Ta lại ch.ết một lần nữa.
Ta bây giờ gọi là Khương Ngôn Thu.
Hệ thống đã đem thân phận của ta trở thành tiểu tôn nữ nhà thái phó.
Tạ Trường Lăng mặt dày đi cầu xin lão hoàng đế tứ hôn.
Lão hoàng đế sợ ngây người.
Thánh chỉ quay đầu với tốc độ ánh sáng.
Ngày xuất giá.
Lục Nguyên Nguyên đến, đưa ta một cuốn sách nhỏ, ghé vào bên tai ta thần thần bí bí nói.
“Xem hết ngươi sẽ cảm tạ ta.”
Nói xong nàng chỉ chỉ vào tráng hán đi sau lưng.
“Đây là người Tạ Cảnh Phong cho ta mang theo, hắn là đầu bếp.”
Ta thích nhất là đầu bếp.
“Hăn nói binh bộ nhiều việc, không thể tham gia hôn lễ của ngươi.”
Khi đang nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa.
Tạ Trường Lăng cưỡi ngựa nhanh như tên bắn vọt đến.
Bước qua cửa nhà ta.
Xoay người một tay ôm lấy ta.
Ta ôm eo hắn, bên tai là tiếng gió gào thét.
“Tạ Trường Lăng ngươi chậm một chút!”
Ta ở trước ngực Tạ Trường Lăng bị rung lắc kịch liệt.
“Ta không chờ được nữa!”
Vừa qua chỗ góc đường, bỗng nhiên không có đường nữa.
Ngựa dưới thân cũng không động.
Sau đó, chớp mắt....
Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ vặn vẹo.
Hệ thống vang lên cảnh báo: [Ký chủ! lần này là xong đời thật! Thế giới quy tắc đã phát hiện chúng ta dùng thẻ bug! Nó thật sự nổi giận! thế giới này sắp sụp đổ!]
Tất cả những thứ xung quanh bằng mắt thường có thể nhìn thấy được đang hạ dần xuống.
[Ký chủ! mau mở cửa không gian! Nhanh a!]
Hệ thống kêu to trong đầu ta.
Đợi đã! Cửa thời không!
Ta tìm cách mở cửa thời không.
Trên bầu trời xuất hiện một khe nứt.
Ta có thể thông qua cửa thời không trở lại hiện đại, vậy những người ở thế giới này xử lý thế nào?
Hệ thống dường như biết ta đang suy nghĩ cái gì: [Ký chủ, ta đã từng nói với ngươi, ta là quản lý trẻ tuổi ưu tú nhất trong cục quản lý nhiệm vụ không? Không sao bây giờ ngươi sẽ biết, cho nên thời không ngươi nói ta vung tay cũng có thể tạm dừng, ngươi nhìn xem, có thật sự là dừng lại không? Ta còn học được cách sửa chữa mà hệ thống khác không có, còn có, ban thưởng gấp đôi đã được gửi đến cho ngươi.]
m thanh của nó có chút lơ lửng không cố định.
Ta không hiểu, có chút bận tâm.
“Hệ thống c.hó má ngươi bình tĩnh một chút!”
[Ký chủ, ta bị phá hủy rồi! Ta không phải thứ hèn nhát!]
Một luồng ánh sáng chói mắt bắn ra từ phía chân trời....
Tạ Trường Lăng đứng bên ngoài cửa thời gian.
Mờ mịt luống cuống nhìn ta.
‘Ngươi muốn... rời khỏi ta sao?”
Ta tiến đến ôm hắn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Tạ Trường Lăng, ta thích ngươi.”
Nhưng ta không có cách ở lại thế giới này với ngươi.
“Thế giới này không chịu nổi lần sụp đổ thứ hai.”
Cũng sẽ không có cái hệ thống thứ hai hy sinh chính mình để cứu vớt thế giới.
Tạ Trường Lăng đè lại gáy ta.
Rũ mắt, hôn sâu hơn.
“Không hỏi ta có muốn đi cùng ngươi hay không sao?”
Cùng ta bỏ hết tất cả đi khỏi thế giới này.
Trong thế giới này.
Tạ Trường Lăng là thiên chi kiêu tử, là nam chính.
Có xuất thân tôn quý, quyền lực vô thượng, giang sơn có được dễ như trở bàn tay.
Một khi hắn rời đi cùng ta, trở lại hiện đại.
Hết thảy mọi thứ đều trở thành hư không.
Ta nhìn đôi mắt đen như mực kia, bên trong phản chiếu bóng dáng của ta.
“Vậy ngươi muốn đi cùng ta không?”
Sức mạnh của cửa thời không càng yếu.
Chớp mắt đã muốn vỡ vụn.
Tạ Trường Lăng hít sâu một hơi, giữ ch.ặt tay ta bước vào vòng sáng kia.
“Ta chỉ biết là, yêu một người là phải dũng cảm.”
- Hoàn văn-