Chương 6: Thưởng họa

Đình trúc có bốn góc nhọn màu trắng bạc.

Kiểu dáng mới lạ độc đáo, phía trên treo chuông gió bằng đồng tinh xảo, mỗi khi gió thổi qua lại phát ra tiếng “Leng keng leng keng.”

Quý Ngọc Trạch chăm chú vào bức tranh Săn bắn đầu xuân trải phẳng trên mặt bàn, đầu ngón tay trắng ngần khẽ lướt qua con hươu nhỏ bị mũi tên bắn trúng, ngã gục xuống đất vô lực giãy dụa trong tranh.

Không khó để nhận ra người vẽ tranh có kỹ thuật điêu luyện, nét bút tuy đơn giản nhưng lại khiến cảnh tượng săn bắn đầu xuân hiện ra trên giấy.

Thật đến ngỡ ngàng.

Khiến người xem như đang lạc vào trong cảnh vật.

Máu tươi nhuộm đỏ lông hươu, bụng nó phình to đang mang con, nó nhìn chằm chằm vào người cầm cung trên lưng ngựa, đôi mắt long lanh như đang cầu xin.

Tiểu Tần thấy Quý Ngọc Trạch xem rất lâu, không khỏi tò mò trên bức tranh có gì bèn liếc nhìn một cái.

Xem xong, cổ họng Tiểu Tần lập tức khô khốc, phát hiện có hơi máu me. Vả lại, một bức tranh hươu nhỏ sắp chết có gì đáng xem

Nghe Quý phu nhân nói, bức họa này là do Phù gia đại nương tử vẽ.

Tiểu Tần nhớ lại Phù Viện mà cậu ta gặp ở Thanh Phong Viện của Quý phu nhân ngày hôm qua, nhớ rõ dung mạo nàng ấy dịu dàng, cử chỉ toát lên phong thái khuê tú, trông như đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà không bước chân ra khỏi cửa.

Lúc này, Phù Nguyệt cùng Phù Viện đi tới đình trúc.

Tiểu Tần thấy hai người đến liền gạt bỏ những suy nghĩ tạp nham trong đầu, cúi người hành lễ ôn hòa nói: “Bái kiến hai vị nương tử.”

Quý Ngọc Trạch không khép cuộn tranh lại, dư quang liếc thấy động tác cúi người của Tiểu Tần, đoán là người đã đến bèn chậm rãi ngước mắt lên.

Hắn thấy Phù Nguyệt cũng ở đó, lông mày khẽ động.

Phù Viện ánh mắt bén nhọn, liếc mắt đã nhìn thấy bức tranh mình vẽ vào đầu xuân năm nay, ánh mắt kinh ngạc, buông tay Phù Nguyệt bước tới xem kỹ.

“Đây không phải là?”

“Phu nhân biết lang quân thích họa, cơ duyên xảo hợp nên có được bức họa này của Phù đại nương tử vẽ, cảm thấy không tệ nên đưa tới.” Tiểu Tần đáp.

Phong tục dân gian Đại Lương rất cởi mở, nam nữ ra ngoài tụ tập ngắm hoa trăng, ngâm thơ đối đáp là chuyện thường, miễn bàn đến chuyện thưởng họa.

Nhưng Phù Viện từ nhỏ sinh hoạt ở nông thôn, tư tưởng không hợp với các lang quân nương tử ở kinh thành, vẫn không quen ở riêng với nam tử không quen biết.

Vì vậy, nàng ấy kéo Phù Nguyệt theo.

Phù Viện có muội muội bên cạnh, cộng thêm bản thân lại thích vẽ tranh, nhiệt tình giao lưu học hỏi, dần dần cởi mở không ít.

Nhưng không có ý gì khác, càng không có nửa phần mập mờ.

Phù Nguyệt mừng vì bên cạnh có bánh hoa quế tỏa hương thơm ngọt ngào và một tách trà nhỏ, nếu không thể nào cũng nhàm chán đến mức bẻ tay.

Nàng cắn một miếng bánh ngọt, nhấp một ngụm trà, chống cằm không yên lòng nhìn cảnh sắc ngoài đình, bên tai thỉnh thoảng truyền đến một giọng nói mát lạnh.

Chính mình cũng không phải nằm thẳng dự định không làm gì, mà là âm thầm suy nghĩ, phân tích tình huống hiện tại.

Nam chính trong nguyên tác vẫn chưa xuất hiện, hiện tại Phù Viện vẫn chưa có ý trung nhân, theo hiệu ứng hào quang của nhân vật chính, nam nữ chính hấp dẫn nhau, tỷ ấy hẳn là sẽ không thích Quý Ngọc Trạch.

Đột nhiên, tiếng vang trong đình chợt dừng lại.

Phù Nguyệt nhận ra không ổn, tay rót trà khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang, thấy bọn họ đang nhìn về phía này.

Nàng vội nuốt bánh hoa quế trong miệng xuống, khô khốc suýt thì nghẹn.

Phù Viện đặt bút xuống, trên mặt nở nụ cười cưng chiều, một tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, tay còn lại rót trà: “Ăn chậm thôi, không ai giành với muội đâu.”

Phù Viện đợi Phù Nguyệt uống trà xong thì lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng.

Biểu cảm của Phù Nguyệt cứng đờ, vừa rồi hoàn toàn không biết mình dính vụn bánh hoa quế, người ở đây khẳng định đều thấy được, tầm mắt nàng bay tới chỗ Quý Ngọc Trạch.

Hắn vân đạm phong khinh nhìn một màn này, cũng không lộ ra bao nhiêu cảm xúc khác.

Thấy vậy, Phù Nguyệt mới an tâm hơn một chút, dời mắt về, cười gượng tiếp nhận khăn tay từ tay Phù Viện tự mình lau, không thể tránh khỏi lau đến cánh môi, ửng đỏ không ít.

Vì nàng ngồi trên ghế dài bằng gỗ lim bên lan can đình, Phù Viện thì đứng.

Chỉ cần hơi giơ tay lên, ống tay áo bằng lụa mỏng trượt từ trên xuống dưới, lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn.

Phù Nguyệt không để ý, muốn nhanh chóng lau sạch sẽ.

Quý Ngọc Trạch đợi nàng làm xong mọi thứ mới mở miệng hỏi Phù Viện: “Phù đại nương tử, xin thứ cho ta mạo muội, có thể hỏi một câu, vì sao ngươi lại vẽ bức tranh này?”

Phù Viện không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn người.

Nhưng rất nhanh nàng ấy nói: “Đây là cảnh ta tận mắt chứng kiến, thấy vô cùng đáng thương nên vẽ lại, mong người xem có thể thương xót đôi phần.”

Phù Nguyệt nghe xong thò đầu qua nhìn, nhìn ngang nhìn dọc cũng không có nhiều cảm giác, sáng suốt lựa chọn không xen vào.

Quý Ngọc Trạch cong mắt, như cười như không, lại nhìn con hươu nhỏ kia một chút, bàn tay trắng nõn mềm mại cuộn tranh lại, giọng nói hơi thấp.

“Vậy, con hươu trong tranh cuối cùng ra sao?”

“Người đi săn là cố nhân của ta, hắn đã đồng ý thả nó đi.”

Ai cũng biết, săn bắn đầu xuân không thể tránh khỏi việc có động vật chết.

Nhưng con hươu nhỏ đó đang mang thai, Phù Viện không đành lòng, vẫn ra tay can thiệp, về phủ dựa vào trí nhớ mà vẽ lại.

Hắn gật đầu, chỉ nói: “Phù đại nương tử tâm thiện.”

Phù Viện mỉm cười, nhớ chuyện cầu phù ngày mai: “Quý lang quân, ngày mai khi nào bắt đầu xuất phát đi Kim Sơn Tự?”

“Giờ Tỵ đi.” Hắn hơi trầm ngâm, đưa ra mốc thời gian: “Được không?”

Phù Nguyệt thầm than cuối cùng cũng chen vào được, ừ một tiếng: “Được.”

Phù Viện cũng nói: “Tốt.”

-

Editor: Ỏ cám ơn bạn Nam Phạm đã đập chiếc ánh kim đầu tiên ạ