Phù Nguyệt thò đầu ra nhìn, vẻ như rất sợ con côn trùng lại bay về phía mình lần nữa, nhưng để ý thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Quý Ngọc Trạch và Tiểu Tần, lời nói của nàng bỗng trở nên ngập ngừng, ngắt quãng.
Chẳng lẽ mình diễn hơi lố sao? Tim nàng khẽ thắt lại, không khỏi suy nghĩ.
Nhớ lại hồi còn ở hiện đại, trong giờ tự học buổi tối, có bạn nữ nhìn thấy côn trùng mà nhảy cẫng lên, thậm chí hét vang cả khu giảng đường.
Nghĩ thế, Phù Nguyệt lại thấy phản ứng của mình vẫn chưa tính là thái quá.
Tiểu Tần ngẩn người một lúc.
Nếu như lúc nãy không tình cờ thấy nàng ra tay gϊếŧ chết con côn trùng nhanh gọn như bóp chết con kiến thì tình huống này xảy ra ở hầu hết các nữ tử cũng chẳng có gì lạ.
Thấy Phù Nguyệt nhìn sang, Tiểu Tần có chút không tự nhiên mà xoay cổ, mặc dù vẫn thấy khó tin nhưng cậu ta kịp thời thu lại biểu cảm ngạc nhiên của mình.
Cậu ta cứng nhắc hỏi: “Phù nhị nương tử sợ côn trùng ư?”
Nàng nắm chặt vạt áo của Quý Ngọc Trạch, ngập ngừng buông ra, giọng hơi yếu ớt nhưng vẫn cố nói: “Từ nhỏ ta đã sợ côn trùng.”
Tiểu Tần nhìn về phía Quý Ngọc Trạch, chỉ thấy hắn liếc nhìn con côn trùng đang nằm im trên bàn đá, giọng nói trong trẻo như tiếng hạt châu rơi vào đĩa ngọc.
“Tiểu Tần, bắt con côn trùng đó đi.”
Không khí lặng đi trong giây lát.
Sắc mặt Quý Ngọc Trạch vẫn bình thản, nghiêng đầu nhìn Phù Nguyệt, môi cong lên chút ý cười nhưng không chạm đến đáy mắt, chậm rãi phun ra từng chữ nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa: “Đừng để dọa đến Phù nhị nương tử.”
Tiểu Tần hoàn toàn rối bời trong gió, ngoan ngoãn bước lên bắt lấy con côn trùng.
Vô thức học theo cử chỉ của Phù Nguyệt, hai ngón tay kẹp lại con côn trùng ở giữa, sau khi bóp chết, cậu ném ra một bên đình.
Không biết vô tình hay cố ý, hướng ném lại vừa khéo là hướng tây.
Mí mắt Phù Nguyệt không hiểu sao lại giật giật.
Quý Ngọc Trạch ra hiệu cho Phù Nguyệt ngồi xuống, ánh mắt như đã nhìn thấu ý đồ tiếp theo của nàng, liền đi thẳng vào vấn đề: “Phù nhị nương tử muốn ta điều tra vụ án này sao?”
“Thật có ý này, không biết Quý lang quân có bằng lòng hay không?”
Hắn im lặng ngồi đó một lúc lâu, như thở dài: “Chuyện này tạm thời chưa đến lượt ta muốn hay không, án của Đại Lý Tự sao có thể để người ngoài can thiệp được, Phù nhị nương tử quá coi trọng ta rồi.”
Phù Nguyệt trầm ngâm đáp: “Điều tra án không nhất thiết phải theo Đại Lý Tự phải không? Ta tin lang quân có cách khác.”
Hắn đẩy đĩa bánh đậu đỏ về phía nàng, chỉ cười mà không nói.
Nàng nhìn thoáng qua đĩa bánh, muốn ăn nhưng không dám cầm, tiếp lời: “Thiên hạ hối hả vì lợi mà đến, thiên hạ xô bồ vì lợi mà đi, ân tình hôm nay, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Sự việc đã đến nước này, vòng vo thêm nữa cũng chẳng ích gì, Phù Nguyệt hiểu rằng hắn là con trai của Quý gia, cơm ăn áo mặc không thiếu thứ gì.
Nhưng con người sẽ có tư dục.
Còn về lý do tại sao lại sinh ra tư dục, là vì trong lòng khao khát hoặc tò mò với thứ mình chưa có.
Người ta thường nói, dục giới trời có sáu tầng, tầng càng cao thì tư dục càng nhạt, nhìn Quý Ngọc Trạch chẳng chút động lòng trước phong nguyệt, Phù Nguyệt đoán hắn thuộc tầng cao.
Nhưng nói đi nói lại, cuối cùng con người vẫn có du͙© vọиɠ, và lúc đó, có lẽ nàng sẽ tìm được cách chen chân vào.
Hắn khẽ nhếch môi, dường như không nghe hết những gì nàng nói: “Nhất định sẽ báo đáp?”
“Đúng vậy, chỉ cần lang quân mở lời, chuyện trong khả năng của ta, nhất định ta sẽ cố hết sức, mong lang quân thương cảm cho nỗi lòng lo lắng cho tỷ tỷ, đừng từ chối ta nữa.”
Phù Nguyệt không ngờ có một ngày mình cũng sẽ trở thành loại người mặt dày mày dạn, dùng đạo đức để ép buộc người khác.
Trong đình im ắng lạ thường.
Quý Ngọc Trạch không tỏ vẻ bất mãn, vẫn giữ thái độ lịch sự và khiêm tốn, cúi đầu rót cho nàng một chén trà, sau đó cũng tự rót cho mình một chén.
Uống cạn sạch, hắn nhẹ nhàng đặt chiếc chén khắc hình hoa mai xuống, suy nghĩ một lát rồi chỉ nói đúng một chữ: “Được.”
Mọi chuyện thuận lợi đến mức khiến Phù Nguyệt cảm thấy bất an:
"Dám hỏi lang quân có nguyện vọng gì?”
Giọng nói của Quý Ngọc Trạch ôn hòa: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
-----
Tác giả có lời muốn nói: Luôn đứng đầu trong hàng ngũ ăn dưa: Tiểu Tần ~
Phù Nguyệt: “Thế này có tính là quê độ không!?”
Tiểu Tần: “...”