Chương 4

14.

Sáng sớm hôm sau, ta tới tửu lâu.

Nàng ta đã trong sương phòng đợi ta, thấy ta liền lập tức cung kính cúi đầu:

"Qúy nhân, dân phụ đồng ý."

Nàng ta ngẩng lên, gò má sưng đỏ, đôi mắt ươn ướt, nhưng tràn đầy kiên định, nhìn ta không rời.

Ta nở nụ cười: " Rất tốt."

Sống trong cung nhiều năm, ta cũng nuôi dưỡng một số thuộc hạ có thể tin tưởng được. Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, 如今

万事俱备, 东风, 也将吹起那烈火燎原*.

( Cú tui, tui không biết dịch cụm này sao.)

Đương nhiên, việc lợi dụng Phó Thần, ta cũng không nương tay chút nào.

"Điện hạ gần đây khá nhiệt tình với Phó mỗ."

Phó Thần hạ quân cờ trong tay, bất đắc dĩ nhìn ta:

"Nói đi, lần này người muốn mượn mấy tên hộ vệ, hay là muốn mượn phân xưởng nào?"

Sau hôm đó, thái độ hắn đối với ta không khác xưa chút nào.

Hắn không có cố tình tránh né ta, nhưng cũng không mượn cơ hội thúc đẩy tình cảm với ta.

Ta đòi hỏi gì, hắn đáp ứng cái đó, chưa bao giờ hỏi vì sao.

Nhưng nhiều hơn thì không có.

Cứ như âm thanh từng nhắc nhở điểm hảo cảm gia tăng chỉ là ảo giác vậy.

Ta chống cằm ngối xuống phía đối diện, cầm lên quân cờ màu đen đánh cờ cùng hắn.

"Không phải thái độ của ngươi với ta không phải cũng thay đổi rồi sao?"

Ta nói: "Một quân cờ, một câu, thế nào?"

Đáy mắt Phó Thần chấn động, giơ tay ngăn ta hạ quân cờ.

"Điện hạ, tuệ vô tất thương*."

( Thông minh quá sẽ tự hại mình)

"Sao ngươi không nói nửa vế trước?"

Ta nhìn hắn.

" Vẫn còn một câu. Tình thâm không thọ."

Tình thâm không thọ, tuệ vô tất thương*.

(Nó dạng thành ngữ tục ngữ ấy, nên mình để nguyên câu nhé.)

Ta nói: "Phó Thần, chàng thích ta sao? Chàng biết phụ hoàng sẽ không tha cho chàng, sợ liên lụy tới ta. Vậy nên trong đêm tân hôn, chàng mới cố ý lộ ra thái độ xấu, muốn buộc ta phải hưu phu."

Tay Phó Thần run run, tay áo phe phẩy làm đổ vài quân cờ, toàn bộ bàn cờ hỏng bét.

Hơi thở hắn chập chùng, mí mắt hơi run run: "Thần không hiểu điện hạ đang nói gì."

Không biết có phải ta thực sự nghe thấy tiếng tim hắn đập không. Lúc ta thấy Phó Thần nhìn ta, theo bản năng ta né tránh ánh mắt hắn, thầm cảm thán.

Diễn rất tốt.

Suýt nữa ta đã tin rồi.

15.

Ta giơ tay đặt lên lưng hắn, không cho phép hắn né ta.

Ta nhìn sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt: "Phó Thần, chàng và ta cùng là một loại người."

Hắn như mèo bị dẫm đuôi, gay gắt nói: "Thân thể vi thần tàn tạ, không dám đánh đồng với điện hạ."

Nhưng tay hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như tay ta là núi đá đè ép hắn, không cách nào thoát được.

Ta tỏ vẻ đáng thương: "Ta biết ta chỉ là một công chúa không được sủng ái, không thể phụ giúp gì cho chàng, nhưng ta cũng muốnnlàm chút gì đó cho chàng.... Phó Thần, chàng nghĩ cho cho ta, cho Phó gia, nhưng lại không nghĩ cho mình chút nào."

Sau khi ta điều ta, ta mới biết được chân tướng việc Phó Thần gãy chân.

- --Kế mẫu của hắn đặc biệt chuẩn bị một loại hương liệu bôi lên vật dụng và quần áo hằng ngày của hắn.

Một khi hương liệu này dung hợp với một loại hương liệu khác, sẽ khiến con ngựa phát cuồng.

Vật chứng tra cũng không khóm nhân chứng cũng biến mất sạch sẽ trong một đêm.

Sở dĩ bà ta dám can đảm mưu hại danh tướng, không chỉ vì để đứa con trai vô dụng của bà có thể kế thừa tước vị, mà còn do phụ hoàng ta im lặng bỏ mặc, thậm chí còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Phó Thần biết rõ mọi chuyện, lại vì bốn chữ "trung thành - hiếu thuận" mà lựa chọn im lặng.

Hoặc là vốn dĩ hắn định làm gì đó, nhưng cơ thể lại bị vật ngoại lai chiếm cứ, không thể giải oan cho chính mình.

Ta giả bộ thương tiếc hắn: "Chàng đừng lo sẽ liên lụy tới ta. Ta đã bị phụ hoàng vứt bỏ từ lâu, thay vì ngồi chờ chết, không bằng để ta làm chút gì đó cho chàng."

Phó Thần nở nụ cười: "Là làm chút gì đó cho ta, hay là làm chút gì đó cho bản thân điện hạ?"

Ta sững sờ.

Hắn ngẩng mặt nhìn ta, đôi mắt đen rực sáng, cứ như đã dự đoán trước mọi chuyện.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng hỏi ta: "Ngày ấy, rõ ràng thị vệ mò thấy dị vật trong tay áo ta, nhưng lại không làm ầm lên. Rốt cục điện hạ đã cho hắn thấy cái gì?"

Ta siết chặt tay.

Không nghĩ hắn nhạy cảm tới vậy, rõ ràng ta đã cố gắng che giấu viên ngọc bội này, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện.

Gía trị hảo cảm giảm dần, nhưng Phó Thần cũng không có hành động gì.

Rốt cục hắn đang diễn trò gì?

Vừa đấm vừa xoa, muốn ta để ý hắn nhiều hơn?

Hay là muốn nhân cơ hội uy hϊếp ta, để ta càng ỷ lại vào hắn?

Ta sẽ không làm theo ý hắn.

Lúc này ta lạnh mặt, phất tay áo đứng lên, thất vọng nói: "Bổn cung muốn yên tĩnh một mình, Phò mã tạm thời quay về nhà đi."

Chỉ là một người công lược mà thôi, ta còn không trị được ngươi sao?

Phó gia cùng Phó Thần đã có thù hằn từ lâu, ta không tin hắn về nhà sẽ có thể thoải mái.

Phó Thần không có ý kiến gì, chỉ nắm tay áo che môi, buồn bã ho khan hai cái.

Ngoại trừ ta cần hắn, sự tồn tại của hắn trong mắt người ngoài thực ra rất nhỏ bé.

Thái độ nhẫn nhục chịu đựng của hắn rất khác Phó tướng quân mạnh mẽ quyết đoán trong suy nghĩ của ta.

Tỳ nữ trong phủ cũng lén lút trò chuyện, nói tính tình Phó tướng quân quá tốt rồi, tới gã sai vặt cũng dám lừa hắn, hắn cũng không tính toán chút nào. Hắn sống còn không bằng một nam sủng được sủng ái.

Ta không nhịn được oán hận người công lược, lãng phí thân thể Phó Thần như vậy, lại còn làm xấu nhân cách của hắn, để hắn chế.t cũng không được yên ổn.

Nhưng sự đồng tình nhỏ bé ấy vừa xuất hiện đã bị ta lập tức dập tắt.

Ta thương hắn, ai sẽ thương ta đây?

Người công lược bám lấy thân thể Phó Thần, thực sự là cơ hội trời cho ta.

Nếu ta vẫn sợ đầu sợ đuôi, lòng dạ thánh mẫu, chỉ sợ năm sau mộ đã xanh cỏ, chỉ còn là một nắm cát vàng.

16.

Không lôi kéo được Phó Thần, ta không thể không tìm một biện pháp khác.

Từ suy nghĩ của người công lược, ta biết được hình như việc Phó Thần gãy chân là một điềm báo nào đó cho việc một trong những trụ cột quan trọng nhất của Đại Ngụy ngã xuống. Từ đó tranh đấu nội ngoại không ngừng, thiên tai liên tiếp ập tới.

Phụ hoàng trầm mê luyện đan, tự làm mình ch.ế.t.

Ngụy Triều hấp tấp kế vị, dù hắn đã dốc lòng xây dựng đất nước, cũng không ngăn được những thủ đoạn ngấm ngầm, xấu xa của ta.

Sau đó đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời.

Nhân cơ hội đó, ta xúi dục các hoàng tử còn dư lại đấu đá lẫn nhau, cuối cùng nâng đỡ ấu đệ thượng vị. Sau khi nắm mọi quyền lực, ta gi.ế.t hắn, tự mình xưng đế.

- - Xấu hổ nhất là, bởi vì người công lược tham gia, nhưng chuyện này đã thay đổi hoàn toàn.

Ta không bị hoàng hậu bồi dưỡng thành quân cờ liên hôn để với quốc gia khác, ngược lại còn đối đầu với bà ta từ sớm.

Ta cũng không ở trong hoàng cung, ngược lại được phụ hoàng ban cho một vị phò mã.

Ấu đệ của ta... đã ch.ế.t từ lâu rồi.

Bây giờ ta có phủ công chúa của riêng mình, hoàng đế tương lai Ngụy Triều lại hận ta tới tận xương tủy, chắc chắn sẽ không dễ gì triệu ta hồi cung, càng không để ta nhúng tay vào việc hậu cung.

Không dùng được tí, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công.

Nhưng vấn đè là, ta thiếu mất một thứ quan trọng nhất.

- - Binh lính, vũ khí.

1000 cấm quân, nói nhiều không nhiều, chỉ có thể là hoa thêu trên gấm, không thể là cơn sóng xoay chuyển tình thế.

Vốn dĩ ta nhắm tới thuộc hạ cũ của Phó Thần, nhưng không biết hắn bị cái gì, không chịu phối hợp, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

"Bái kiến điện hạ."

Mạc Tam Nương mặc bộ quần áo tinh xảo, khéo léo, nhìn thấy ta, lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ.

Mấy tháng nay nàng làm ăn rất tốt. Nàng ta làm ra mấy thứ độc đáo như xà phòng chạm khắc hoa văn. chén rượu thủy tinh. Mấy thứ này trở thành trào lưu ở Đại Ngụy, giúp ta kiếm được đầy túi.

Trong đó cũng có những người nhân cơ hội sai người tới tình báo, nhưng sau khi xe ngựa mang ngọc bài hoàng gia ra vào vài lần, bọn họ lập tức an phận lại.

Cùng lúc đó, phụ hoàng nghe tin ta và phò mã cãi nhau, người còn truyền ta vào cung, nói ta đừng càn quấy, yên ổn sống cùng Phó Thần đi.

Ta luôn miệng vâng dạ, hôm sau lập tức đi thanh lâu gọi mấy tên tiểu quan.

Một khi tin tức truyền ra, mọi người đều sẽ mắng ta hoang da^ʍ vô liêm sỉ, khiến phụ hoàng yên tâm.

Chỉ cần ta không có "ý đồ xấu" với Ngụy Triều, ta làm gì phụ hoàng cũng chẳng để ý.

Thám tử trong cung nói với ta, đôi phụ tử này hình như có chút xa cách.

Người công lược vì muốn thượng vị mà cực kỳ lấy lòng phụ hoàng, từng dâng lên vài tờ phương pháp luyện đan kéo dài tuổi thọ.

Ngụy Triều lại cực kỳ xem thường mấy thứ đó, khuyên ngăn phụ hoàng không ít lần.

Thái độ trước sau không giống nhau, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng bất mãn.

Mạc Tam Nương hỏi ta: "Điện hạ có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò ta?"

Ta thất thần nhìn nàng ấy.

Sau khi danh tiếng phóng đãng của ta truyền ra, khi ta trở về cửa hàng, không tránh khỏi việc nghe thấy những lời nói bóng nói gió.

Thực ra ta cũng không để tâm mấy, nhưng Mạc Tam Nương vẫn sa thải bọn họ, kiên quyết lập quy củ.

Tuy rằng nàng ấy không nói, nhưng hành động đều đã thể hiện rõ, từng chuyện đều khiến ta hài lòng.

"Ngươi tin ta?"

Ta nói: "Toàn bộ tiền bạc trong cửa hàng đều đổi thành lương thực. Nhưng phải mua từ từng nhóm thương lái bên ngoài thành, không được để lộ ra tin tức gì. Nhớ đấy, phải là ngô, khoai, sắn, đậu."

Mạc Tam Nương thắc mắc nhìn ta: "Điện hạ, đống lương thực này có cái gì đặc biệt sao?"

"Ngươi cứ làm theo là được."

Sau khi vào đông sẽ là mấy tháng bão tuyết, tai nạn xảy ra ở khắp nơi.

Từng cuốn sổ con tựa như bông tuyết truyền tới hoàng cung.

Ngụy Triều và thân tín của hắn lập tức mở kho phát thóc, dựng lều phát cháo.

Đáng tiếc, bọn họ quyền cao chức trọng, không nhìn thấy vấn đề gốc rễ. Những con sâu mọt đã đυ.c khoét từ lâu, cắt xén từng chút một, lúc phát tới tay nạn dân chỉ còn là bát cháo loãng, căn bản không thể lót dạ.

Mạc Tam Nương khâm phục nhìn ta: "Điện hạ, lúc này đứng ra, sẽ có thể rửa sạch tiếng xấu của người, tát vào mặt họ một cái thật mạnh."

Ta không nói gì.

Lúc này đứng ra phát cháo, đương nhiên có thể khiến danh tiếng ta bay xa, cũng có thể xoay chuyển hình tượng ta trong lòng bách tính.

Nhưng thứ ta muốn không phải là hư danh.

"Thời cơ chưa tới, chờ chút nữa." Ta nói.

Chờ cái gì?

Thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày trên triều đình tranh chấp không ngừng, văn nhân tao nhã cũng trở nên ưu sầu, lo nước thương dân.

Bắc Nhạn đã từng bị Phó Thần đẩy lùi cũng xuất binh lần hai, suýt nữa phá vỡ biên giới Đại Ngụy.

Lần này, bậc cửa Phó gia gần như bị ngự y giẫm nát. Phụ hoàng thật sự để tâm tới thân thể Phó Thần, nhưng sớm đã vô phương cứu chữa.

Ngày Phó Thần về phủ công chúa, ta còn đang tiếp đón Ngụy Triều.

17.

Hắn mặc một bộ y phục đen tuyền, ngồi ở chủ vị, không uống trà, chỉ lạnh lùng xoay chuỗi hạt trên cổ tay: "Ngươi rất có bản lĩnh, lại có thể lừa Phó Thần một lòng hướng về phía ngươi, dốc sức truyền lại những gì hắn biết, ta sẽ ban cho ngươi một phần ân huệ."

Phó Thần và Bắc Nhạn đã đối chiến nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Nếu được hắn chỉ điểm, việc ngăn chặn địch sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ta giả tạo cười: "Phò mã là vì Đại Ngụy, là vì bá tánh thiên hạ."

Ngụy Triều khẽ hừ một tiếng.

Lông mày sắc bén của hắn nhếch một cái, nở nụ cười nhìn ta:

"Giờ ngươi yên tâm được rồi chứ? Ngày nào hắn còn sống, ta đảm bảo ngày ấy ngươi sẽ bình an. Đây là mục đích thật sự của ngươi đúng không? Vì muốn thoát khỏi ta, ngươi cam tâm tình nguyện dựa vào loại tàn phế này."

"Điện hạ tự mình đa tình rồi."

"Tự mình đa tình?"

"Choang" một tiếng, chén sứ bị hắn ném xuống đất. Ngụy Triều cúi người bóp cổ ta, lưng ta bị ghế dựa tì đau.

Ta nghe thấy hắn âm u nói: "Ngụy Tử Quân, ngươi cứ đắc ý đi. Chờ khi Phó Thần ch.ế.t rồi, ngươi vẫn phải quay lại với ta."

Hắn chưa nói xong, ta giơ tay tát hắn một phát.

Ngụy Triều là thái tử cao quý, số lần bị tát có thể đếm trên đầu ngón tay, đột nhiên lại bị một đứa "hạ nhân" như ta xúc phạm, phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải là phẫn nộ, mà là không thể tin được.

Cũng chính lúc hắn sửng sốt, ta nhân cơ hội trốn khỏi hắn, tim đập mạnh tới mức khoang ngực có chút đau đớn.

Ta nhìn hai tay của mình, cực kỳ hưng phấn.

Hóa ra phản kháng Ngụy Triều không khó như ta nghĩ.

Hóa ra thái tử điện hạ cũng không phải là thân thể ngàn vàng, bên mặt bị tát cũng sẽ sưng.

Không có gì đáng sợ cả.

Giống hệt lúc ta nghe được suy nghĩ của người công lược, dường như ta nhìn thấy một cánh cửa đang từ từ mở ra, tiếng sóng to ngàn dặm, ánh sáng chói lọi.

"Ngụy Tử Quân!"

Ngụy Triều giận dữ gầm lên, giơ chân định đá ta như trước kia.

Ta bật cười nhìn hắn: "Phu quân ta vì Đại Ngụy mà cúi đầu, ngươi lại ở đây làm nhục ta, đây là đạo làm vua của ngươi sao?"

Ngụy Triều ngừng bước, tức giận tới mức hai mắt đỏ ửng, l*иg ngực phập phồng, cứ như một giây sau hắn sẽ nhào tới.

"Ngụy Tử Quân, ngươi làm càn."

Một khắc ấy, ta cảm thấy hắn thực sự không còn quan tâm mọi chuyện trên đời nữa.

Một tiếng động vang lên khiến hắn lập tức lấy lại lý trí.

Là Phó Thần.

Hắn mặc bộ y phục màu trắng, ngồi trên xe lăn, bóng dáng hắn bị ánh sáng làm mờ đi, hắn chỉ nói bốn chữ.

"Thái tử điện hạ."

Thân thể Ngụy Triều cứng đờ, giọng điệu ủ rũ, nhếch miệng cười: "Phó tướng quân yên tâm, ta chỉ đùa giỡn với hoàng muội một chút mà thôi."

Sau đó hắn nhìn ta đầy ẩn ý, phất tay áo rời đi.

Ta nhìn Phó Thần.

Hắn cẩn thận thiết kế một màn anh hùng cứu mĩ nhân tới vậy, ta chắc chắn cũng sẽ hết sức phối hợp.

Điểm hảo cảm không ngừng tăng, là vị ngọt ta dành tặng hắn.

"Phò mã về quê mấy ngày, gầy đi không ít."

Ta lắc đầu, thu lại dáng vẻ thờ ơ, bước tới sờ mặt hắn.

"Đa tạ công chúa quan tâm, thần vẫn ổn."

"Sao vẫn gọi ta là công chúa?"

Ta oán trách: "Chẳng nhẽ chàng cũng tin những lời đồn đại nhảm nhí đó? Ta cho chàng về nhà, là vì ta sợ chàng không quen ở phủ công chúa, suy nghĩ nhiều quá, sẽ tổn thương thân thể. Những thứ ta có thể làm vì chàng không nhiều, chỉ là chàng nên hiểu rõ tâm ý của ta."

Nói xong, ta ngồi xổm xuống, đặt tay lên lưng hắn, thâm tình nhìn hắn.

"Phò mã nguyện ý trở lại, là bởi vì chàng nghĩ thông rồi? Thế sự vô thường, không bằng chúng ta mở lòng, đối xử thẳng thắn với nhau, trân trọng quãng thời gian này."

Mí mắt Phó Thần run run, cười khẽ hai cái: "Được."

"Thần nghĩ thông rồi."

Hắn nói: "Vốn dĩ thời gian của thần không còn nhiều, việc gì phải suy nghĩ những chuyện sau này? Nếu công chúa muốn cùng thần bên nhau, vậy thì thần... mạo phạm rồi."

Nói xong, hắn đưa tay nắm chặt tay ta. Rõ ràng hắn là một người bệnh, nhưng sức lực lại rất khủng bố, kéo ta ngồi vào lòng hắn.

Ta theo bản năng chống cự, không muốn ngồi lên chân hắn.

Hắn ôm eo ta, không cho ta rời đi.

Hắn vùi mặt vào hõm vai ta, giọng điệu rầu rĩ, cứ như đã hạ quyết tâm vậy.

"Dù công chúa muốn làm gì, thần đều sẽ liều mạng vì người. Người hài lòng không?"

Ta nhẫn nhịn cảm xúc kỳ quặc khi tiếp xúc thân thể, chủ đông ôm cổ hắn, hừ nhẹ.

"Không hài lòng."

Ta muốn mạng hắn làm gì?

Cái ta muốn là quyền lực, là uy thế, là thế lực, là thanh danh của hắn.

Nhưng hắn hiểu lầm ý ta, đưa bàn tay mềm mại lạnh lẽo sờ má ta.

Ta giật mình cúi đầu, hắn ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn ta.

"Ngụy Tử Quân."

"Lòng ta duyệt nàng."

Hắn nói.

18.

Người công lược đã nói câu này nhiều lần rồi. Không phải 100 thì cũng có 50 người từng nói qua.

Nói quen miệng, nghe cực kỳ chân thành.

Nhưng những gì Phó Thần nói lại khác họ.

"Lần đầu tiên ta gặp nàng, không phải là trong lúc thánh thượng ban hôn, mà là từ rất lâu trước đây."

Hắn nói: "Bảy năm trước, ta đã từng gặp nàng..."

Bảy năm trước, ta ầm thầm tính toán.

Lúc đó ta mới được rời lãnh cung, sống dưới tay Ngụy Triều, ngày ngày phải nuốt giận vào bụng, qua quýt sống qua ngày.

Còn phải đề phòng những viên đạn bọc đường của người công lược, làm gì có thời gian để ý tới nam nhân khác?

"Điện hạ không có ấn tượng với thần là bình thường."

Phó Thần nhìn vẻ mặt ta, khẽ thở dài: "Bảy năm trước, nương ta vẫn còn tại thế, hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc, ta bị lạc đường, vô tình tiến vào một rừng đào."

Vẻ mặt ta hơi biến sắc.

"Ta vẫn còn nhớ, trong tiết lạnh mùa xuân của tháng tư năm ấy, nhánh cây trơ trọi, đất đầy cánh hoa. Nàng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, quỳ ở đó. Nhìn còn nhẹ hơn hoa đào.

Hắn ngơ ngác nhìn ta, cánh tay vô thức siết chặt: "Ta còn tưởng nàng là hạ nhân phạm lỗi, sau đó ta mới biết, hóa ra nàng là công chúa điện hạ trong lãnh cung kia."

Công chúa điện hạ trong lãnh cung.

Ta là công chúa duy nhất của Đại Ngụy. Nhưng ở trong cung, không ai dám gọi ta là công chúa.

Lý do thì rất dài.

Phụ hoàng ta và hoàng hậu nương nương là thanh mai trúc mã, từ lúc ở Đông cung đã là phu thê tình thâm.

Tới trước khi ta sinh ra, đoạn tình cảm giữa hai người họ vẫn là một giai thoại trong kinh.

Lúc phụ hoàng làm thái tử cũng chỉ có một chính thê. Sau đó người làm hoàng đế, cũng chưa từng tuyển tú, mà chỉ độc sủng cưng chiều hoàng hậu Hứa thị.

Có khả năng sẽ chỉ một đời một kiếp một người.

Ba năm sau, hoàng hậu sinh ra thái tử Ngụy Triều.

Lại ba năm sau nữa, Hứa gia bị tra ra cấu kết nghịch đảng, cả nhà vào ngục, hoàng hậu quỳ gối trong mưa khổ sở cầu xin cả đêm, mất đi đứa bé trong bụng, phụ hoàng cũng không chịu giơ cao đánh khẽ.

Cũng chính đêm hôm ấy, phụ hoàng sủng hạnh nương ta, có ta.

Từ đó, phụ hoàng bắt đầu tuyển tú, nạp đầy hậu cung. Nhưng chuyện xưa trong cung cũng dần dần chôn vùi trong đêm mưa ấy, không ai nhắc lại.

Ta không biết phụ hoàng còn lưu lại cho hoàng hậu mấy phần thật lòng.

Nếu nói là không còn, sao bà ta vẫn ngồi vững trên vị trí hoàng hậu như xưa, mười mấy năm qua không ai dám lay động địa vị bà ta.

Nếu nói là còn, sao hắn có thể tuyệt tình tới vậy, tru di cửu tộc Hứa gia, cách nhau một cánh cửa, hắn lại còn sủng hạnh mẹ ta sau vào lúc hoàng hậu còn đang đau tới mức ruột gan đứt đoạn.

Tâm tư hoàng hậu thì càng khó đoán.

Nếu nói bà ta còn yêu phụ hoàng, dù tới ngày 15 và mùng 1, sao bà ta kiên quyết không để phụ hoàng bước vào cửa cung dù chỉ nửa bước.

Dù phụ hoàng có dập đầu tới mức ch.ế.t trong mơ, bà ta cũng bình tĩnh gõ mõ, lễ phật.

Nếu nói bà ta không yêu, sao bà ta lại dày vò cuộc sống ta, đưa ta tới lãnh cung.

Không chỉ vậy, chỉ cần là tú nữ vừa tiến cung, đều sẽ bị bắt uống thuốc nín đẻ, dù may mắn sinh được long tự, đa phần đều sẽ bệnh tật triền miên.

Hoàng tử thì càng nhiều bệnh không tiện nói ra, không thể sống lâu.

Ác như vậy, phụ hoàng cũng tùy ý dung túc bà ta.

Bọn họ như một đôi oán hận lẫn nhau trong tiểu thuyết. Rõ ràng đã bị sự thù hận tra tấn tới mức má.u thị.t be bét, cũng không chịu buông tay.

"Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê"

( Nghĩa là cao nhất và sáng nhất là mặt trời mặt trăng, nhưng giống như 2 thứ đó, vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất cũng là xa lạ nhất.)

Dù bọn họ thâm tình hay cạn tình, người chịu khổ vẫn là những nhân vật nhỏ bé như chúng ta.

Hoàng hậu hận phụ hoàng, thì dằn vặt mẹ ta.

Ngụy Triều hận phụ hoàng, thì dằn vặt ta.

Hai mẫu tử bọn họ, đều không phân rõ đúng sai, phải trái, đúng là di truyền.