Chương 79

Tạ Hà vô lực chôn mặt ở trên giường... Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.

Người này... Chưa bao giờ tôn trọng cậu.

Cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa, tình cảm của cậu cũng không thể chịu nổi nữa, cậu chỉ muốn được rời đi, thế nhưng tại sao lại không được...

Lẽ nào chỉ từng bán bản thân một lần thôi, thì cơ hội để cậu bắt đầu lại từ đầu cũng không thể được sao? Thế giới này thật bất công... Rõ ràng cậu đã rất cố gắng như vậy.

Dịch Trạch vuốt ve người dưới thân, tấm thân quen thuộc này không ngờ lại dụ người đến như thế... Chính là như vậy, đây mới là điều mà y muốn. Người này là của y, từ thân đến tâm đều là của y, cho nên có nằm mơ cũng đừng hòng rời khỏi y!

【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 85】

........................

Dịch Trạch nhẹ nhàng nâng mặt Tạ Hà lên, lúc này mới phát hiện Tạ Hà đang khóc, trước kia y không thích bạn tình của mình bày ra bộ dáng này nhất, chỉ là lần này y lại không có tức giận, mà là có chút thương tiếc, quả thật là y có hơi quá trớn... Vì vậy Dịch Trạch hôn môi Tạ Hà một cái, ôn nhu nói: "Đừng khóc, chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Dịch Trạch suy nghĩ một chút, còn nói: "Nhưng lần này không cần phải tiến vào giới giải trí nữa, tôi sẽ trả thù lao cho cậu." Y không thích Tạ Hà thân thiết với đám người kia.

Lông mi Tạ Hà run lên, chậm rãi nhấc mắt lên, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn Dịch Trạch.

Dịch Trạch đối diện với tầm mắt này, sửng sốt một chút, trong lòng có chút không dễ chịu, thế nhưng lại hiếm thấy không có làm gì, chỉ nói: "Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi đều sẽ thỏa mãn cậu."

Tạ Hà hơi mở miệng: "Tôi muốn đi."

Sắc mặt Dịch Trạch lập tức lạnh xuống, vứt Tạ Hà lại rồi ra ngoài.

Dịch Trạch vừa rời đi, Tạ Hà liền giãy dụa mặc quần áo vào bước xuống giường, kết quả vừa mới đến cửa lớn liền bị người khác cản lại, vệ sĩ đã sớm nhận được mệnh lệnh của Dịch Trạch, không có y đi cùng tuyệt đối không cho Tạ Hà rời khỏi cửa một mình, Tạ Hà không còn cách nào khác là trở về phòng.

Cậu đối với nhà của Dịch Trạch rất quen thuộc, liền đổi ý dùng cửa sau của phòng bếp để trốn ra ngoài, chỉ là chưa được bao lâu, lại bị vệ sĩ phát hiện bắt trở về!

Lúc này nhóm vệ sĩ cũng không dám lơ là nữa, trực tiếp đứng canh ở trước cửa phòng, một tấc cũng không rời.

Dịch Trạch đi một chuyến tới công ty rồi mới trở về nhà, nghe thấy vệ sĩ báo cáo Tạ Hà muốn trốn đi, y hơi nhướng mày, bước nhanh về phòng.

Tạ Hà trầm mặc ngồi ở trên giường, nhìn thấy Dịch Trạch trở về cũng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn y một cái.

Dịch Trạch lại bị ánh mắt này khıêυ khí©h, y đi nhanh tới trước mặt của Tạ Hà, âm thanh ẩn ẩn tức giận: "Cậu đừng hòng trốn khỏi đây."

Tạ Hà im lặng không đáp.

Dịch Trạch siết chặt nắm đấm, người này không ngờ lại muốn trốn khỏi y một lần nữa! Lúc nào thì cậu ta có cái can đảm này chứ? Không phải cậu ta rất nghe lời hay sao? Sao lần này lại không chịu nghe nữa? Không nghe lời... Liền dạy dỗ đến khi nào nghe thì thôi.

Y nhấc cằm Tạ Hà lên, ánh mắt băng lãnh, "Tôi nói rồi, đừng khıêυ khí©h tôi."

......................

Hai tay Tạ Hà bị trói ở đầu giường, cậu cắn chặt môi, mờ mịt ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Cảm giác giống như linh hồn đã mất đi, đây chính là người mà cậu yêu... Tại sao... Lại nhất định muốn đánh nát hết tất cả những gì tốt đẹp còn sót trong lòng cậu kia chứ.

Tại sao lại không thể để cậu gìn giữ những thứ này mà rời đi.

Kể từ sau ngày hôm đó, Tạ Hà cũng chưa từng rời khỏi giường.

Dịch Trạch phát tiết xong một lần nữa, lúc này mới chịu mở trói cho Tạ Hà ôm cậu đến phòng tắm, giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, trước đây y chưa bao giờ tự tay làm những chuyện này, thế nhưng hiện tại y mới phát hiện bản thân hình như cũng không có chán ghét cảm giác khi hầu hạ một người khác như vậy.

Mới bắt đầu Tạ Hà còn phản kháng, nhưng sau đó liền mặc kệ, tựa như một khúc gỗ mặc người bố trí.

Sau khi Dịch Trạch tắm xong liền giúp Tạ Hà lau khô người, mới lần nữa ôm cậu về giường, y sờ sờ trán của Tạ Hà: "Đối nghịch với tôi có lợi gì, chỉ cần cậu đáp ứng không bỏ chạy nữa, tôi sẽ thả cậu ra có được không?"

Tạ Hà cúi đầu không lên tiếng.

Dịch Trạch đã quen với một Tạ Hà trầm mặc, còn nói: "Cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói với thím Trương, để bà ấy làm cho cậu." Y định sai người làm một chút đồ ăn cho Tạ Hà, nhưng lại phát hiện mình căn bản không biết Tạ Hà thích món gì.

Tạ Hà vẫn không có phản ứng, nếu là trước kia Dịch Trạch đã sớm nổi điên lên, thế nhưng không biết tại sao y lại không có tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ, y ôm Tạ Hà vào ngực rồi ngủ, Tạ Hà ở bên cạnh y khiến y vô cùng an tâm.

Chỉ cần người này luôn ở bên cạnh y là được, một chút chuyện cỏn con này y cũng không cần phải tính toán với cậu ta.

Hôm sau Dịch Trạch đang chuẩn bị ra ngoài, lại nhận được tin Phó Viễn tới.

Không ngờ Phó Viễn lại chạy tới nhà y! Tất nhiên là bởi vì chuyện của Tạ Hà, ánh mắt Dịch Trạch âm lãnh, trầm mặc một hồi, khóe miệng ngậm lấy nụ cười ôm Tạ Hà ra ngoài.

Phó Viễn vừa vào liền thấy nhìn Tạ Hà ngồi trên đùi y, còn Dịch Trạch thì ôm cậu, trên người cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, nhưng trên cổ lại để lộ ra những vết tích loang lổ, sắc mặt thẫn thờ không nhúc nhích, thậm chí khi nhìn thấy hắn tới, biểu tình cũng không có gì thay đổi. L*иg ngực của Phó Viễn nhất thời nhói lên! Hắn oán giận nhìn Dịch Trạch, nhịn xuống xúc động muốn xông tới! Đây là nhà của Dịch Trạch, hắn có kích động cũng chẳng có tác dụng gì, mà trái lại còn khiến Dịch Trạch đem lửa giận trút hết lên người của Tạ Hà.

Khoảng thời gian này hắn bận đấu đá với Dịch Trạch, không có thời gian đến gặp Tạ Hà, lúc tới nhà cậu thì mới phát hiện người đi nhà trống... Hắn thật sự hối hận lúc đó cứ bỏ đi như vậy, ai có thể nghĩ tới Dịch Trạch lại không chừa bất cứ thủ đoạn nào như thế!

Nếu như sớm biết... Hắn nhất định sẽ không rời đi! Tên khốn kiếp này!

Ánh mắt Dịch Trạch khinh thường nhìn hắn, nhíu mày nở nụ cười: "Sao Phó tổng lại có thời gian tới đây vậy?"

Phó Viễn hít sâu một hơi, khoang ngực phập phồng một chút, "Anh không nên làm như vậy."

Dịch Trạch hờ hững cười: "Tôi không nên làm cái gì?"

"Anh cái tên khốn kiếp này!" Phó Viễn cắn răng nói!

Thần sắc Dịch Trạch lạnh lẽo, cười: "Nếu cậu ta đã dám trêu chọc cậu, thì hẳn phải chuẩn bị tâm lý bị trừng phạt, nhưng mà Phó tổng cậu... Có phải quản quá rộng rồi hay không?"

Đáy mắt Phó Viễn toát lên sự giận dữ! Hắn giãy dụa một chốc, mới mở miệng: "Cậu ấy không có trêu chọc tôi, là tôi chủ động theo đuổi cậu ấy, thế nhưng cậu ấy không có chấp nhận tôi, cho dù lần này đối mặt với những gièm pha kia, cậu ấy cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi! Cậu ấy chưa bao giờ phản bội anh, hiện tại anh đã hài lòng chưa? Anh thả cậu ấy ra, đừng khiến bản thân phải hối hận vì những chuyện mình đã làm!"

Ánh mắt Dịch Trạch rét lạnh nhìn về phía Phó Viễn, thần sắc trong mắt thay đổi.

Phó Viễn thật sự không đành lòng nhìn Tạ Hà bị đối xử như vậy nữa, lại nói: "Người mà cậu ấy thích từ trước tới nay cũng chỉ có..."

Nhưng câu này còn chưa nói hết, liền bị một âm thanh khác đánh gãy!

Tạ Hà nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng lại bỗng nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói: "Phó tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh, chỉ là anh nên đi đi."

Phó Viễn đau đớn nhìn Tạ Hà, là hắn sai rồi, yêu một người là không nên tính toán bày mưu, nếu như không phải hắn ích kỷ tính kế những thứ kia, thì Dịch Trạch đã không có cơ hội gây thương tổn đến cậu ấy. Thật ra, hắn mới chính là người phải hối hận nhất.

【 đinh, Phó Viễn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm 95】

Dịch Trạch nhìn hai người bọn họ nhìn nhau thâm tình như vậy, nắm đấm càng siết chặt, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hành động ấu trĩ này rất không có hình tượng! Lạnh lùng nói: "Tiễn khách."

Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức đuổi Phó Viễn ra ngoài.

Phó Viễn sâu sắc nhìn Tạ Hà một cái: "Tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!" Nói xong liền lướt qua nhóm vệ sĩ, nện bước ra ngoài.

Dịch Trạch lạnh băng nhìn Phó Viễn rời đi, quay đầu lại, nhấc cằm Tạ Hà lên, nhìn chăm chú biểu tình trên mặt của Tạ Hà, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu...

Khi đó y đang chờ Tạ Hà chạy đến van xin mình, thế nhưng Tạ Hà không có tới... Y cho rằng Tạ Hà sẽ tới cầu xin Phó Viễn, nhưng Phó Viễn lại nói ra một đáp án hoàn toàn khác, y có thể nhìn ra Phó Viễn đang nói thật. Trên thực tế khi nghe thấy đáp án này, nội tâm của y cũng không hề bất ngờ như mình tưởng, tựa như y đã đoán ra được từ trước đó, chỉ là lúc đó y lại bị ghen tỵ và phẫn nộ che mắt, điều mà y để ý chính là Tạ Hà muốn rời khỏi y...

Tại sao Tạ Hà lại không đi cầu sự giúp đỡ của Phó Viễn, lẽ nào cậu ta không quan tâm đến những chuyện gièm pha kia sao?

Giản Tử Hàm nói Tạ Hà yêu y, Phó Viễn cũng nói cậu ta yêu y... Giống như tất cả mọi người đều biết chuyện này, chỉ có mình y là không biết.

Không... Thật ra Tạ Hà đã từng nói qua một lần, nhưng lúc đó y chỉ cười nhạo và xem thường cậu ta, nhưng cho đến khi người khác nhắc lại một lần nữa, trong lòng y không còn dâng lên cảm xúc khinh thường nữa, mà là mong đợi đi?

Nếu như đây là sự thật thì sao? Không biết tại sao, nhịp tim của Dịch Trạch có hơi nhanh một chút.

Trước kia y chưa từng tin chuyện này, cho rằng người này vì tiền mà có thể bán rẻ bản thân với tất cả mọi người thì khi nói tiếng yêu là quá sỉ nhục cái chữ này. Thế nhưng Tạ Hà thật sự là vì tiền mà bán rẻ mọi thứ sao? Nếu là như vậy thì tại sao cậu ta lại không đến cầu xin y, tại sao lại từ chối Phó Viễn, cậu ta có thể dễ dàng nắm giữ được tất cả, nhưng cố tình lại từ chối nó... Là vì cậu ta yêu y sao?

Vậy là từ trước tới nay cậu ta chưa từng có một chân với người khác sao?

Nếu như tình yêu này là thật, thì quả là một chuyện cực kì tốt, người này yêu y, mà y lại vừa vặn muốn có người này...

Ánh mắt Dịch Trạch ôn nhu, thật ra chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ nguyện ý đối tốt với cậu hơn một chút.

【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +3, trước mắt độ hảo cảm là 88】

Vừa nãy Dịch Trạch tức giận cũng là vì Phó Viễn, hiện tại đối mặt với Tạ Hà y liền nguyện ý xuống nước trước, "Sau này không cần phải rời khỏi tôi có được không? Cậu chỉ cần nghe lời tôi, tôi sẽ đối với cậu rất tốt, cậu căn bản không cần phải để ý đến loại người như Phó Viễn... Hắn ta chỉ là hứng thú nhất thời với cậu thôi. Nếu cậu thích đóng phim, cũng được thôi, chỉ là không được diễn những màn quá thân thiết."

Y cho rằng bản thân đã nhượng bộ rất lớn, không những y không thèm tính toán đến chuyện Phó Viễn mơ ước Tạ Hà nữa, mà còn đồng ý cho cậu ta tiếp tục ở lại giới giải trí.

Thế nhưng Tạ Hà hình như không hề bị lay động, cậu chỉ nhìn Dịch Trạch rồi chậm rãi nói: "Sao anh lại nhất quyết muốn tôi vậy?"

Dịch Trạch dừng lại, tại sao ư?

Lần đầu tiên khi Tạ Hà hỏi về vấn đề này, y không trả lời, mà lần này... Hình như có thứ gì đó muốn bật thốt ra, nhưng lại không nói ra được. Y chỉ là muốn, lẽ nào phải cần có lý do?

Vì vậy Dịch Trạch không trả lời, y chỉ nhẹ nhàng hôn Tạ Hà một cái, "Đừng suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cần nghe lời là được."

Y không muốn buông tha người này... Trong mắt Dịch Trạch lóe lên một tia yêu thương, trong lòng không kiềm chế được mà muốn Tạ Hà ngay tại trên sô pha, chỉ cần nghĩ tới người có thể yêu y... Lần đầu tiên trong lòng của Dịch Trạch liền xuất hiện một loại cảm giác kỳ diệu vui sướиɠ nào đó.

Động tác của y cũng ôn nhu theo.

Tạ Hà nhìn Dịch Trạch, ánh sáng còn sót lại dưới đáy mắt cũng từng chút tản đi...

Cho dù hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở bản thân không được hi vọng quá xa vời, nhưng lại không nhịn được mà ảo tưởng. Dịch Trạch vì yêu cậu nên mới muốn giữ cậu lại... Con người thật sự cứ thích té nhào cùng một chỗ, nhưng xem ra lần này có thể sẽ là lần cuối cùng.

Cậu bỗng nhiên có một chút đồng tình với Dịch Trạch, thật ra bọn họ đều giống nhau cả mà thôi, đều là cầu mà không được, không phải sao? Nếu Dịch Trạch muốn một cái thế thân như vậy, vậy cậu liền làm một cái thế thân hợp lệ, quên đi những không cam lòng ở trước đó, cúi đầu mà chấp nhận lấy số mệnh, thừa nhận bản thân mình bất lực.

Tạ Hà giật giật đôi môi, phát ra âm thanh yếu ớt, "Đàn anh..."

Động tác của Dịch Trạch đột nhiên dừng lại, y ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt vắng lặng của Tạ Hà, nghe âm thanh mơ hồ kia vang lên, trái tim tựa như bị bóp chặt, trong lòng khó giải thích được mà cảm thấy đau đớn.

"Cậu gọi tôi là cái gì?" Hồi lâu, Dịch Trạch mới hỏi cậu.

Lông mi Tạ Hà hơi run lên, cậu nói, "Đàn anh."

Đây không phải là điều mà anh muốn sao? Là thứ mà anh bất chấp tất cả muốn có được... Vậy tôi cho anh là được rồi.

【444: nha, sao ngài lại muốn gọi y là đàn anh vậy? 】

【 Tạ Hà: à thì, Trạch Trạch rất đần độn, tôi đây là tốt bụng nhắc nhở y ấy mà. Mỉm cười ~ ing.】

【444: (⊙o⊙) a! 】 thì ra kí chủ đại đại lại ân cần như vậy, trước đó là nó trách lầm kí chủ đại đại rồi!

.......................

Câu nói kia phảng phất như một câu bùa chú định thân khiến cho động tác của Dịch Trạch dừng lại.

Dịch Trạch trầm mặc một hồi, mới miễn cưỡng cười nói: "Cậu không cần phải gọi tôi như vậy đâu..." Không cần gọi tôi là như vậy, không cần dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, cậu chỉ cần tỏ ra nghe lời một chút, không rời khỏi tôi là được rồi...

Tạ Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Rõ ràng chỉ là một ánh mắt rất bình tĩnh mà thôi, lại khiến cho Dịch Trạch cảm nhận được một loại đau xé gan nào đó, thậm chí trong nhất thời y cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Y nhìn người dưới thân, mặc dù có gương mặt tương tự như Giản Tử Hàm... Nhưng thật ra lại không hề giống một chút nào, bất kể là từ động tác hay thần thái đi chăng nữa, hay là ánh mắt đến nụ cười, mọi cử chỉ đều không giống, căn bản không thể nhầm lẫn được.

Lần đầu tiên Dịch Trạch chưa làm gì mà đã kết thúc trước, y trực tiếp lùi lại, xoay người rời đi.

Y phát hiện bản thân không có cách nào đối mặt được hết với những thứ này.

Khoảng thời gian này, Dịch Trạch gần như đã quên mất, y từng có một người đã thích từ rất lâu, thiếu chút đã quên hết, mục đích ban đầu mà y giữ Tạ Hà lại là vì cái gì.

Không biết từ khi nào, người này đã không còn đơn giản là thế thân của Giản Tử Hàm nữa, mà là một người sống sờ sờ có những cảm xúc vui buồn còn có thể lay động đến tâm tình của người khác, mà hiện tại, thứ mà y muốn, cũng chỉ là người này mà thôi.

Tuy rằng Giản Tử Hàm đã trở về, nhưng hình bóng của hắn ở trong lòng y lại dần dần nhạt đi, tựa như món đồ chơi mà mình đã từng rất muốn có được, qua một thời gian dài mới bỗng nhiên nhận ra, kỳ thật nó không hề giống với tưởng tượng của mình, không tốt như vậy, cũng không khiến y... Phải khát vọng đến vậy.

Mà món đồ chơi vẫn luôn dễ dàng bị y nắm trong tay, lúc mất đi mới phát hiện nó quan trọng, quan trọng đến mức chỉ cần nghĩ đến chuyện nó có thể sẽ mất đi liền khiến y như muốn phát điên lên...

Dịch Trạch nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt vắng lặng của Tạ Hà vẫn như cũ hiện ra trước mắt y.

Trước kia y chưa từng nghĩ tới, bản thân y đối xử với cậu có bao nhiêu tàn nhẫn, y cho rằng y cho cậu ta tất cả mọi thứ, nên y có tư cách đòi hỏi cậu, hơn nữa người này lại không có phản kháng, nên y lại càng được nước lấn tới, nhưng từ đầu tới cuối cậu ta có muốn hay không, có nguyện ý hay không, có thể đau đớn hay thống khổ hay không.

Y không biết và cũng chưa bao giờ đặt cậu ta ở vị trí ngang hàng.

Y theo bản năng mà quên hết những thứ này, mãi đến khi Tạ Hà gọi hai tiếng đàn anh kia, mới khiến y không thể trốn tránh nữa.

Khiến y không thể không nhận ra, mình rốt cuộc là có bao nhiêu tàn nhẫn.

Nếu như có một người yêu y, lại bị ép buộc ở dưới thân y trở thành thế thân thành của một người nào đó, nhất định là rất không cam lòng đi, chỉ cần nghĩ một chút thôi, liền cảm thấy đau thấu tim gan... Rốt cuộc lúc đó y mang theo tâm tình ích kỷ đến cỡ nào mới có thể khiến một người yêu mình làm ra chuyện như vậy.

Cho nên Tạ Hà mới cho rằng đây là điều mà y muốn, là do y gieo gió gặt bão thôi, bởi vì ngay cả y, cũng không biết khi đó bản thân mình muốn gì nữa.

Dịch Trạch không dám suy nghĩ tiếp, y phát hiện mỗi lần nhớ lại, sẽ càng hận mình hơn, càng không có cách nào đối mặt với Tạ Hà.

Trước đây y chưa bao giờ cảm nhận qua loại tâm tình đau lòng này, chưa từng quan tâm một người đến như vậy.

Dịch Trạch lấy gói thuốc từ trong ngăn kéo ra, thật ra y không phải là một người hay hút thuốc, chỉ những lúc y cần sự tỉnh táo, y mới hút nó... Xem ra là do tâm thần bất định, mãi đến khi tàn thuốc chạm đến ngón tay y mới lấy lại được tinh thần... Ánh mắt Dịch Trạch chìm xuống, quay người lại, một lần nữa trở về phòng ngủ.

Tạ Hà còn đang nằm ở trên giường, hình như đã không còn ý định bỏ trốn nữa, nhìn thấy Dịch Trạch trở về, biểu tình cũng không có gì thay đổi.

Dịch Trạch đi tới ôm cậu vào l*иg ngực, cúi đầu ghé xuống lỗ tai cậu nói: "Gọi một tiếng Dịch ca đi, tôi thích cậu gọi tôi như vậy hơn." Dịch Trạch nói, đáy lòng không khỏi khát vọng, y nhận ra đã lâu lắm rồi chưa nghe thấy Tạ Hà gọi y là Dịch ca, chỉ cần nghĩ đến hai tiếng "Dịch ca" từ đôi môi này phát ra, liền cảm thấy nhất định sẽ rất là êm tai.

Nhưng mà Tạ Hà không có gọi, cậu chớp mắt mấy cái, "Tại sao?"

Trong lòng Dịch Trạch căng thẳng, hiện tại y rất sợ Tạ Hà hỏi y tại sao, trước đây Tạ Hà không hề hỏi tại sao, mà một khi hỏi, đều là những vấn đề y không thể trả lời được. Dịch Trạch nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Cậu chính là cậu, không cần phải bắt chước người khác."

Tạ Hà gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Dịch Trạch rất vui vẻ vì Tạ Hà cuối cùng cũng chịu nghe lời mình, đang muốn nói thêm mấy câu dễ nghe để động viên cậu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Tạ Hà nói: "Bởi vì tôi không xứng."

Biểu tình của Dịch Trạch nhất thời ngưng đọng.

Tạ Hà tự giễu cười, "Bởi vì tôi không xứng bắt chước anh ấy."

Khuôn mặt Dịch Trạch cứng ngắc, đôi môi run rẩy, "Không phải như vậy..."

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, "Tôi chỉ là một món đồ chơi thấp kém, cho dù làm bộ coi tôi là anh ấy đi nữa, anh cũng đều cảm thấy rất đáng khinh có đúng không."

Dịch Trạch lần đầu tiên tránh đi tầm mắt của Tạ Hà, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Dịch Trạch đã từng cho rằng muốn có được một người, chỉ cần giữ lấy người đó thôi là được, thế nhưng hiện tại y không rõ nữa, bởi vì khi y ôm người này, y cũng không thể nắm giữ được người này, cho dù đã dùng hết tất cả sức lực cũng đều vô dụng... Dịch Trạch miễn cưỡng cười: "Ý của tôi không phải là như vậy... Cậu đang trách tôi trêu đùa cậu ở trước mặt Phó Viễn sao? Cậu giận ư? Chẳng qua là tôi không thích hắn có ý với cậu..."

Tạ Hà nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không có trách anh, tôi chỉ là một món đồ của anh, anh muốn làm thế nào cũng được."

Dịch Trạch nói: "Tôi không có ý này..."

Tạ Hà bỗng nhiên nở nụ cười, bên trong tròng mắt đen nhánh kia chỉ có thỏa hiệp và nhận mệnh: "Không sao đâu, dù sao trước kia là anh mua tôi mà, muốn làm gì tôi cũng được cả, trước là do tôi không biết tự lượng sức mình, sau này sẽ không như vậy nữa."

Rốt cuộc Dịch Trạch không có cách nào tiếp tục chờ đợi nữa, y chậm rãi buông tay ra nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong, y sâu sắc nhìn Tạ Hà một cái, mới quay người đi ra ngoài.

Y thà rằng Tạ Hà vẫn cứ tiếp tục phản kháng, cũng không muốn nghe cậu ta tự hạ thấp bản thân mình như vậy, nhưng y lại không thể nói được một lời nào cả, bởi vì cái mà Tạ Hà nói đều là những chuyện mà trước kia y yêu cầu cậu ấy làm, Tạ Hà chỉ là nhận mệnh, trở thành một thế thân thật sự.

【 Tạ Hà: bảo bối, em làm sao vậy? 】

【444: a. . . . . . Không có gì, em chỉ muốn hỏi ngài có cần em làm cái gì không? Dịch tổng đi rồi, ngài muốn muốn xem phim hay là ăn hàng đây ạ? O(∩_∩)O~】 thật đáng sợ, nói ba xạo vài câu liền khiến Dịch Trạch tựa như con chó chết chủ vậy, vừa rồi nó không nhịn được mà lỡ tay đánh ra dấu ba chấm trong nội tâm luôn!

【 Tạ Hà: cũng đã tới lúc tiến hành bước tiếp theo rồi. 】

【444: (⊙o⊙) dạ? 】

【 Tạ Hà: chắc Hàm Hàm cũng sắp chạy tới đây rồi, tạm thời Viễn Viễn vẫn chưa có biện pháp cứu tôi ra khỏi tay của Trạch Trạch, cho nên sẽ tìm Hàm Hàm tới hỗ trợ. Tôi phải chuẩn bị một kinh hỉ thật lớn để nghênh đón bọn họ mới được, mỉm cười ~ ing.】