Con ngươi đen láy của Tạ Hà bị che khuất một tầng hơi nước, ánh mắt mê man nhìn hai người: “Các anh… Như thế nào…”
Đinh Minh nhìn Tạ Hà bụng dưới liền căng thẳng, vốn tưởng là một mặt hàng không tệ, không nghĩ tới gã liền bị bức sinh ra tìиɧ ɖu͙©, cư nhiên là vưu vật! Gã sờ sờ gương mặt Tạ Hà, cười gian: "Tôi thấy cậu giống như đang khó chịu, anh đây bồi cậu nghỉ ngơi một lát.”
A Kiện nuốt nuốt nước miếng, bóp bóp cái mông, thổi nhiệt khí ở tai hắn: “Bọn anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái.”
Ánh mắt mê man của Tạ Hà hiện ra một tia kinh hoàng, cho dù hắn có trì độn đến đâu thì của biết chuyện gì đang xảy ra, trong mắt cũng hiện lên một tia thanh minh, dùng hết sức đẩy hai người kia: “Mấy người tránh ra!” Xoay người liền bỏ chạy, kết quả đi không được hai bước thì té ngã xuống đất.
Đinh Minh và A Kiện sớm đã biết đến kết quả này, không nhanh không chậm đi lại quây lại, chia ra nắm lấy hai bên vai Tạ Hà, mạnh mẽ lôi hắn đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Trên đường đi Tạ Hà có giãy giụa, thế nhưng không làm nên chuyện gì.
Mắt thấy sẽ phải bị kéo vào, cửa phòng lại gần đóng, ánh mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc tuyệt vọng, vào lúc này, bóng dáng của Chu Diệc Triết ở xa xuất hiện, lúc này mắt hắn đã không thấy rõ người, bất quá để cứu được bản thân hắn buông bỏ hết tất cả sức lực kêu lên, “Cứu mạng!” Thanh âm của hắn rất mỏng manh, nhưng cũng đủ để Chu Diệc Triết nghe được.
Ánh mắt của Chu Diệc Triết lạnh lùng nhìn qua, hướng bên này đi nhanh qua.
Đình Minh thấy Chủ Diệc Triết, lưng chợt cảm thấy lạnh run, chân run rẩy, gã chỉ là một tên công tử ăn chơi, nhưng mà Chú Diệc Triết là người ngồi cùng bàn ăn của cha bọn hắn, ở điểm này gã đã cảm thấy thua Chu Diệc Triết, giờ phút này việc gã làm loại sự tình lại bị phát hiện, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
“Chu, Chu tổng… ngài khỏe…” Đinh Minh cười lúng túng.
Biểu hiện của A Kiện thì không bằng, gia đình của gã còn không bằng Đinh Minh, bằng không sao gã lại đi làm hầu cho Đinh Minh.
Tạ Hà mặc kệ là ai tới, liều mạng giãy giụa, “Cứu…” Mới nói một tiếng thì đã bị A Kiện bụm miệng lại, “Ưm ưm…”