Chương 14

Nghe nói anh trai của người yêu tôi thầm mến tôi

Chương 14

Edit : Động Bàng Geii

..o0o..

Ánh mắt của Chu Diệc An hung ác, ngữ khí lạnh lẽo như rắn độc, hắn nắm lấy cằm của Tạ Hà, mười phần dùng sức, cúi đầu lộ ra nụ cười quỷ dị, "Thật đáng thương, có phải hôm nay cậu không được ở lại đây, thì Chu Diệc Triết sẽ vứt bỏ cậu đúng không."

Cằm của Tạ Hà bị nắm rất đau, nhưng trên mặt cậu, không có chút cảm xúc nào, "Phải."

"Nể tình trước đó chúng ta từng có một hồi yêu đương, tôi sẽ cho cậu một cơ hội." Khoé miệng của Chu Diệc An nhếch lên cao, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hà, lãnh khốc cười: "Để tôi xem thử bình thường cậu làm thế nào để hầu hạ anh trai tôi, nhất định rất mát tay đi, đến nổi một người đê tiện như cậu cũng muốn giữ lại ở bên người."

Hắn bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau từng bước, ngồi trên ghế, gác chân lên nhìn Tạ Hà, mỉm cười: "Làm cho tôi vừa lòng, đêm nay tôi sẽ giữ cậu lại."

"Được." Tạ Hà lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Cậu duỗi tay ra đặt ở trên áo, chậm rãi gỡ bỏ từng cúc áo, áo rơi trên mặt đất, bước từng bước đến trước mặt của Chu Diệc An, cậu rũ mi mắt xuống, "Xin hỏi anh còn chỗ nào chưa vừa lòng?"

Chu Diệc An nhìn thanh niên ở trước mặt, từ đầu tới cuối biểu tình của thanh niên đều bình tĩnh, giống như đã trở thành một thói quen vậy... Không hề biết liêm sỉ mà cởϊ áσ và thắt lưng ở trước mặt đàn ông khác. Không có thẹn thùng, không có khó chịu, dứt khoát tự nhiên như thế... Đây, không phải là bộ dáng trong trí nhớ của hắn.

Thanh niên vốn là người như vậy, hay là bởi vì Chu Diệc Triết mà biến thành một người như vậy.

Chu Diệc An không rõ, hắn chỉ cảm thấy lửa giận đốt cháy thần kinh hắn.

Làm cho hắn mất đi lý trí.

Hắn kéo khoé miệng, lộ ra nụ cười khinh miệt: "Ra là loại trình độ này, cũng có thể câu dẫn được anh trai tôi? Cậu lừa tôi à?"

Thân thể của Tạ Hà không tự chủ được lung lay một chút.

Giống như có thứ gì đó lạnh lẽo, đang chảy dọc trong máu cậu.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ lại, một lát sau, Tạ Hà đi về phía trước, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn, cúi đầu hôn xuống.

Nếu là Chu Diệc Triết, y nhất định sẽ thích cậu làm như thế. Thật sự là buồn cười, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy...

Người trước mặt gần như đã trở nên mơ hồ, không phân rõ được là ai.

Tạ Hà nhẹ nhàng hôn đối phương, nhưng đối phương lại không nhúc nhích một chút nào, chỉ dùng loại ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn cậu, giống như cậu là thứ gì đó khiến kẻ khác phải buồn nôn, càng miễn đến phản ứng.

"Thật ghê tởm." Chu Diệc An nhìn cậu, từng chữ một nói.

Động tác của Tạ Hà cứng đờ.

"Cút xuống! Tôi nói cậu thật ghê tởm không nghe thấy sao!" Chu Diệc An đột nhiên rống lên.

Nguỵ trang trong mắt của Tạ Hà rốt cuộc cũng vỡ tan, lộ ra thần sắc bi ai đầy đau khổ.

Một màn này lọt vào mắt của Chu Diệc An, hắn nhịn không được trực tiếp đẩy cậu té xuống, mạnh mẽ cho cậu một cái tát! "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu không xứng!"

Cậu không xứng.

Đau rát trên mặt cũng không thể ngăn cản nổi đau đớn mà ba chữ này mang tới, Tạ Hà bỗng nhiên bật cười ha ha, cậu cuộn người lại liều mạng cười lớn, điên cuồng mà cười.

Cười xong lại biến thành khóc nức nở.

Mệt mỏi quá... Sống như vậy thật mệt mỏi quá... Yêu một người thật mệt mỏi quá...

"Cậu khóc cái gì, cậu sợ anh của tôi không cần cậu sao?" L*иg ngực của Chu Diệc An phập phồng kịch liệt, hắn đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Không phải cậu muốn ở lại đây sao, cậu ở lại, tôi đi."

Chỉ cần ở thêm trong này một giây nữa thôi, hắn sẽ không thể khống chế bản thân mà làm ra những chuyện mình hối hận mất.

Chu Diệc An nhanh chóng rời đi, không khí lạnh như băng ở bên ngoài chui vào lá phổi của hắn, làm giảm đi một chút thương tổn và đau đớn. Hắn mờ mịt đi ra ngoài, cuối cùng đi tới một chỗ yên tĩnh liền dừng lại, một quyền lại một quyền nện lên thân cây, rất nhanh trên nắm tay đều là máu tươi đầm đìa.

【444: kí chủ đại đại, Chu Diệc An đã đi rồi, ngài còn nằm trên mặt đất để làm gì? 】

【 Tạ Hà : đừng nóng vội, hắn sẽ còn trở về, miễn cho một lần nữa phải tạo hình lại. 】

【444: nhưng mà nơi này không có điều hòa, sẽ cảm lạnh mất QAQ】

【Tạ Hà : cái tôi muốn chính là kết quả này. 】

【444: kí chủ đại đại ngài thật chuyên nghiệp. . . . . . 】

【 Tạ Hà : đây là điều cơ bản mà nghề diễn viên phải rèn luyện hàng ngày : )】

【444: lại nói tiếp vừa rồi Chu Diệc An quả thiệt là đáng sợ, thiếu chút nữa em còn nghĩ hắn muốn đánh ngài thật đó! 】

【 Tạ Hà : đây không phải là đánh sao? Hệ thống cũng có chức năng mù à? 】

【444: à thì. . . . . . Là cho một cái tát, không, cái em muốn nói là, em nghĩ hắn sẽ đập ngài một trận. . . . . . 】 bởi vì ngài thật sự rất thiếu đánh nhưng mà nó không dám nói _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà : nếu hắn đánh tôi hắn đã không phải là nam phụ, là vật hi sinh. 】

【444: ủa hắn trở thành nam phụ từ lúc nào vậy ạ ? ? ? 】

【 Tạ Hà : tôi phong cho hắn : )】

【Tạ Hà : gần đây đọc không ít tiểu thuyết tình yêu, cảm thấy hắn rất phù hợp với thuộc tính của nam phụ, đáng tiếc đáng tiếc a. 】

【444: . . . . . . 】

...................................

Chu Diệc Triết cũng không có rời khỏi nơi này, y đứng ở trên hành lang nhìn về phía trước, y biết Triệu Thanh đang ở chỗ của Chu Diệc An cách đây không xa, y đã phải sử dụng hết toàn bộ lý trí, mới ngăn cản được bản thân mình chạy tới đó quấy rối. Y nên cho Triệu Thanh một chút thời gian, một cơ hội... Cho dù cơ hội này rất có thể sẽ khiến y mất đi tình yêu của đời mình.

Đối với y mà nói, đây không chỉ là một buổi tối, mà là một lần ly biệt.

Một mặt y hi vọng Triệu Thanh và Chu Diệc An có thể giải trừ được hiểu lầm, như vậy thì Triệu Thanh sẽ không còn phải đau khổ nữa. Đồng thời lại đê tiện hi vọng, bọn họ không thể quay lại được, như vậy là y có thể chiếm thanh niên làm của riêng.

Y không chắc lúc nhận được kết quả xấu nhất, bản thân có thể buông tay được không nữa.

"Này, các cậu có thấy không? Hình như Chu Diệc An đang phát điên ở bên hoa viên nhỏ đằng kia hay sao ấy."

"Đúng vậy, vừa rồi có người nhìn thấy hắn đi ngang qua, cảm xúc của hắn không giống như bình thường."

"Không phải đêm nay hắn và người của Chu Diệc Triết... Ở cùng một chỗ sao?"

"Thì ban đầu đúng là vậy, sau đó lại không biết có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi... Hình như bị mất hứng, ánh mắt kia rất đáng sợ đó nha."

Sắc mặt của Chu Diệc Triết nhất thời thay đổi, y bỗng nhiên đi về phía đó, khiến mấy người đang xì xào bàn tán kia giật mình một phen.

"Chu Diệc An đang ở đâu?" Cặp mắt lạnh lẽo của Chu Diệc Triết đảo qua.

"Ở, ở bên kia..." Một người trong số đó lập tức chỉ ra phương hướng.

Chu Diệc Triết xoay người cất bước về phía đó, sau đó lại cảm thấy quá chậm, mặc kệ cả hình tượng mà chạy qua, chờ y tới đó rồi, liền nhìn thấy Chu Diệc An đang đứng trước một cây đại thụ, trên thân cây đều là máu tươi từ nắm tay của hắn. Cả người tản ra một cỗ hơi thở lạnh thấu xương không dễ gì tiếp cận.

Trong lòng Chu Diệc Triết liền cảm thấy bất an, y nắm cổ áo của Chu Diệc An, quát: "Triệu Thanh đâu?!"

Chu Diệc An chậm rãi chuyển động con ngươi, đợi cho hắn thấy rõ người đến là ai, bỗng niên lộ ra một nụ cười lạnh: "Không phải anh đã tặng lại cậu ấy cho tôi rồi sao, hiện tại trời còn chưa sáng, anh muốn lật lọng ư?"

"Em ấy ở đâu?!" Chu Diệc Triết luôn luôn bình tĩnh tựa như hồ sâu không đáy, rốt cuộc cũng lộ ra một mặt tàn khốc nhất của mình.

"Còn có thể ở đâu chứ, đương nhiên là ở chỗ của tôi..." Chu Diệc An khinh miệt nở nụ cười, "Cậu ấy quả thật rất nghe lời anh nha... Nói phải theo tôi, đuổi thế nào cũng không chịu đi, chẳng qua tôi nhìn thấy cậu ta liền muốn ói, nên đành phải tự mình rời đi thôi..."

Chu Diệc Triết tức giận đến tay cũng phát run, y hất mạnh Chu Diệc An ra rồi chạy về phía lều trại của hắn.

Hất lều trại lên, y liền nhìn thấy thanh niên xích loã nằm ở trên mặt đất, nếu không phải trên ngực vẫn còn đang phập phồng, thì chẳng khác nào một người đã chết cả. Một màn này tựa như một bàn tay siết chặt lấy trái tim Chu Diệc Triết, y lập tức chạy tới cởϊ áσ khoác ra trùm lấy người thanh niên, ôm cậu vào l*иg ngực, lúc này mới nhìn thấy nửa bên mặt của cậu hiện lên năm dấu tay đỏ tươi. Đáy mắt Chu Diệc Triết lộ ra thần sắc thống khổ chua xót, gắt gao ôm lấy người thanh niên ở trong lòng ngực, "Đừng sợ, không có việc gì, tôi đến rồi..."

Tạ Hà chậm rãi nâng ánh mắt lên, lông mi rung động còn có chút hơi nước, bên trong cặp mắt là một mảng vỡ nát...

Hô hấp của Chu Diệc Triết tựa như bị kiềm hãm, y có một loại cảm giác, có lẽ chỉ cần thêm một chút kí©h thí©ɧ nữa thôi, người thanh niên trong lòng ngực của y sẽ điên mất, mà người bức cậu ấy đến tuyệt cảnh này, lại chính là y.

Y không thể tha thứ được cho chính mình.

Chu Diệc An trở về chậm hơn một chút, nhìn thấy Chu Diệc Triết đang ôm Tạ Hà, không nhúc nhích, bóng dáng trầm mặc kia, mang theo một chút hương vị xơ xác tiêu điều, làm cho hắn có cảm giác rất bất an.

Hắn nở nụ cười mỉa mai, chỉ có làm như vậy thì nổi bất an ở trong lòng của hắn mới có thể vơi đi được một phần nào, "Không nỡ cho đi thì thôi, chẳng lẽ tôi còn thèm cái thứ này của anh, hừ."

"Đủ rồi!" Chu Diệc Triết khẽ quát một tiếng, lại nhìn thấy Tạ Hà run rẩy một cái, khuôn mặt vốn đã không còn chút máu, lúc này lại như bị bịt kín một tầng sương xám mong manh tử vong.

Y cẩn thận ôm Tạ Hà đặt lên trên giường, sau đó xoay người lại, một phát đấm vào mặt của Chu Diệc An!

Mới đầu Chu Diệc An còn đang bị vây trong trạng thái bất an, căn bản không nghĩ đến Chu Diệc Triết sẽ đột nhiên gây khó dễ, trên mặt liền trúng một đấm, đau rát vô cùng, đầu lưỡi truyền đến mùi vị máu tươi, một đấm này gần như đã đem tất cả sự nhẫn nại và lý trí từ trước đến giờ của hắn đánh tan! Hai mắt của hắn đỏ chót siết chặt nắm đấm, đánh trở lại!

Hai anh em không hề lưu thủ mà đánh một trận! Vài phút sau liền thở hổn hển tách ra, bộ dáng của Chu Diệc An vô cùng chật vật, tóc tai rối tung ở trước trán, Chu Diệc Triết cũng không tốt hơn là bao, quần áo từ trước giờ luôn luôn gọn gàng cẩn thận, hiện tại lại hỗn độn đến không nói nên lời.

Chu Diệc Triết nhẹ nhàng lau đi vết máu còn lưu lại ở bên khoé miệng, ánh mắt nhìn về phía Chu Diệc An mang theo nồng đậm ghen tỵ và phức tạp.

Nhưng y luôn là người lý trí, cho nên... Đã đến lúc ngừng lại ở đây rồi.

Y sai lầm, ngay từ đầu y đã sai lầm rồi.

Chu Diệc Triết đau khổ nhắm mắt lại sau đó lại mở ra, thanh âm khàn khàn mang theo cảm giác lạnh lẽo vang lên: "Cậu không thể đối xử với em ấy như vậy."

Oán hận trong mắt của Chu Diệc An cũng không hề che dấu, cười lạnh, "Sao tôi lại không thể."

"Bởi vì..." Chu Diệc Triết siết chặt nắm tay đến khớp xương cũng đều vang lên răng rắc, y thật sự không ngờ mình sẽ có một ngày, hết lần này đến lần khác dâng người mình yêu cho người khác, nếu là trước đây có người nói với y như vậy, y nhất định sẽ khinh miệt cười nhạo, nhưng mà hiện tại, y ngay cả cười nhạo chính mình cũng không còn sức lực, y chậm rãi mở miệng: "Bởi vì em ấy..."

"Chu Diệc Triết." Tạ Hà mở to mắt.

Chu Diệc Triết bị đánh gãy, y quay đầu lại nhìn về phía Tạ Hà.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn chăm chú y, chậm rãi mở miệng: "Nếu hắn đã không cần em nữa, anh có thể mang em về được chưa?"

"Tôi..." Hình như Chu Diệc Triết còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngay sau đó, y nhìn thấy trong mắt của Tạ Hà hiện lên sự quyết tuyệt mà từ trước đến nay chưa từng có, sự quyết tuyệt kia khiến y không thể nói ra những lời còn dang dở.

Thống khổ như bao trùm lấy Chu Diệc Triết, đến nổi lục phủ ngũ tạng của y đều như bị cắn nát.

Im lặng vài giây đồng hồ, lại tựa như trải qua cả một thế kỷ, rốt cuộc, Chu Diệc Triết cũng mặc kệ Chu Diệc An, đi về phía của Tạ Hà bế cậu lên, nhẹ giọng nói: "Tôi mang em đi."

Chu Diệc An đờ đẫn nhìn Chu Diệc Triết ôm Tạ Hà rời đi, qua một hồi lâu, mới kịp phản ứng nơi này chỉ còn lại một mình hắn.

Chu Diệc Triết vừa rồi muốn nói gì?

Không, có lẽ y cũng chẳng muốn nói gì...

Nhưng mà hắn biết, ngay tại giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn mất đi người mà hắn yêu rồi.

Tạ Hà im lặng nằm yên trong lòng ngực của Chu Diệc Triết, tuỳ ý để y ôm mình trở về.

Cái cậu cần là tình yêu, chứ không phải là thương hại.

Nhất là, cậu không cần sự thương hại của Chu Diệc An.

Chỉ là quá lạnh, thật sự quá lạnh, giống như một tia ấm áp cuối cùng còn sót lại ở tận sâu bên trong nội tâm của cậu đều bị mang đi, tia lửa cuối cùng cũng đều bị giội tắt. Lạnh đến răng cũng run lên cầm cập, thân thể cứng nhắc, máu đông cứng, ước chừng là theo bản năng sinh tồn của con người, làm cậu không tự chủ được mà nhích lại gần lòng ngực của Chu Diệc Triết hơn, trên da truyền đến cảm giác ấm áp nhẹ nhẹ, nhưng cũng không thể truyền độ ấm ấy đến nội tâm cậu được, nhưng cậu vẫn như trước... Không muốn buông ra.

Biết rõ kết quả là cái chết, nhưng lại rất muốn, trước khi chết không cần quá đau đớn.

Chu Diệc Triết bỗng nhiên dừng chân lại, y cảm thấy, người thanh niên trong lòng ngực đang từng chút từng chút hướng lại gần mình, Từng chút từng chút một, nếu không phải là do y luôn để ý đến người này, thì rất có thể đã không thể nào nhận ra...

"Lạnh sao? Tôi mang em trở về nhà." Chu Diệc Triết khàn khàn nói.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, giống như rốt cuộc cũng nhìn rõ được người đang trước mắt mình là ai vậy, một hồi lâu, môi cậu run rẩy, phun ra thanh âm mỏng manh gần như nghe không rõ, "Đừng buông tôi ra." Bởi vì thật sự rất lạnh... Rất lạnh.

Hai tay của Chu Diệc Triết đang ôm chặt Tạ Hà chợt căng thẳng, y chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên, nói: "Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ buông em ra."

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +2, trước mặt độ hảo cảm là 98】