BỆ HẠ, VI THẦN TUÂN MỆNHChương 67Edit : Động Bàng Geii..o0o..
Chiều hôm đó Sở Hình liền rời khỏi cung, cùng An Vương gặp mặt, phí hết một hồi tâm tư mới trấn an được tướng lĩnh đang trên đường đến kinh thành. Khoảng thời gian này vì không muốn để công việc bị trì trệ, y giả truyền thánh chỉ để An Vương nhϊếp chính, có thân phận của An Vương, cho dù có người muốn nói lời dèm pha cũng không tư cách gì để nói, dù sao ngoài trừ Cảnh Chiêu ra, An Vương cũng là người mang trong mình huyết thống của hoàng thất, lại có Sở Hình ở một bên trợ giúp, trong nhất thời cũng chẳng có ai dám gây ra sóng gió gì.
Trong lòng Sở Hình vẫn luôn nghĩ đến Tạ Hà, không dám ở bên ngoài quá lâu, nhớ Tạ Hà nói muốn ăn kẹo hồ lô, liền nhanh chóng mua hai xâu kẹo thúc ngựa chạy về cung.
Nhưng đến nửa đường lại bị người khác chặn lại.
Trần Tông cưỡi ngựa cản ở trước mặt y, phẫn nộ nhìn về phía y.
Sở Hình thở một hơi, cuối cùng cũng không có đi tiếp, mà chỉ nói, "Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện."
Ngựa bị cột ở bên cây, cúi đầu gặm cỏ ở dưới chân.
Sở Hình chắp hai tay ở phía sau, gió thổi làm tung vạt áo y, thần sắc y bình tĩnh nhìn Trần Tông, nói: "Ngươi muốn nói cái gì, hiện tại có thể nói."
Ánh mắt Trần Tông nhìn về phía Sở Hình tựa như muốn bắn ra cả lửa! Làm sao Sở Hình có thể biểu hiện thờ ơ đến như vậy! Đối với tên hôn quân kia, đối với tên hung thủ đã thương tổn Tiểu Diễm! Không ngờ y nói bỏ qua liền bỏ qua! Gã cắn răng, "Ngươi thật sự, đã đầu hàng tên hôn quân kia rồi sao?!"
Sở Hình mím môi, "Quân vương là đất là trời, ta thân là thần tử, vốn là nên tận trung vì bệ hạ, tuy rằng trước đó đã làm sai, nhưng ta đã biết quay đầu lại, từ nay về sau cũng sẽ không ngỗ nghịch với bệ hạ."
Trần Tông lớn tiếng nói: "Vậy chuyện của Tiểu Diễm thì sao! Ngươi cứ bỏ qua như thế sao!"
Trong mắt Sở Hình lóe lên tia u ám, y nói: "Kẻ cầm đầu chân chính ta đã giao cho ngươi."
Y không nói thì thôi, đằng này vừa nói ra Trần Tông lại càng thêm giận dữ, gã nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nhưng người là do tên hôn quân kia gϊếŧ!"
Một điểm này Sở Hình không thể nào biện hộ, cũng không muốn biện hộ, y trầm mặc trong chốc lát, nói: "Xưa nay trung nghĩa khó song toàn, bệ hạ tuy phạm sai lầm, nhưng ta cũng không thể trở thành loạn thần tặc tử được."
Trần Tông tức đến nở nụ cười, "Há, từ trước tới giờ ta không hề biết ngươi lại là người ngu xuẩn đến như vậy đó! Tên hôn quân kia là người bị cả thiên hạ này oán trách! Ngươi còn muốn làm trung thần của hắn! Coi như không có chuyện của Tiểu Diễm đi nữa, ngươi cũng đã quên những người bị hắn gϊếŧ rồi sao! Ngay cả mẹ mình hắn còn dám gϊếŧ!"
Trong mắt Sở Hình toát lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo, ngữ khí cũng trầm xuống, "Người đáng chết tại sao lại không thể gϊếŧ chết."
Trần Tông không dám tin nhìn Sở Hình, phảng phất như không hề quen biết người này, "Ngươi nói cái gì?"
Sở Hình không muốn giải thích nữa, bệ hạ thà rằng bị thiên hạ khắp nơi oán hận cũng không muốn vạch trần chân tướng, cho nên y cũng sẽ không giải thích với người khác. Y rốt cuộc cũng hiểu được tư vị thống khổ không thể nói với người khác này rồi, nhưng bệ hạ lại chịu đựng, gấp trăm ngàn lần sao với y! Sở Hình phẫn nộ nhìn Trần Tông, đã không còn hứng thú nói chuyện nữa, y biết bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ đã chân chính trở thành hai kẻ xa lạ... Dù sao y cũng coi như là kẻ phản bội lại bằng hữu, nhưng y sẽ không hối hận.
"Ngươi đừng khuyên ta, tâm ý của ta đã quyết rồi." Sở Hình nói, xoay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa.
Trần Tông gắt gao nhìn bóng lưng của Sở Hình, mắt thấy y sắp đi, bỗng nhiên nói: "Ngươi còn nhớ những chuyện mà ngươi làm với tên hôn quân kia không? Hiện tại hối hận không phải đã quá muộn màng rồi hay sao, nếu như hắn muốn gϊếŧ ngươi thì sao?"
Sở Hình dừng lại một chút, nhàn nhạt mở miệng, "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Sau đó thúc ngựa rời đi không quay đầu lại.
Lúc Sở Hình trở lại cung, mới phát hiện hồ lô trong l*иg ngực mình đã có chút chảy ra, thế nhưng bây giờ ra ngoài mua lại cái khác thì quá trễ, không thể làm gì khác mà cầm như vậy đi tìm Tạ Hà.
Tạ Hà chơi một mình ở ngự hoa viên đến quên trời quên đất, trên đất đào ra một cái hố nhỏ chơi đùa với con kiến.
Hắn nhìn thấy Sở Hình về, lập tức vui vẻ chạy nhanh tới, "Thúc thúc ngươi về rồi."
Sở Hình cúi đầu nở nụ cười, "Ân, đây là kẹo hồ lô của ngươi."
Tạ Hà nhận lấy, vội đến mức vừa mới mở bọc giấy ra liền lè lưỡi liếʍ lên, đầu lưỡi mềm mại liếʍ qua kẹo hồ lô màu đỏ, chốc chốc, Sở Hình nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chơi có vui không?"
Tạ Hà nói: "Vui a, nơi này rất tốt, chỉ là có hơi vắng vẻ."
Chuyện này Sở Hình cũng không còn cách nào, y không an tâm để người khác nhìn thấy Tạ Hà như vậy, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Vậy thúc thúc đến chơi với ngươi."
Tạ Hà lập tức hớn hở.
Sở Hình là một đại nam nhân chinh chiến trên sa trường, cùng một "hài tử" tâm lý năm tuổi chơi với nhau, nếu để cho thuộc hạ của y thấy được, chỉ sợ là bị dọa cho rớt cả tròng mắt ra bên ngoài.
Y nhìn thấy nụ cười trên mặt của Tạ Hà không còn vẻ mờ mịt nữa, thống khổ trong mắt cũng xen lẫn một tia ôn nhu, đây chắc là điều mà bệ hạ muốn đi... An tâm vui sướиɠ không cần phải lo nghĩ điều gì cả, có cha mẹ thương yêu, có bằng hữu cùng nhau vui đùa, hạnh phúc đơn giản như vậy mà trải qua một đời.
Nếu như con người có thể quên hết tất cả thống khổ, chưa nếm trải qua, cũng là một chuyện rất tốt.
Chỉ tiếc, một màn đẹp đẽ giả tạo này lại kết thúc quá ngắn ngủi.
Sở Hình bình tĩnh nhìn Tạ Hà như vậy, không nỡ dời tầm mắt đi...
Tạ Hà chơi đến mệt rồi liền nằm lên bãi cỏ, cười hì hì nói với Sở Hình, "Thúc thúc, ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái."
Sở Hình hỏi: "Chuyện gì?"
Tạ Hà vô cùng thần bí nói: "Tuy rằng ta chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng ta lại rất quen thuộc với những thứ này, trước đây ta cũng từng nằm mơ qua nha."
Sở Hình lấy cọng cỏ trên tóc hắn xuống, nói: "Ngươi đã từng mơ thấy?"
Tạ Hà nói: "Đúng a! Không chỉ mơ thấy một lần về nơi này, trong mơ còn có một người khác nữa."
Trong lòng Sở Hình căng thẳng, liền thấy Tạ Hà lộ ra vẻ nhớ lại, nói: "Người trong mộng nói với ta, hắn là kiếp trước của ta."
"Kiếp trước?" Đôi mắt Sở Hình giật giật, chuyện gì xảy ra? Tại sao bệ hạ lại tưởng tượng ra được những thứ này?
"Đúng a ~" Tạ Hà mở to hai mắt nhìn Sở Hình, một mặt mờ mịt nói: "Hắn nói hắn là kiếp trước của ta, thế nhưng hắn là một tội nhân, cho nên phải ở chỗ này chịu sự dày vò, chỗ này là lao tù của hắn... Bất quá hắn nói chờ hắn chết rồi, hắn liền được giải thoát. Kiếp sau hắn nhất định sẽ không vào hoàng thất nữa, muốn làm một người bình thường, yêu thương cha mẹ hắn, không buồn không lo an ổn một đời... Hắn nói hắn tới nhìn xem ta có sống tốt hay không, nhìn thấy ta tốt hắn liền yên tâm."
Biểu tình Sở Hình cứng đờ, gian nan mở miệng: "Sau đó thì sao..."
Tạ Hà tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Sau đó ta mơ thấy hắn mấy lần, hắn nói tâm nguyện của hắn đã được hoàn thành, sẽ không trở lại nữa. Về sau ta quả nhiên không còn mơ thấy hắn nữa, nếu không phải ngày hôm nay đến đây, ta cũng chẳng nhớ ra hắn! Thật kỳ quái, lẽ nào giấc mộng này có thật?"
Sở Hình nhắm mắt lại, nửa ngày nói: "Có lẽ là vậy đi."
Tạ Hà nhăn mặt, "Nhưng hắn nói hắn là tội nhân."
Sở Hình nâng mặt của hắn lên, bình tĩnh nói: "Không đúng, nếu hắn là tội nhân, nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, làm sao có thể đầu thai thành người được? Hạnh phúc vui sướиɠ như vậy? Cho nên hắn không phải."
Tạ Hà hình như bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn y.
Ngón tay Sở Hình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tạ Hà, lướt qua nốt lệ chí của hắn, nhìn chăm chú mê man trong mắt hắn.
Bệ hạ, đây là chấp niệm mà người kiên trì giữ gìn sao? Cho nên người mới kiên trì muốn có một cái mồ mả yên đẹp, thậm chí không tiếc thứ gì mà khuất nhục dưới thân ta... Bởi vì thứ mà người chân chính mong muốn, chính là đời sau không đầu thai vào hoàng thất nữa, bình an lớn lên, có cha mẹ thương yêu, một đời hạnh phúc vô ưu.
Là niềm tin này, cho người kiên trì để tiếp tục ở lại thế giới không có ánh sáng này nữa có đúng không.
Nhưng ta lại uy hϊếp sẽ phơi thây người ở hoang dã, bị vạn người đạp lên, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh.
Người không được siêu sinh phải là ta mới đúng.
【 keng, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 98 】
【444: Kí chủ đại đại, ngài còn dự định giả bộ làm hài tử đến bao giờ? 】 đã năm ngày! Giời ạ, nhìn kí chủ đại đại bán manh quả thực cay đôi mắt a! Nó sắp hỏng đến nơi rồi... _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: Chờ một chút. 】
【444:... 】
【 Tạ Hà: Bảo bối, em còn nhỏ, chờ em lớn rồi, liền biết quý trọng thời thanh xuân của mình a: ) 】
【444:... 】
Lại qua mấy ngày, Tạ Hà bắt đầu có chút rầu rĩ không vui, nói với Sở Hình: "Thúc thúc, tại sao phụ thân vẫn chưa trở về? Khi nào thì hắn mới về?"
Sở Hình nói: "Hẳn là sắp rồi."
Nhưng lần này Tạ Hà lại không lộ ra khuôn mặt tươi cười như mọi ngày, trong mắt hắn có chút khủng hoảng, nói, "Là phụ thân không cần ta nữa có đúng không?"
Sở Hình lập tức nói: "Sẽ không! Sao ngươi lại nghĩ như vậy!"
Viền mắt Tạ Hà đỏ lên, "Trước đây phụ thân ta chưa từng rời đi lâu như vậy, ta nhớ phụ thân, nha oa oa..."
Sở Hình chợt cảm thấy đau đầu, y chạy đi đâu tìm cho Tạ Hà một phụ thân đây?
Y luống cuống tay chân dỗ dành Tạ Hà, nhưng Tạ Hà lại càng khóc đến lợi hại hơn, đầu Sở Hình đau như búa bổ, y chợt nhớ đến cái tên mà Tạ Hà tự lấy cho chính mình, Dương Cảnh... Dương Cảnh... Dương Hiền luôn ở trong cung với hắn, có phải ở trong tưởng tượng của hắn, Dương Hiền là phụ thân của hắn không?
Sở Hình chần chờ một chút, hỏi: "Phụ thân ngươi tên gì?"
Tạ Hà khóc rất lợi hại, căn bản không ý thức được vấn đề ở bên trong, khóc thút thít nói: "Phụ thân ta gọi là Dương Hiền...."
Sở Hình nhất thời lộ ra một nụ cười khổ.
Ở trong lòng bệ hạ, Dương Hiền yêu hắn bảo vệ hắn như phụ tử, còn bản thân y lại là chủ nhân chỉ biết chiếm đoạt thương tổn hắn...
Y nhịn xuống chua xót, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng run rẩy của Tạ Hà, "Đừng nóng vội, phụ thân ngươi sẽ trở về sớm thôi."
Sở Hình đem Tạ Hà dỗ ngủ rồi mới rời khỏi.
Y vừa ra khỏi cửa liền gọi thủ hạ tới, hít sâu một hơi, "Thỉnh Dương Hiền vào cung."
Khoảng thời gian này Dương Hiền một khắc cũng không thể an tâm, gã rất muốn vào cung làm bạn với Tạ Hà, nhưng Sở Hình và gã có khúc mắt quá sâu, chỉ cho phép An Vương được vào cung.
Gã biết thân phận của mình nhạy cảm, bệ hạ ở bên cạnh Sở Hình khiến gã không có cách nào yên tâm, vì an nguy của bệ hạ, gã cũng không xông vào cung nữa, chỉ cần bệ hạ sống sót... Gã liền thỏa mãn.
Cho nên lúc gã nhận được tin Sở Hình mời mình vào cung, là vô cùng khϊếp sợ, điều đầu tiên nghĩ tới có phải là bệ hạ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?!
Dương Hiền mặc kệ có cạm bẫy hay không, vội vàng tiến cung!
Sở Hình phức tạp nhìn Dương Hiền, đây chính là người ở bên cạnh bệ hạ lâu nhất, mặc dù là hoạn quan, lại là người duy nhất mà bệ hạ tín nhiệm.
Y dẫn Dương Hiền tiến vào, nói: "Bệ hạ muốn gặp ngươi."
Dương Hiền cảnh giác nhìn về phía Sở Hình, đi vào trong cung, Tạ Hà vốn đang rầu rĩ không vui vừa nhìn thấy gã liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức đứng dậy chạy tới, hô: "Phụ thân, rốt cuộc người cũng trở lại rồi."
Trong lòng Dương Hiền chấn động, cũng may trước đó gã đã biết bệ hạ không được bình thường, trên mặt không lộ ra bất cứ dị dạng gì, mà còn thuận tiện trả lời hắn: "Đúng, ta về rồi."
Hầm hực trên mặt của Tạ Hà bị quét đi sạch bách, một lần nữa nở nụ cười, lôi kéo tay của Dương Hiền không chịu buông.
Dương Hiền nhìn chăm chú hai mắt của Tạ Hà, cho dù bệ hạ biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, cũng đều là bệ hạ mà gã thích nhất, bệ hạ của gã vẫn luôn tin tưởng gã, cho dù quên mất mình là ai, trong tiềm thức vẫn luôn ỷ lại và tín nhiệm gã, đời này của gã còn mong gì hơn nữa.
【 keng, Dương Hiền độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 100 】
Dương Hiền kiên trì ở bên cạnh Tạ Hà, mãi đến khi Tạ Hà lần thứ hai mang theo nụ cười tiến vào mộng đẹp, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Sở Hình vẫn luôn ở bên ngoài, không hề rời đi.
Dương Hiền oán giận nhìn y, nói: "Ta muốn lưu lại ở bên cạnh bệ hạ, chăm sóc cho bệ hạ!"
Sở Hình đảo mắt về phía gã, nói: "Được."
Vì bệ hạ, có ân oán gì mà không thể buông xuống? Trên tay của tên hoạn quan này cũng dính vô số máu tươi, nhìn khắp thiên hạ này, gã chính là một tên nịnh thần không có chuyện ác gì là không làm, thế nhưng trong mắt của bệ hạ, lại là người mà hắn tín nhiệm và ỷ lại nhất, gã làm tất cả đều là vì bệ hạ, chỉ cần có thể khiến bệ hạ vui vẻ, gã có thể mặc kệ thị phi, bất chấp sinh tử.
Một điểm này, trước đây y không hiểu, nhưng hiện tại y đã hiểu.
Chỉ có điều, y không thể làm được như Dương Hiền, triệt để vứt bỏ hết tất thảy kiêng kỵ... Từ điểm này mà nói, y và An Vương cũng không bằng Dương Hiền, bọn họ là người có thân phận, có cố kỵ của mình, có việc có thể làm và không thể làm, mà Dương Hiền lại không có.
Vui buồn của bệ hạ chính là tiêu chuẩn duy nhất của gã.
Sở Hình siết nắm đấm lại rồi buông ra, chỉ cần có thể khiến bệ hạ vui vẻ, y có thể khoan dung giữ lại Dương Hiền... Khoan dung một nam nhân khác lại yêu bệ hạ, ở lại làm bạn với hắn. Y trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tình huống gần đây của bệ hạ không được tốt, ngươi ở lại chăm sóc cho hắn... Chỉ cần nhớ kỹ một điều, đừng kí©h thí©ɧ hắn là được."
Dương Hiền cười lạnh một tiếng. "Điểm này ta không cần Sở tướng quân phải chỉ giáo."
Sở Hình cười khổ một tiếng, không nói nữa.
Y xác thực không có tư cách.
Trước đây Sở Hình ngày nào cũng đến, bất quá nhìn thấy Tạ Hà cùng Dương Hiền vui vẻ ở bên nhau, y chỉ ở xa xa nhìn một cái liền rời đi.
Đối với y bây giờ mà nói, đã không còn bất cứ hi vọng xa vời gì nữa rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy bệ hạ bình an vui vẻ, chính là tâm nguyện lớn nhất của đời y.
Mãi đến một ngày, Tạ Hà tỉnh lại nói không quen biết Dương Hiền, hắn tỏ ra rất kinh hoảng, tựa như không biết bản thân tại sao lại ở một nơi xa lạ như vậy, thậm chí có chút sợ hãi Dương Hiền.
Sở Hình rất lo lắng mà chạy tới.
Tạ Hà vừa nhìn thấy Sở Hình, liền kích động chạy về phía y, tựa như ở trong thế giới xa lạ này bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, "Sở đại ca!"
Thân thể Sở Hình cứng đờ lại, nói: "Ngươi gọi ta là gì?"
Tạ Hà ngửa đầu nở nụ cười, "Sở đại ca không nhận ra ta sao? Ta là Tiểu Diễm a!"