Chương 7

Tôi cũng nghĩ như vậy.

Chỉ thấy Cố Uyên nghiêng đầu nói gì đó với người khác, rồi cất bước về phía tôi.

Sắc mặt tôi trắng bệch, tim đập thình thịch, chạy dọc hành lang xuyên thẳng qua, tìm kiếm địa điểm thích hợp để hành động.

m thanh lười nhác của Cố Uyên từ phía sau truyền đến: “Thiển Thiển, đừng nói với tôi là cô trốn đi, chính vì muốn làm cho mình đầy thương tích như vậy.”

Hắn chân dài, một bước bằng vài bước của tôi, cứ như vậy nhàn nhã theo sát phía sau tôi.

Giống như mặc kệ con mồi chạy trốn dã thú.

Bên tai đếm ngược như chuông lớn, đánh thần kinh yếu ớt của tôi.

Mắt thấy tôi càng chạy càng nhanh, giọng nói của Cố Uyên cũng lạnh đến cùng cực.

“Có bản lĩnh thì chạy nhanh lên, nếu để tôi bắt được, cô biết hậu quả đi.”

Cho đến góc nào đó, tôi thấy một căn phòng tiếp khách rộng mở.

Lúc đếm ngược trên đầu cũng chuẩn bị kết thúc.

Tôi chợt quay đầu, lúc Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, dắt hắn đi vào.

Hung hăng đánh ngã hắn lên sofa, bắt đầu điên cuồng hôn.

Thời gian sắp về 0 lại bắt đầu tăng tốc dâng lên.

Cả người Cố Uyên cứng lại, đáy mắt lệ khí lạnh băng dần trở nên hoang mang.

Môi hắn bị tôi chiếm, nói không nên lời.

Bàn tay lướt qua phía sau lưng tôi, nắm cổ áo, nhẹ nhàng nhắc ra, kéo tôi ra khỏi hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng che kín âm trầm: “Vương Thiển Thiển, dừng lại ——“

“Đừng nói chuyện! Để tôi hôn anh!”

Tôi giống con quỷ chết đói, không kiêng nể gì mà gặm cắn hắn, chà đạp hắn.

Hơi thở mát lạnh mang theo mùi rượu thơm ngào ngạt, làm người ta say mê, không cách nào tự kiềm chế.

Thế nhưng không đủ sống.

Thời gian vẫn không đủ sống.

Tôi thở hồng hộc, đầu não bay đi, túm lấy cà vạt Cố Uyên nói: “Anh trai, chúng ta ngủ đi! Nhanh lên!”

Sự thật chứng minh, cái chết ở trước mặt, con người sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí.

Thế nên tôi cũng chưa phát hiện, nơi này thật ra còn có người ở đây.

Hơn nữa còn không ít người.

“Cô, cô buông chủ tịch chúng tôi ra.”

Sau lưng truyền đến một giọng nói run rẩy.

Tôi vừa quay đầu lại, hơn mười hai con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm tay tôi đang cố cởi thắt lưng Cố Uyên.

Biểu cảm không nói nên lời.

Ai có thể nói cho tôi biết, một đám đàn ông trung niên này từ đâu xuất hiện vậy?

Cố Uyên đột nhiên không phúc hậu mà cười: “Chúc mừng cô, vừa mới ở trước mặt hội đồng quản trị, nói muốn ngủ với tôi.”

Cố Uyên lại biến thành bộ dáng bị chà đạp.