nhã em như vậy, anh cùng tiện nhân đó nhục nhã em, em sẽ không buông tha hai người!”
Nữ nhân hét lên hai tiếng, một chân đá ngã cái bàn trước mặt, khóc lóc liền chạy.
Thấy thế, Dung Tự cũng là có chút hết chỗ nói, nhưng cảm giác được nam nhân gắt gao ôm bả vai cô, nhíu mày một chút liền từ trong lòng ngực hắn tránh ra, thấp giọng nói câu cảm ơn, liền trở về bên người Trịnh Triết, bắt được cổ tay của hắn liền đem hắn hướng một bên mang đi.
“Làm gì? Dung Tự? Cậu muốn làm gì? Chậm một chút……”
Dung Tự cũng không để ý tới hắn nói, trực tiếp liền cầm cái tay bị bỏng của hắn ấn vào thùng nước chủ quán đặt ở một bên, xúc cảm lạnh băng khiến Trịnh Triết nháy mắt liền buông tiếng thở dài.
“Cậu là quan tâm tôi đúng không? Cậu quan tâm tôi đúng không?”
Trịnh Triết đỏ mặt, mắt sáng lên hỏi.
Nghe vậy Dung Tự chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn hắn một cái “Ngồi im…”
Mà một đầu này Hàn Trạm cảm giác được trong lòng ngực không còn người, theo bản năng vuốt ve bàn tay vừa mới đỡ lấy bả vai nữ sinh, liền lại nhíu mày.
Kỳ quái, cảm giác……
Có thể là nhận thấy ánh mắt Hàn Trạm nhìn về phía mình, Dung Tự đột nhiên quay đầu nhìn lại đây, không biết vì cái gì, người này cho cô cảm giác dường như có chút bất đồng, là bởi vì còn trẻ sao?
Tính, mặc kệ tuổi trẻ hay là tuổi già, người này đều sẽ không có bất luận quan hệ gì với cô là được……
Chính là nghĩ như vậy, Dung Tự bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó liền nhìn một đoàn người mênh mông từ một đầu khác chạy tới, cách thật xa, cô liền nghe nữ sinh phía trước khóc nháo không thành chạy đi chỉ vào bên này hét lớn “Bọn họ đôi cẩu nam nữ ở đằng kia, Khánh ca, anh nếu là giáo huấn bọn họ cho em, em liền…… em liền làm bạn gái anh!”
“Lên!”
CMN!
Dung Tự trong lòng trực tiếp đã bị hai chữ này spam.
Bệnh tâm thần a! Nữ nhân này quả thực chính là bệnh tâm thần!
Vì cái gì cô một đυ.ng tới Hàn Trạm, liền dễ dàng gặp được người thần kinh như vậy a!
Nhưng cô còn không có kịp phản ứng, giây tiếp theo lại cảm giác tay chính mình bị người giữ chặt, sau đó mang theo chạy đến phía trước.
Dung Tự bị kéo một cái lảo đảo, chỉ kịp nắm chặt dây đeo của cặp sách đã bị lôi kéo cùng đối phương chạy.
Ngẩng đầu vừa thấy người lôi kéo chính mình chạy thế nhưng là Hàn Trạm, Dung Tự lập tức liền rống “Cậu có tật xấu gì? Chúng tôi lại không có quan hệ gì, vì cái gì cậu kéo tôi? Cậu lôi kéo như vậy không phải chứng thực quan hệ sao?”
“Cậu buông ra, CMN, bệnh tâm thần cậu buông ra cho tôi!”
“Dung Tự!”
Trịnh Triết còn không có kịp phản ứng liền nhìn Hàn Trạm lôi kéo tay Dung Tự chạy trốn không còn thân ảnh, lập tức liền rút tay ra, vừa định chạy theo ai ngờ giây tiếp theo đám người kia cũng đã xông lên ngăn trở đường đi của hắn, hơn nữa không nói hai lời nắm đấm liền hướng mặt hắn đánh tới.
CMN!
“Hàn Trạm! Cậu chờ cho lão tử! Cậu lại hố tôi!”
Tiếng kêu thê lương của Trịnh Triết cách hai con phố Dung Tự vẫn như cũ có thể nghe rõ.
Mà nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt lôi kéo tay cô chạy vội, không biết vì cái gì Dung Tự bỗng nhiên cười nhạt, nhìn nhà cô cách đó không xa liền nảy sinh ác độc từ trong tay hắn đem tay mình rút ra, nhưng vẫn là lảo đảo một cái.
“Đầu óc cậu có vấn đề đi?” Dừng lại Dung Tự liền thở phì phò mà hướng hắn rống lên, theo sau bình ổn hô hấp.
“Trịnh Triết cùng cậu không phải anh em tốt sao? Cậu liền hố hắn như vậy?”
“Không phải.”
“Cái gì?”
“Không phải anh em tốt, ở bên ngoài đánh nhau mà biết, lần trước hắn hố tôi, thương tích trên người tôi đến bây giờ đều còn không có tốt, không thể đánh, lần này đổi hắn ứng phó.”
“……”
Dung Tự hết chỗ nói, hoá ra hai người bọn họ nhìn qua thân mật khăng khít như vậy, nguyên lai là quan hệ hố lẫn nhau!
“Được rồi, các cậu có quan hệ gì tôi quản không được? Tới nhà tôi rồi, tôi trở về……”
Nói chuyện, Dung Tự quay đầu nhìn nhìn tiểu khu trước mặt, theo bản năng mà nắm chặt tay.
Cha mẹ sao?
Còn không chờ cô tiến lên một bước, một cái thân ảnh bạch y liền xuất hiện ở cửa tiểu khu hướng cô đi tới.
“Dung thúc thúc nói, hắn ở trên lầu liền nhìn thấy cậu trở lại, kêu tôi xuống dưới đón cậu.”
Người tới bình tĩnh nói.
Không, từ từ……
Dung Tự nhìn gương mặt Tư Nghiêu Kỳ trước mặt, có chút không bình tĩnh được.
“Dung…… Dung thúc thúc?”
Cô có chút cổ quái mà lặp lại.
Nơi này có phải có cái giả thiết gì cô không biết hay không a?
Mà Hàn Trạm đứng ở phía sau cô lại ở lúc nghe được thanh âm nháy mắt liền ngẩng đầu lên, cùng Tư Nghiêu Kỳ trước mặt đối diện.
Ánh mắt hai người, giống nhau đều lạnh nhạt.
--------------------------
(Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!)