Chương 10

Nghe nói anh trai của người yêu tôi thầm mến tôi

Chương 10

Edit : Động Bàng Geii

..o0o..

【444: kí chủ đại đại! Chu Diệc An ngồi ngay đối diện với ngài đó! 】

【 Tạ Hà : tôi biết, vừa vào cửa liền thấy hắn rồi. 】

【444: ( ⊙ o ⊙ ) a! Em còn nghĩ ngài chưa phát hiện ra. . . . . . 】

【 Tạ Hà : tầm mắt của hắn tựa như tia X quang vậy, thiếu chút nữa còn bắn thủng cả tôi, tôi không muốn nhận ra cũng khó. 】

【444 : Chu Diệc Triết tính làm gì vậy, không khí thiệt đáng sợ =口=】

【Tạ Hà : chỉ là thú vui ác ý mà thôi, với lại, công việc của thư ký cũng không có dễ làm đâu nha. 】

【444: là sao ạ?】

【 Tạ Hà mỉm cười sâu xa: có việc thì thư ký làm, không có việc thì "làm" thư ký. 】

【444: . . . . . . 】 không ngờ nó lại nghe hiểu , nó đã không còn là hệ thống thuần khiết được nữa rồi! /(ㄒoㄒ)/~~

【 Tạ Hà : nhưng tôi có thể làm được cái nghề thư ký này. 】

【444: ? 】

【 Tạ Hà : bởi vì Chu Diệc Triết sẽ không cho tôi làm bất cứ chuyện gì, y chỉ làm tôi mà thôi. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : đây quả thật là không biết trọng dụng nhân tài gì hết : )】

Từng người trong nhóm quản lí cấp cao đều đứng lên báo cáo về công tác của mình, rốt cuộc cũng đến lượt Chu Diệc An.

Hắn mặc một thân tây trang được cắt may rất khéo léo, tóc được chải tỉ mỉ cẩn thận, khuôn mặt tuấn lãng sáng ngời, thân hình cao ngất, bởi vì hơi nhếch môi, cả người đều lộ ra một cỗ nhuệ khí sắc bén. Tất cả mọi người ở đây đều biết hắn là em trai của Chu Diệc Triết, là người của Chu gia hàng thật giá thật, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc kế hoạch, chẳng qua chỉ là giao thời[1] mà thôi, nhưng có thể ngồi ở chỗ này, đã là người có tâm cơ không đơn giản rồi, lại càng không thể thành thật đứng thẳng hàng[2] được, mặt ngoài thoạt nhìn hờ hững, nhưng kỳ thật ở bên trong đã lên tinh thần trăm phần trăm, mọi người đều muốn nhìn kỹ thử xem Chu nhị thiếu này rốt cuộc có làm nên trò trống gì hay không, để sau này bọn họ còn dựa vào đó mà đối đãi với hắn.

[1] nguyên văn 过渡 ( dịch là : giao thời, chuyển tiếp...) : khoảng thời gian chuyển tiếp từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, cái mới cái cũ xen lần vào nhau và thường có mâu thuẫn, xung đột, chưa ổn định.

[2] ví von với việc không chịu an phận.

"Đối với dự tính năm nay đưa ra hàng loạt mẫu trang sức kim cương Forever, ở đây tôi có vài phương án quảng cáo... Mặt khác, về phát ngôn viên thì tôi cho rằng nên dùng siêu mẫu đang "hot" hiện nay là Shirley trước, khí chất của cô ấy rất phù hợp với món trang sức này... Hơn nữa vẫn luôn được rất nhiều tín đồ trong giới thời trang ưa chuộng." Chu Diệc An nhấn rõ từng chữ từng chữ, trật tự rõ ràng, "Về giai đoạn mở rộng cuối cùng thì tôi cũng đã liên hệ với những công ti chuyên môn quảng cáo cùng các công ti internet mở rộng thương nghiệp, bọn họ ở phương diện tổ chức sự kiện đều rất có kinh nghiệm... Với lại có thể mượn vào việc triễn lãm trang sức, đem mẫu sản phẩm mới này quảng bá rộng rãi khắp nơi hơn... Những điểm trên chính là nội dung báo cáo của tôi."

Vài giây sau, Chu Diệc An ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều khéo léo thần sắc bình tĩnh, chân thành mà nói, không hề có một chút bối rối như người lần đầu tiên tham gia hội nghị cao tầng.

Không ít người âm thầm gật đầu, cho ra ấn tượng đầu tiên về Chu Diệc An : không phải bao cỏ.

Nghe nói Chu nhị thiếu này dường như không hề có hứng thú với kinh doanh, vẫn không chịu đi theo con đường người nhà sắp xếp, thái độ làm người rất không hài hoà, đúng là lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, tuy rằng còn chưa trưởng thành hẳn, nhưng rõ ràng là một người rất ưu tú, là tài năng có thể mài dũa được.

Tạ Hà thất thần nhìn Chu Diệc An, từ lúc Chu Diệc An vừa mới cất câu nói đầu tiên, Tạ Hà liền nhận ra. Bút ở trong tay cậu liền trượt thành một đường dài hỗn độn trên mặt giấy, nội dung tiếp theo cũng không biết nói gì, trong đầu đều là một mảnh hồ dính.

Cậu... Rốt cuộc cũng gặp lại được Chu Diệc An rồi, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt mà cậu yêu thương, tâm tâm niệm niệm ở trong lòng, nhưng không ngờ lại là dưới tình huống này.

Từ lúc Chu Diệc An lên tiếng cho đến khi kết thúc, đều không thèm quay đầu lại nhìn cậu lấy một cái, giống như cậu hoàn toàn không tồn tại... Trong mắt của Tạ Hà hiện lên thần sắc chua xót, cậu cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy bản thân mình khổ sở.

Trên thực tế ngoại trừ Chu Diệc Triết, quả thật cũng không có người nào chú ý tới.

Sau đó Tạ Hà vẫn không thể nào tập trung vào cuộc họp được, ghi chép đều đứt đoạn, cuộc họp vừa kết thúc sổ ghi chép cũng loạn thành một đống, Tạ Hà lộ ra biểu tình tự trách. Cậu luôn là một người có trách nhiệm, bất luận làm việc gì cũng đều cố gắng hết sức hoàn thành tốt, mà bây giờ lại vì cảm xúc của bản thân mà ảnh hưởng đến công việc, đây là tình huống rất hiếm gặp... Cậu chột dạ cầm bản ghi chép trên tay, yên lặng đi theo Chu Diệc Triết trở về văn phòng.

"Thật, thật xin lỗi." Tạ Hà chần chừ một lát, cúi đầu nói.

Chu Diệc Triết ngồi ở trên ghế lật xem văn kiện, không chút để ý nói: "Cậu làm sai cái gì?"

"Tôi không làm tốt bản ghi chép." Tạ Hà cúi đầu càng thấp.

Chu Diệc Triết ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Không vấn đề gì, đem bút ghi âm giao lại cho trợ lí Trương, hắn sẽ sửa lại tốt."

"A... Cảm ơn." Tạ Hà nhẹ nhàng thở ra.

Chu Diệc Triết nương theo văn kiện trên bàn rút ra một phần ở bên trong, tuỳ ý vứt trên bàn, hướng về phía Tạ Hà mỉm cười: "Cậu lại đây."

Tạ Hà nghe lời tiến lên vài bước, nghi hoặc nhìn Chu Diệc Triết.

Chu Diệc Triết dùng loại ánh mắt khiến Tạ Hà rất bối rồi mà nhìn chằm chằm cậu, một lát sau, vỗ nhẹ nhẹ lên đùi mình.

Trên mặt của Tạ Hà liền đỏ bừng, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Động tác này thể hiện quá rõ ràng ý của y, lúc ở nhà, Chu Diệc Triết cũng sẽ dùng động tác như vậy gọi cậu qua ngồi, tiếp theo đó chính là những việc không thể miêu tả được... Nhưng, đó là ở nhà! Hiện tại là ở văn phòng! dongbanggei.wordpress.com

"Không muốn?"Chu Diệc Triết cong cong khoé môi, đem phần văn kiện lúc nãy đẩy đến trước mặt Tạ Hà, lười biếng nói: "Đây là phương án mà bộ kế hoạch vừa mới chuyển tới, tôi cảm thấy dự án mà Chu Diệc An chuẩn bị coi bộ cũng không tồi lắm, lãng phí nhiều năm như thế mà lại có trình độ cỡ này, thật khiến tôi phải nhìn hắn bằng cặp mặt khác xưa. Chẳng qua... Cũng chỉ là không tệ mà thôi, loại phương án này hoàn toàn có thể thay thế được, cậu nói xem, tôi nên duyệt cho hắn qua, hay là bác bỏ hắn đây nhỉ?"

Chu Diệc Triết mỉm cười sâu xa, y vốn là người không thích nói nhiều, chỉ là đối mặt với Tạ Hà, y luôn đặc biệt kiên nhẫn, "Chu Diệc An mới trở về công ti, rất nhiều người đều đang quan sát hắn, đây lại là dự án đầu tiên của hắn, nếu bị tôi bác bỏ, tất cả mọi người sẽ có thái độ với hắn, khiến hắn không có nổi một cơ hội để trở mình. Lại nói tiếp, hắn cũng thật là đáng thương, thật vất vả mới vào lại được công ti, còn phải nhìn sắc mặt của tôi để làm việc... Không có tôi, hắn ở trong này nửa bước cũng khó đi."

Máu trên mặt của Tan Hà như bị rút đi.

"Vốn dĩ có thể thông qua được, nhưng tâm tình bây giờ của tôi bỗng nhiên lại không được tốt, nhìn thế nào cũng cảm thấy ngứa mắt, hay là bác bỏ đi..." Chu Diệc Triết chậm rãi nói.

"Không!" Tạ Hà vội vàng đánh gãy lời nói của Chu Diệc Triết, cậu lập tức tiến lên từng bước, thấy chết không sờn mà ngồi lên đùi Chu Diệc Triết, cả người vì khẩn trương mà bắp thịt đều căng chặt.

Cậu là loại người nắm tay ở nơi công cộng thôi cũng đã đỏ mặt, vậy mà giờ phút này lại ở trong văn phòng, nơi mà bất cứ lúc nào đều có người đến, ngồi trên đùi của một người đàn ông, đối với cậu mà nói đây là sự thách thức rất lớn, xấu hổ tra tấn cậu, lo lắng bị người khác phát hiện khiến cậu cứng ngắc như một tảng đá.

Chu Diệc Triết chăm chú nhìn người đối diện vì khẩn trương mà xấu hổ cả lên, hai tròng mắt trong suốt ướŧ áŧ, khoé môi cắn chặt đến đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt đến mê người, đều khiến cho du͙© vọиɠ của y rục rịch nổi dậy. Ánh mắt y u ám dần, nhưng không có động thủ, ngược lại còn dùng một loại thanh âm bình tĩnh không chút nào để ý nói: "Muốn làm tôi vui, phải học được cách chủ động lấy lòng tôi."

Những lời này khiến vẻ mặt của Tạ Hà có chút mờ mịt.

"Phải làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông, cậu hẳn đã biết rồi chứ nhỉ." Thanh âm của Chu Diệc Triết thâm trầm, tươi cười bỡn cợt, "Hiện tại phải nhìn xem cậu có thành ý hay không đã."

Tạ Hà rất muốn nói tôi không biết, nhưng khi cậu nhìn vào mắt của Chu Diệc Triết, biết rằng có nói gì đi nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục vào thân.

Sau một hồi, Tạ Hà rũ mi mắt xuống, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ của y, cậu không ngừng ở trong lòng tự thôi miên chính mình, đây chính là Chu Diệc An, đây chính là Chu Diệc An... Chu Diệc An sẽ thích cậu hôn hắn như vậy...

Tạ Hà nhắm mắt lại hôn lên, hơi dừng lại một chút, chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ láp đôi môi mỏng lạnh lẽo kia.

Động tác của cậu vừa ngốc lại khờ khạo, còn mang theo ngượng ngùng dè dặt, nhưng mà chỉ đυ.ng chạm nhẹ nhàng như vậy thôi... Cũng đủ để khiến cho một Chu Diệc Triết luôn kiêu ngạo vì định lực cường đại trước giờ của mình, thiếu điều sụp đổ, y muốn liều lĩnh đáp lại, muốn đặt đối phương lên bàn, mạnh mẽ trao nhau một nụ hôn! Chứ không phải bị dày vò như vậy! Ánh mắt của Chu Diệc Triết thầm trầm tựa như lốc xoáy, dường như tất cả ánh sáng đều bị cuốn trôi vào bên trong... Nhưng lý trí cường đại khiến y không thể nhúc nhích được, bĩnh tĩnh, chờ đợi đối phương tới gần thêm nữa...

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +2, trước mắt độ hảo cảm là 87】

Trong đại não của Tạ Hà phác họa lại khuôn mặt của Chu Diệc An, cậu ôm cổ đối phương, mềm nhẹ đặt nụ hôn xuống, tựa như còn mang theo một loại tình cảm nào đó không thể miêu tả được...

Đúng lúc này, hai tiếng "cốc cốc" lại vang lên, làm cho cậu đột nhiên bừng tỉnh!

Tạ Hà mở choàng mắt ra, màu đen trong con ngươi hiện lên bối rối, từ trên đùi của Chu Diệc Triết nhảy xuống! Nhưng Chu Diệc Triết bỗng nhiên lại nâng tay giữ cậu lại, khuôn mặt lãnh khốc gần trong gang tấc phóng đại trước mắt cậu, trong miệng thốt ra lời nói lạnh lẽo: "Tiếp tục."

Trên mặt của Tạ Hà lộ ra vẻ cầu xin, nhưng cậu rất nhanh liền phát hiện đều chẳng ăn thua gì cả, ngược lại, cánh tay đang đè cậu lại càng thêm dùng sức, gần như muốn bóp nát cậu luôn vậy.

Cậu từ trong đôi mắt lạnh lẽo vô tình của y đọc ra được thái độ của y, phản kháng sẽ chỉ làm cho mọi thứ trước kia trở nên vô nghĩa, nước chảy về biển đông, nháy mắt này, cậu hiểu được nếu không thuận theo y sẽ phải gánh hậu quả như thế nào. Cuối cùng, cậu thoả hiệp. Phải rồi... Người thoả hiệp vẫn đều luôn là cậu.

Tạ Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại, được ăn cả ngã về không, một lần nữa hôn lên.

Giờ khắc này, cậu đem lương tâm cùng với tự tôn của chính mình đều vứt bỏ.

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Tạ Hà cảm nhận được có người đang đi tới, sau đó liền dừng lại ở cách đó không xa. Nhưng cậu không muốn quay đầu lại, không muốn biết, giờ khắc này, cậu đã không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, cái gì cũng không muốn để ý đến.

Nếu đã bắt đầu, lại chỉ vì bản thân nhu nhược mà vứt bỏ nửa chừng, như vậy, sự trả giá trước đó của cậu còn có ý nghĩa gì nữa?

Nụ hôn này đối với Tạ Hà mà nói, giống như kéo dài dằng dặc một thế kỷ, lại giống như đi một vòng dưới địa phủ.

A, ngày đầu tiên cậu đi làm, ngay tại trước mắt của người khác, ngồi trên đùi ông chủ của bọn họ, quấn quít lấy y hôn môi. Những người đó khẳng định là cảm thấy rất buồn nôn với kẻ phóng đãng như cậu đi, ngay cả chính cậu, cũng cảm thấy thật ghê tởm bản thân.

Cuối cùng, cậu cảm thấy cánh tay siết chặt lấy eo mình đã buông lỏng ra.

Đây là... Thể hiện cho sự vừa lòng sao? Tạ Hà mờ mịt mở mắt ra, dùng một loại ánh mắt trống rỗng nhìn Chu Diệc Triết.

Cậu nhìn thấy Chu Diệc Triết lộ ra khuôn măt ác ma, nụ cười tao nhã, thanh âm nhè nhẹ mang theo ý cười sủng nịch, "Thật là, có khách đến, cũng không biết rót trà."

Tạ Hà rũ mi mắt xuống, cậu sớm đã biết người đàn ông này ác liệt như thế nào, bởi vậy cũng không muốn đôi co, yên lặng đi xuống khỏi đùi của Chu Diệc Triết. Vừa mới xoay người lại, sắc mặt cậu liền trắng bệch, tĩnh mịch nhuộm kín hai mắt cậu.

Chu Diệc An, hắn đứng ngay ở phía sau.

【 đinh, Chu Diệc An giá trị hắc hoá +30, trước mắt độ hảo cảm là 95, giá trị hắc hóa là 60】

【444: QAQ kí chủ đại đại! Đây cũng là thú vui ác ý của Chu Diệc Triết sao? ! ! ! ! 】

【 Tạ Hà : không, đây gọi là tình thú. 】