1.
Trước ngày đại hôn, ta ngồi bên cửa sổ một mình.
Bên ngoài có mang máng tiếng chuyện trò của tỳ nữ.
"Vinh An công chúa đáng thương quá, thấy bảo hai chân của Phó Thần không chữa được, cả người không nhanh nhẹn. Công chúa gả qua đó, khác gì ở góa đâu."
“Cho dù hiện tại công chúa không được sủng ái, cũng không tới mức phải gả cho một tên tàn phế chứ! Lúc đầu bệ hạ cũng từng sủng ái công chúa một thời gian, không biết sao lại lạnh nhạt dần. Đúng là lòng vua khó dò."
Tại sao?
Ta nghe thấy, thầm cười lạnh trong lòng.
Đương nhiên là vì hắn phát hiện con trai hắn vừa ý nhất để ý muội muội mình, là loại súc sinh loạ.n lu.ân chứ sao!
Buồn cười hơn là, phản ứng đầu tiên của hắn lại là gả ta đi.
Trong mắt hắn, hoàng huynh bị ta đầu độc rồi. Chỉ cần không có ta, con trai tốt của hắn sẽ quay lại đường cũ, làm thái tử điện hạ ngoan ngoãn của Đại Ngụy.
- - Đáng tiếc hắn không biết, hoàng huynh không thể không có ta.
Cũng không phải hắn yêu ta tới nhiều tới mức nào.
Mà là bởi vì, hắn là người công lược.
Không có được tình yêu của ta, hắn sẽ ch.ế.t.
2.
Trăng treo trên đầu cành, từng tia sáng len lỏi qua song cửa sổ, tiếng chim hót vang lên, ngoài cửa phòng có hai tiếng phù phù nho nhỏ.
Ta quay đầu, lặng lẽ nhìn cửa phòng mở ra.
Ngoài cửa, Ngụy Triều cải trang, tóc tai bù xù, ngón tay siết lấy khung cửa, mu bàn tay nổi gân xanh.
Hắn cắn răng, mắt đỏ hoe, từng bước tiến về phía ta.
"Quân nhi."
Hoàng huynh dừng trước mặt ta, cong lưng nhốt ta trên ghế.
Run run nói: "Muội đừng gả đi có được không?"
Hắn cực kỳ đẹp, phong thần tuấn lãng, phiêu dật bất phàm
Là tình nhân trong mộng của vô số tiểu thư khuê các.
Nhưng nhìn gương mặt kia giống ta, ta chỉ thấy ghê tởm.
Bởi vì ta nghe được tiếng lòng của hắn.
| Độ hảo cảm còn thiếu bao nhiêu? |
Thanh âm máy móc vang lên: | Độ hảo cảm là 99, xin ký chủ nỗ lực hơn. |
| Ta thao, nàng ta còn muốn thế nào nữa? Kỳ hạn công lược sắp tới rồi, thất bại thì ta sẽ ch.ế.t mất! |
Ngụy Triều - hoặc nói người công lược bên trong hắn tức giận mắng hai câu thô tục.
| Còn thiếu một điểm nữa, chẳng nhẽ nàng ta thật sự cho rằng mình có tư cách gả cho ta sao? Sau khi công lược thành công, ta chơi ch.ế.t nàng ta được không? |
Thanh âm máy móc chỉ trả lời vấn đề sau.
| Được. |
Nghe thấy vậy. Ngụy Triều chậm rãi nở nụ cười.
Hắn vội vàng nắm tay ta: " Quân nhi, ta nghĩ kỹ rồi! Ta sẽ an bài giúp nàng giả ch.ế.t để thoát thân, sau đó đưa nàng vào phủ thái tử! Vậy thì nàng không cần phải gả cho tên phế vật Phó Thần kia, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau!"
Ta chậm rãi lắc đầu, giọt nước mắt ta ấp ủ từ lâu lăn xuống, rơi trên mu bàn tay hắn.
Ngụy Triều sững sờ, mạnh mẽ nắm cằm ta, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt ta toàn là nước mắt.
Ta đau khổ nhìn hắn: " Hoàng huynh còn muốn ta khổ tới mức nào mới chịu buông tha ta? Tư tình giữa người và ta vốn không đã trái lẽ thường, phụ hoàng muốn gả ta đi, là cho ta chút thể diện cuối cùng. Lẽ nào hoàng huynh thật sự muốn ta thanh danh bại liệt, treo cổ ở am ni cô sao?"
Ngụy Triều như bị đả kích, lùi về sau hai bước, liên tục lắc đầu: " Quân nhi, sao nàng lại nghĩ ta như vậy? Ta vì nàng mà bị phụ hoàng cấm đoán đủ điều, thật vất vả mới có thể tới tìm nàng, nhưng nàng tình nguyện gả cho hắn, cũng không nguyện theo bổn thái tử."
Ta cười gằn trong lòng.
Người công lược này thông minh hơn người trước nhiều.
Muốn câu dẫn ta nhưng không muốn từ bỏ thân phận của mình. Giờ còn dám dùng đại nghĩa ép ta, luôn mồm nói hắn vì ta mà trả giá rất nhiều.
- -- Nhưng người bị câu dẫn là ta, người bị bỏ rơi là ta, người bị phụ hoàng chán ghét cũng là ta.
Nếu không phải ta có thể nghe được tiếng lòng hắn, ta cũng sẽ bị hắn lừa.
Ta chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Nhưng cũng may, hắn đang lợi dụng ta.
Mà ta, cũng đang lợi dụng hắn.
3.
Thích bắt cóc đạo đức đúng không? Ta cũng biết.
Ta nhìn hắn, cười khổ: "Hoàng huynh mới là người khiến Tử Quân thất vọng. Tử Quân là công chúa, Phó gia tốt xấu gì cũng sẽ cung kính với ta. Nhưng nếu ta không có thân phận này, ai lại sẽ kiêng kỵ một người đàn bà đã có chồng cơ chứ? Huống chi trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu việc này bại lộ, hoàng hậu nương nương sẽ là người đầu tiên không tha cho ta!"
Ngụy Triều nghe ta nói, mặt đỏ tới mang tai, hai tay siết thành nắm đấm, cả người gồng lên, cứ như muốn kéo một miếng thịt trên người ta xuống vậy.
" Nàng..."
Ta liếc mắt, nỗ lực tẩy não chính mình.
| Hảo cảm trừ 20 điểm, đề nghị kí chủ mau chóng nâng cao điểm hảo cảm. |
Qủa nhiên, Ngụy Triều cuống lên.
"... Vậy nàng muốn ta làm gì bây giờ?" Hắn nhẹ nhàng nói.
" Tử Quân, ta gánh vác trọng trách cả một quốc gia, ta không thể buông bỏ tất cả, đưa nàng rời đi."
Ta bĩu môi.
Thực ra là không thể buông bỏ vinh hoa phú quý đúng không?
" Thái tử ca ca...." Ta giả vờ yếu đuối, đưa tay kéo ống tay áo hắn.
Trước đây lúc Ngụy Triều công lược ta, ta đều phối hợp. Thế nhưng rất ít khi ta có cử chỉ thân mật cùng hắn, nên khi hắn thấy ta chủ động tới gần, lập tức mừng rỡ như điên, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều.
Ta ghé vào lòng hắn: " Được thái tử ca ca yêu thích là vinh hạnh của Tử Quân. Tử Quân không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong.... có thể có một, hai tín vật của thái tử ca ca, nhìn vật nhớ người."
Ngụy Triều tập võ quanh năm, vóc dáng cao ráo, thẳng tắp. Trên người hắn phảng phất có mùi Long Tiên Hương, cũng không khó ngửi.
Nhưng khi ta nằm trong ngực hắn, vẫn cảm thấy rất ghê tởm.
Trong đầu đều là cảnh tượng Ngụy Triệu chân chính đã từng kéo ta tới sân bắn, nhìn ta chật vật chạy trốn, haha cười lớn.
Ta là công chúa, dù không được sủng ái đi nữa, ta cũng không được tiếp xúc với nhiều người khác giới.
Bởi vậy khi ta nghe được tiếng lòng của người công lược trên người hoàng huynh, thiếu chút nữa ta không kìm được sát ý.
Nam nhân này tới từ thế giới khác, hóa ra lại ngạo mạn, ngu không ai bằng.
Bọn họ cứ tưởng rằng chỉ cần bố thí một chút ấm áp, ta sẽ như chó thấy xương, không cần liêm sỉ nằm dưới thân ca ca cùng cha khác mẹ của ta.
- - Trong mắt bọn họ, ta rốt cục là thứ gì?
Hay là nam nhân nào cũng thích cảm giác kí©h thí©ɧ, cấm kỵ này?
Ta ngắm nghía ngọc bội bên hông Ngụy Triều, ngửa mặt lên, chờ mong nhìn hắn: " Ca ca, ta muốn cái này."
Ngụy Triều bày ra vẻ mặt hơi đắn đo.
| Đây là tín vật hoàng đế cho ta, có thể hiệu lệnh một nghìn cấm vệ quân, Ngụy Tử Quân cố ý phải không? |
| Không, không đúng. Người công lược trước xuyên vào hoàng đế, sủng ái nàng ta vô điều kiện tới mức nuôi phế nàng ta. Nàng ta chắc chắn sẽ không có cơ hội trở thành một quái vật đầy tâm cơ như trong sách. |
Ánh mắt người công lược nhìn ta từ từ kiên định.
| Một người đàn bà như nàng ta cũng không dám đùa bỡn gì quá đáng. Chờ ta công lược thành công, ta lập tức sẽ gi.ế.t chết nàng ta! |
" Cái này có là gì đâu?" Ngụy Triều tháo ngọc bội xuống, nhét vào tay ta.
Hắn giơ tay véo nhẹ mũi ta, cưng chiều nói: " Quân nhi muốn những vì sao trên trời, hoàng huynh cũng sẽ hái xuống vì ngươi."
Ta tiện tay nắm lấy ngọc bội, cười rộ lên núm đồng tiền như hoa: " Cảm tạ hoàng huynh."
Ngụy Triều mất tập trung nhìn ta, có vẻ đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng thứ hắn đợi được, chỉ có 4 chữ lạnh lẽo.
| Công lược thất bại. |
Hệ thống nói: | Xóa bỏ người công lược số 107 |