Sau đó Phó Viễn không còn chủ động bắt chuyện với Tạ Hà nữa.
Kết thúc buổi tiệc Tạ Hà từ chối hết tất cả lời mời của bạn bè, đi xuống dưới hầm giữ xe, nhưng mà vừa mới mở cửa xe, liền nhìn thấy Phó Viễn từ bên trong bóng tối bước ra, cười với mình, "Đại ảnh đế vội vã đi đâu vậy?"
Tạ Hà cười nói: "Về nhà."
Phó Viễn chậm rãi đi tới, ý cười sâu xa, "Về nhà cậu hay là về nhà Dịch Trạch?"
Trong giọng nói của Tạ Hà ẩn ẩn một tia khó chịu: "Phó tổng có phải quản hơi nhiều rồi hay không?"
Ánh mắt Phó Viễn nhu hòa xuống, nói: "Tôi thích cậu, cậu không nhìn ra sao?"
Lời nói trắng trợn như vậy rốt cuộc cũng khiến Tạ Hà không thể trốn tránh được nữa, cậu nhìn Phó Viễn, nghiêm túc nói: "Nếu Phó tổng đã rõ ràng quan hệ giữa tôi và Dịch Trạch rồi, thì cũng đừng nên nói như vậy, rất dễ khiến người khác phải hiểu lầm."
Phó Viễn không để ý chút nào, cười: "Tôi rất nghiêm túc, cũng không sợ ai hiểu lầm hết, cậu có thể suy nghĩ một chút, rời khỏi Dịch Trạch và quen với tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu hơn rất nhiều."
Tạ Hà vòng qua hắn bước đến cửa xe, "Thật không tiện, tôi phải đi rồi."
Phó Viễn cũng không ngăn cản cậu, chỉ thản nhiên nói: "Cậu cứ khăng khăng một mực với Dịch Trạch như vậy, đừng nói là yêu trúng y nha." Hắn nhìn chăm chú sườn mặt của Tạ Hà, ánh mắt lộ ra ý cười hứng thú, "Cậu yêu y như vậy, vậy cậu có biết, sở dĩ y giữ lại cậu, chỉ bởi vì khuôn mặt của cậu lớn lên rất giống với một người nào đó không."
Biểu tình của Tạ Hà nháy mắt cứng đờ, tuy rằng đã sớm biết Phó Viễn nhất định sẽ châm ngòi ly gián hai bọn họ, nhưng chuyện này vẫn là quá đột ngột!
Trên mặt Phó Viễn lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Làm sao, chẳng lẽ cậu thật sự không biết chuyện này sao?"
Tạ Hà mím môi nhìn về phía hắn, ánh mắt kèm theo một tia cảnh giác: "Rốt cuộc ý của Phó tổng là gì?"
Phó Viễn nhún vai nở nụ cười: "Tôi không có ý gì hết, chỉ là thích cậu nên không đành lòng nhìn cậu ngây ngốc không biết gì, tốt bụng nói cho cậu biết mà thôi, cậu đi hỏi thăm một chút là biết tôi không có lừa cậu."
Tạ Hà nhìn hắn, hồi sau, trên mặt cũng khôi phục lại nụ cười ban đầu, gật gật đầu: "Cảm ơn Phó tổng, tôi biết rồi. Chỉ tiếc là không thể cân nhắc lời đề nghị của anh được, khiến anh thất vọng rồi."
Trong ánh mắt trong veo kia của cậu hiện lên sự kiên định, lần thứ hai gật đầu với Phó Viễn, sau đó lên xe rời đi.
Phó Viễn nhìn Tạ Hà rời đi, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của đối phương, tâm hơi động... Hắn có thể nhìn ra trong ánh mắt của Tạ Hà mới đầu chỉ có khϊếp sợ và mất mác, nhưng cuối cùng vẫn là kiên định từ chối hắn, cho dù Dịch Trạch coi cậu ta là thế thân của người khác, cũng không có cách nào lay động trái tim của cậu ta đối với Dịch Trạch.
Phó Viễn không nghĩ tới Tạ Hà đã yêu Dịch Trạch sâu đậm đến mức chấp nhất như thế này, thật sự là khiến người khác càng ngày càng muốn chiếm đoạt.
【 đinh, Phó Viễn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 80】
Tạ Hà về đến nhà, tùy ý để cúp lên bàn, nhớ lại những gì mà Phó Viễn vừa nói, lộ ra nụ cười thật tươi. Thật giống như đang buồn ngủ mà có người đưa gối đến vậy, thì ra đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến Dịch Trạch rõ ràng xem thường Tư Minh Huy nhưng vẫn giữ cậu ta ở lại bên cạnh mình, vậy là có thể giải thích được tại sao độ hảo cảm lại khác thường như thế. Thế thân sao, có hơi khó đó, nhưng mà cậu thích.
【444: làm sao đây kí chủ đại đại? Không ngờ lại là thế thân a QAQ】
【 Tạ Hà: kế hoạch không cần thay đổi, em phân biệt dung mạo của tôi, tìm ra người kia cho tôi. 】
【444: (⊙v⊙) vâng! 】
......................
Hai ngày kế tiếp Tạ Hà hoàn toàn dựa theo lịch trình công việc của Tư Minh Huy, dưới sự sắp xếp của người đại diện Vi Chương Cần mà tham gia phỏng vấn của vài chương trình, bởi vì cậu mới nhận được giải ảnh đế, tiếng tăm nhất thời được nâng lên một tầm cao mới, cho nên có rất nhiều kịch bản từ phía của các nhà đầu tư gửi đến muốn hợp tác với cậu.
Tạ Hà nhìn một cái, chọn một kịch bản trong số đó để Vi Chương Cần đi nói chuyện với đối phương.
Vi Chương Cần nhìn kịch bản mà Tạ Hà chọn có chút ngoài ý muốn, cậu không chọn những bộ của những nhà biên kịch lớn, mà lại chọn một đề tài điện ảnh của một nhà biên kịch đồng tính luyến ái nổi danh độc lập nào đó. Vi Chương Cần liền khuyên nhủ Tạ Hà, cậu vừa mới nhận được giải thưởng, không cần phải vội vã đóng phim làm gì, có thể tham gia một số chương trình thực tế, dù sao những thứ đó vẫn được nhiều người để ý, hơn nữa bộ phim kia... Vi Chương Cần không muốn Tạ Hà chạm vào nó. Hắn biết rõ trước giờ Tư Minh Huy vẫn luôn bị Dịch Trạch bao dưỡng, nếu đã như vậy thì lại không thể cùng những diễn viên khác bán hủ tìm lạc thú được, hắn càng không muốn Tư Minh Huy và bốn chữ 'đồng tính luyến ái' dính dáng đến nhau quá nhiều, tuy rằng chuyện này đã được rất nhiều người chấp nhận, nhưng nếu Tư Minh Huy bị tuôn ra bê bối là đồng tính còn bị kim chủ bao dưỡng, thì những gì mà cậu ta đã trả giá suốt những năm qua đều sẽ bị hủy hoại trong vòng một ngày.
Thế nhưng Tạ Hà rất kiên định, Vi Chương Cần không còn cách nào khác, khuyên không nổi cậu ta, cũng không thể làm gì khác là giúp cậu nhận kịch bản này.
Trong lúc đó 444 cũng đã tìm ra được thông tin của bạch nguyệt quang.
Tạ Hà nhìn tấm ảnh một cái, người ở trong hình có đến bảy tám phần giống cậu, bất quá khí chất lại khác nhau một chút, ngũ quan của Tư Minh Huy thâm thúy và trong sáng hơn, anh tuấn trẻ trung, mà Giản Tử Hàm thì lại nhu hòa hơn một chút, có thể nhìn ra được đây là một người tương đối nội liễm.
Hắn là đàn em cùng trường của Dịch Trạch, sinh ra trong một gia đình gia giáo, gia cảnh tốt, tính cách lại cuốn hút. Dịch Trạch cũng từng là thiếu niên ngông cuồng, năm đó ăn chơi trác táng, hơn nữa người nguyện ý bị y chơi cũng đếm không kể xiết, nhưng chỉ có duy nhất mỗi mình Giản Tử Hàm là không ngã xuống, từ đây nhớ mãi không quên. Giản Tử Hàm lại cực kì xem thường Dịch Trạch, hơn nữa vì tránh né dây dưa với Dịch Trạch, vừa tốt nghiệp xong liền xuất ngoại du học, bây giờ đã trở thành một nhà thiết kế thời trang.
Từ chuyện này, Tạ Hà lần nữa tổng kết được chân lý: thứ không có được mới là thứ tốt.
Ở trong mắt của Dịch Trạch, thanh cao tài hoa lại không luồn cúi trước sự đời tựa như Giản Tử Hàm đây chính là một đám mây ở trên trời, mà một tên lăn lộn trong giới giải trí bán mình như Tư Minh Huy lại chính là hạt bụi thấp kém nhất trần gian, mặc dù có dung mạo tương tự, nhưng ở trong lòng y, đâu chỉ có mỗi địa vị là khác nhau một trời một vực.
Tạ Hà nhếch miệng cười cười, chỉ có điều, bùn đất dính nhiều muốn bỏ qua cũng khó a.
【 Tạ Hà: nói thật, tôi cũng rất thích Giản Tử Hàm, hắn là một người rất lý trí, hơn nữa còn có chính kiến cùng với hoài bão riêng của mình. 】
【444: cái này là làm sao thấy được ạ? 】
【 Tạ Hà: Dịch Trạch nhớ mãi không quên Giản Tử Hàm chủ yếu là vì không có được, nếu thật sự chiếm được rồi, có thể thích được bao lâu thì rất là khó nói. Nhìn quan hệ hiện tại của Dịch Trạch mà xem, hiển nhiên là y không hề có cái khái niệm về thủ thân như ngọc, nghiêm túc mà nói, tình yêu ở trong lòng y chiếm một phân lượng rất là thấp, hiện tại chuyện đối phương là ai đã không còn quan trọng, mà vấn đề là ở quan niệm tình yêu của y nữa, trước kia thích Giản Tử Hàm y còn là một tên công tử bột, sau khi thích Giản Tử Hàm lại là một tên không hề thiếu bạn tình, cũng không hiểu được tình yêu bình đẳng là như thế nào, nếu thật sự yêu một người ngông cuồng như vậy tuyệt đối là một chuyện không nên làm, từ điểm này có thể thấy được tình yêu của Dịch Trạch bất quá cũng chỉ có như thế. Người như vậy làm bạn tình rất thích hợp, làm người yêu thì không thể tránh khỏi bị tổn thương, Giản Tử Hàm khẳng định cũng nhìn ra được y là một tên bản tính khó dời, cộng thêm chuyện vốn dĩ đã không thích Dịch Trạch, cho nên mới nhất quyết cự tuyệt y, bởi vì Dịch Trạch không thể cho hắn một tình yêu mà hắn muốn, muốn làm cho một người như Dịch Trạch trung thành với tình yêu, cũng tương tự như việc đả thương một ngàn kẻ địch thì bản thân cũng bị tổn thất tám trăm người, rất không có lời. Giản Tử Hàm là người biết rõ bản thân mình muốn gì hay là không muốn cái gì, hơn nữa trong lòng hắn cũng đã quyết. Vả lại... Tôi thật sự rất thích điểm này của Giản Tử Hàm, vừa nhìn là biết ôn nhu tri kỷ rồi. Mỉm cười ~ ing】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: đàn ông ấy mà, tuy rằng thích những món đồ chơi nghe lời biết điều, nhưng địa vị của nhành hoa yêu kiều trong lòng họ nhất định là rất cao. Nếu tôi là Dịch Trạch, tôi cũng sẽ chọn Giản Tử Hàm : )】
444: Qủa nhiên mạch não của kí chủ đại đại là cùng một đường với mấy tra công a... May là không thể OOC, nếu không Giản Tử Hàm nhất định sẽ không thể thoát khỏi ma chưởng! _(:зゝ∠)_
Ngày hôm đó Tạ Hà rời đi, Dịch Trạch liền trực tiếp ném thiệp mời kia vào thùng rác, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bao dưỡng mà thôi, tâm tình của y tốt nên mới tình nguyện cho cậu ta một chút mặt mũi, còn chưa tới phiên vì cậu ta mà phải đặc biệt có mặt ở loại trường hợp đó.
Lần này Dịch Trạch không để ý đến Tạ Hà một thời gian rất dài, vốn tưởng Tạ Hà sẽ chất vấn y, ai biết Tạ Hà không hề có phản ứng nào, tựa như chưa từng đề cập đến chuyện kia vậy, Dịch Trạch cũng vứt ở sau gáy không muốn quản, chỉ cần không phiền phức gì tới y, tâm tư của bạn tình y cũng không cần quan tâm làm gì.
Tạ Hà cũng không có chủ động liên hệ với Dịch Trạch, mãi đến tận khi Dịch Trạch gọi cậu tới lần nữa.
Vẫn là ở biệt thự lần trước, bất quá lần này Dịch Trạch không phải ở thư phòng, mà là ở phòng khách đợi cậu.
Y vẫy tay một cái với Tạ Hà, âm thanh lạnh nhạt, "Lại đây."
Tạ Hà nhìn y, trong mắt lộ ra vẻ ẩn nhẫn phức tạp, đi tới cung kính gọi một tiếng: "Dịch ca." Cậu cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, Dịch Trạch gọi cậu tới thường chỉ có một chuyện.
Ngày hôm nay tâm tình Dịch Trạch không phải rất tốt, trước đó có một tên bạn giường cư nhiên không biết tự lượng sức mình đến dọa dẫm y, phải mất một chút thời gian mới giải quyết xong chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy Tư Minh Huy ngoan ngoãn nghe lời không gây sự, vì vậy liền gọi cậu ta tới đây.
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tạ Hà, khuôn mặt này gần như tương tự với Giản Tử Hàm, nhưng bên trong lại hoàn toàn bất đồng...
Dịch Trạch trực tiếp ấn mặt Tạ Hà lên sô pha, từ phía sau tiến vào.
Tạ Hà cắn môi, đem mặt chôn ở trên sô pha, không biết có phải là bởi vì đau hay là khổ sở, nước mắt liền chảy xuống. Tuy rằng lần ấy ở trước mặt Phó Viễn cậu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng nói trong lòng không khổ sở thì chính là giả dối, cậu đi theo Dịch Trạch đã được tám năm, vốn tưởng rằng bản thân có một chút đặc biệt... Hiện tại cậu rốt cuộc cũng biết mình đặc biệt ở chỗ nào, bởi vì cậu lớn lên giống với người mà Dịch Trạch thích.
Vì vậy nên năm đó Dịch Trạch mới chọn cậu, bởi vì vậy nên Dịch Trạch mới đem cậu giữ ở lại bên người.
Hiện thực tàn khốc đem vọng tưởng duy nhất của cậu đánh đến nát bấy.
Người đang ra vào ở trong cơ thể cậu chỉ coi cậu như một thế thân của người khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền khổ sở đến mức không thể hô hấp được, nhưng cậu ngay cả tư cách chất vấn cũng không có, thậm chí rất muốn giả bộ như không biết, bởi vì cậu vốn chẳng là gì cả.
Cậu sợ cậu hỏi ra rồi, thì ngay cả tư cách cuối cùng để ở lại cũng không còn nữa.
Dịch Trạch căn bản không hề để tâm đến cảm thụ của người dưới thân, nhưng sau khi phát tiết được vài lần vẫn là phát hiện ra được Tạ Hà có chút không thích hợp, người dưới thân tuy rằng vẫn luôn đón ý hùa theo y, nhưng không hề rêи ɾỉ, động tác cũng cứng ngắc hơn so với trước kia.
Dịch Trạch trực tiếp nắm tóc Tạ Hà đem mặt cậu kéo lên, liền phát hiện cậu cắn môi, mặt đầy nước mắt, ánh mắt Dịch Trạch lập tức phát lạnh, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, còn tưởng rằng là một người thức thời, thì ra là đang chờ y, đây là biểu thị bất mãn với chuyện y không đi lễ trao giải của cậu ta sao... Cũng không nhìn lại thân phận của mình là gì, lại dám giở thói với y.
"Một mặt khóc tang này cho ai xem?" Dịch Trạch nắm lấy cằm của Tạ Hà, từ trong đôi mắt sắc bén hẹp dài chỉ có lạnh lẽo.
Tạ Hà không muốn khóc, cậu biết mình cần phải lấy lòng kim chủ của mình, chỉ là nhịn không được, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi... Xin lỗi..."
Dịch Trạch lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu khóc cái gì?"
Biểu tình của Tạ Hà hoang mang: "Không có gì..."
Ánh mắt Dịch Trạch càng thêm lãnh khốc, lại còn dám che giấu.
Tạ Hà đi theo Dịch Trạch cũng đã được nhiều năm, rất biết quan sát sắc mặt, lo lắng cứ tiếp tục như vậy Dịch Trạch nhất định sẽ tức giận, suy nghĩ một chút thấp giọng nói: "Có hơi đau..."
Dịch Trạch cũng không tin, y buông cằm của Tạ Hà ra, trực tiếp đá cậu xuống, y ghét nhất chính là có người ở trước mặt y tỏ ra hẹp hòi.
Ngắn ngủi mấy giây mà thôi, trên cằm Tạ Hà đã xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, có thể thấy được Dịch Trạch sử dụng bao nhiêu lực, cậu cuộn mình trên thảm, cả người vô cùng chật vật.
"Dịch ca, em, em thật sự không phải cố ý, anh đừng nóng giận..." Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc cầu xin, lắp bắp nhìn y, bên trong tròng mắt đen nhánh còn ngậm lấy sự cẩn thận cùng với nồng đậm yêu thương, tựa như một làn sóng nước nhẹ nhàng, khiến người khác không khỏi thương tiếc.
Dịch Trạch nhìn mắt của cậu, hơi ngẩn ra, y cũng không hề thích bạn tình của mình làm ra dáng vẻ như vậy, thế nhưng giờ khắc này nhìn Tạ Hà, tựa như thấy được đứa nhỏ của tám năm về trước, lần đầu tiên bị y tiến vào, cũng là một bộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu bị bức đến khóc thê thảm, nhưng sau đó liền không còn nữa... Đứa nhỏ từng chút lớn lên, bắt đầu thay đổi hiểu được cách lấy lòng y, ở trên giường cái gì cũng có thể làm, càng sẽ không dùng loại thái độ đáng thương này.
Nhiều năm như vậy... Y đã gần như quên mất bộ dáng mới đầu của cậu ta là như thế nào rồi.
Người trước mặt đã ở bên cạnh y tám năm, có sinh ra một chút ý nghĩ không an phận cũng là chuyện rất bình thường, Dịch Trạch nghĩ tới đây cơn giận cũng giảm đi không ít.
【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 50】
Mặc dù Dịch Trạch không còn tức giận như vậy nữa, nhưng y cũng không hề tính bỏ qua cho Tạ Hà, lạnh nhạt nói: "Nếu như cậu không muốn ở lại bên cạnh tôi nữa thì cứ nói thẳng đi, phí chia tay tôi sẽ không thiếu cậu."
Tạ Hà nhất thời lộ ra biểu tình kinh hoảng: "Không! Không phải! Em không phải có ý này!"
Dịch Trạch ở trên cao nhìn xuống, "Vậy cũng đừng biểu hiện như thể rất oan ức, đừng quên quan hệ của chúng ta, càng đừng nghĩ đến những thứ không nên nghĩ. Cậu nghe lời, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Tạ Hà rũ con ngươi xuống, cắn răng nói: "Em hiểu rồi."
Dịch Trạch nhẹ giọng nở nụ cười, "Tốt nhất là cậu nên hiểu rõ."
Tạ Hà biết hôm nay không thể tiếp tục nữa, cậu cũng không dám cầu xin gì, như vậy chỉ càng thêm chọc giận Dịch Trạch, vì vậy bò dậy mặc quần áo, im lặng không tiếng động rời đi.
Dịch Trạch nhìn bóng lưng Tạ Hà rời đi, phát ra một tiếng cười nhạo.
Từ hôm đó đến gần cả tháng sau, Dịch Trạch đều không có liên lạc với Tạ Hà, hiển nhiên là đang tính lạnh nhạt với cậu.
【 Tạ Hà: bảo bối, lần trước em đã gắn thiết bị định vị lên điện thoại của Dịch Trạch chưa? 】
【444: rồi ạ (≧▽≦)/】
【 Tạ Hà: tốt lắm, đã đến lúc làm một màn "gặp gỡ" hoành tráng rồi : )】
Cứ tiếp tục lạnh nhạt như vậy, Dịch Trạch rất có thể sẽ quên mất cậu luôn, thế nhưng cậu cũng không thể chủ động cầu xin Dịch Trạch quay lại được, như vậy chỉ càng khiến Dịch Trạch càng xem thường cậu hơn mà thôi, khi đó độ hảo cảm sẽ càng khó xoát hơn nữa... Cho nên lúc này nên để Dịch Trạch cảm thấy bất an một chút, Dịch Trạch nhất định phải biết được, Tư Minh Huy đã không còn là đứa nhỏ đáng thương của năm đó nữa, hiện tại cậu đã trở thành một người ưu tú rất tài năng.
Để Dịch Trạch một lần nữa nhận thức lại con người của Tư Minh Huy là bước đầu tiên trong kế hoạch của Tạ Hà.
Từ sau ngày hôm đó Phó Viễn liền bắt đầu theo đuổi Tạ Hà, Tạ Hà vẫn luôn lảng tránh hắn.
Hôm nay Tạ Hà rời khỏi đoàn kịch, Phó Viễn liền chờ sẵn ở bên ngoài, hắn rất có kiên trì mà cười cười: "Cùng ăn một bữa cơm thế nào?"
Tạ Hà trầm mặc một hồi, nói: "Tôi chọn địa điểm."
Trong mắt Phó Viễn lóe lên một tia vui mừng, đây là lần đầu tiên Tạ Hà không từ chối hắn, vì vậy rất ga – lăng nói: "Được."
Tạ Hà liền chọn một nhà hàng có phong cách rất thanh nhã, cậu ngồi ở trước mặt Phó Viễn, không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nhìn hắn nói: "Phó tổng, xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Nụ cười trên mặt Phó Viễn liền nhạt xuống.
Tạ Hà nhìn thẳng hắn, ngữ khí thành khẩn: "Cảm ơn tình cảm của anh, chỉ là Dịch tổng đối với tôi có ân, tôi cũng rất là yêu thích y, tôi sẽ không rời khỏi y. Có lẽ thái độ trước đó của tôi không rõ ràng khiến anh hiểu lầm, tôi hi vọng ngày hôm nay có thể nói rõ ràng hết với anh."
Sự khôn ngoan của Phó Viễn khiến hắn không biểu lộ ra rõ cảm xúc khó chịu, chỉ là ý tứ sâu xa nhìn Tạ Hà: "Nhưng y không thích cậu, vậy cậu vẫn kiên trì ở bên cạnh y sao?"
Trong mắt Tạ Hà lóe lên một tia yêu thương giấu kín, chậm rãi nở nụ cười, nói: "Đúng, chỉ cần có thể ở bên cạnh y, thì thế nào cũng được."
Phó Viễn nhìn chăm chú gương mặt của Tạ Hà, gương mặt tuấn tú kia, bên môi đều là ý cười ôn nhu... Tựa như có một lưỡi câu ở trong lòng hắn quăng tới, biết rõ người trước mặt đã yêu một người đàn ông khác, nhưng vẫn muốn chiếm lấy làm của riêng.
Một vưu vật mỹ lệ, dụ người, lại trung thành như vậy.
Ngón tay trỏ của Phó Viễn gõ nhẹ trên bàn một cái, khóe môi khẽ câu lên, chậm rãi mở miệng: "Chỉ là lúc đó không phải cậu muốn ở lại là có thể ở lại được, hôm nay tôi lại tặng cho cậu một tin tốt nữa đây. Giản Tử Hàm... Đúng rồi, hẳn cậu cũng biết Giản Tử Hàm là ai đi?"
Biểu tình của Tạ Hà khẽ thay đổi, ánh mắt lộ ra thần sắc khẩn trương.
Phó Viễn vừa nhìn thấy biểu tình của cậu, bên môi liền lộ ra một nụ cười: "Giản Tử Hàm sắp trở về nước, nếu hắn trở về, cậu nói xem, liệu Dịch Trạch có còn khoan dung giữ cậu lại ở bên cạnh nữa không."
Máu trên mặt của Tạ Hà như bị rút đi, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, tay cũng siết chặt lại.
Ánh mắt càng lúc càng u ám, hắn đứng dậy đi tới trước mặt của Tạ Hà, cúi người ở bên tai cậu, khí tức ấm áp lập tức rơi trên mặt của cậu, ngữ khí mê hoặc: "Dịch Trạch sẽ không cần cậu, y chưa từng quan tâm cậu, vậy cậu suy nghĩ thế nào về tôi? Tôi sẽ không như y mà đối xử với cậu như vậy, tôi sẽ đối với cậu rất tốt."
Tạ Hà vẫn là bộ dáng mất hồn như trước đó, ngơ ngác không phản ứng lại.
Lúc này Dịch Trạch từ bên trong một gian phòng riêng đi ra, liếc mắt nhìn băng ghế dài bên cạnh cửa sổ, liền nhìn thấy Tạ Hà ngồi ở nơi đó, Phó Viễn đang cúi người ghé tới bên tai của cậu, hai người dựa vào rất gần, tựa như người yêu vậy, ánh mắt Phó Viễn ôn nhu vô cùng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn xuống.
Thần sắc trong mắt Dịch Trạch đột nhiên trở nên lạnh lẽo.