Chương 1.1

Thành phố B là thành phố giàu có nhất ở Quốc gia Z, nhưng dù bề ngoài có vẻ thịnh vượng, mặt sau lại là sự âm u.

Đêm khuya, con hẻm chật kín người, camera giám sát bỏ sót những góc nhỏ, một người đàn ông ngã vào đống rác, xung quanh là rất nhiều người đàn ông to lớn, lực lưỡng.

Người đàn ông ngã xuống đất mặc một bộ vest được thiết kế riêng đắt tiền, nhưng lúc này, bộ vest đã rách nát và áo khoác của anh ta sặc mùi hôi thối của nước thải. Người đàn ông thân hình to lớn, khuôn mặt tuấn tú có hai màu xanh tím pha trộn, máu thịt mờ mịt. Người đầy chật vật, chỉ có hai con mắt đen tuyền phát ra ánh sáng lạnh lùng và sắc bén.

“Không thể tưởng được a, không thể tưởng , hóa ra Hoài thiếu gia cao quý cũng có lúc chật vật như thế này, thật là làm người xem vui vẻ! Chậc, chậc. Là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, Thái Tử gia của tập đoàn Hoài Thị. Thế mà rơi vào đống rác như một con chó! Thật là mẹ nó buồn cười!” Một trong những người đàn ông lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm, bén nhọn mà mở miệng châm chọc.

"Anh Vương, anh nói Hoài Chí Hằng này thật là... tấm tắc, chúng ta có thể chơi anh ta không? Một cực phẩm như thế này ra đi thì thật đáng tiếc", một người nịnh nọt mà nói với anh Vương. Đôi mắt dừng lại ở bộ đồ rách rưới lộ ra nhiều phần cơ thể của Hoài Chí Hằng.

“Hừ, ngày thường ngươi chơi không nhiều sao? Không cần nhiều chuyện. Chờ làm xong chuyện này, nhận được tiền. Ngươi có thể chơi những minh tinh nếu muốn!" Anh Vương hung hăng nói. Nói xong, hắn lại liếʍ liếʍ môi. " Vị đại thiếu gia này thật là đủ cay. Mẹ nó, nhìn đến hắn lão tử cũng không lên được"

Anh Vương lấy một ống tiêm chứa đầy nước từ trong túi ra, một tay nắm lấy cánh tay vạm vỡ xinh đẹp của Hoài Chí Hằng rồi tiêm vào mạch máu.

“Là Hoài Thiên Sinh phái ngươi tới đây?” Một giọng nói thanh lãnh không hề có cảm tình phát ra từ trong cổ họng Hoài Chí Hằng, dù cơ thể đau nhức nhưng Hoài Chi Hằng vẫn như cũ không cho chính mình toát ra một tia yếu ớt.

"Ha, không hổ là đại thiếu gia tập đoàn Hoài thị, một đoán liền trúng." Anh Vương hung tợn nhếch môi. Không kéo dài thêm nữa, chiếc kim đâm vào cánh tay Hoài Chí Hằng và tiêm toàn bộ lượng thuốc chứa trong đó vào cơ thể Hoài Chí Hằng.

"Hừ! Ha hả, ha ha!" Hoài Chí Hằng cảm thấy ma túy đang nhanh chóng đi vào tim theo dòng máu. Tim truyền đến cơn đau như bom sắp nổ, như muốn trừ khử đi lí trí còn sót lại của Hoài Chí Hằng.

Tuy nhiên, ngay sau đó Hoài Chí Hằng cười lên một tiếng. Ban đầu là khẽ cười trong cổ họng, vài giây sau điên cuồng cười to.

Rõ ràng là tứ chi của hắn đang run rẩy không ngừng, tiếng cười trong miệng ngày càng to hơn,so với tiếng móng tay cào lên bảng đen lại càng thêm tra tấn.

" Anh Vương, có phải tên này điên rồi không? Hắn cười cái gì chứ?" Một tiểu đệ cảm thấy sởn tóc gáy.

"Thôi, kệ nó đi. Dù sao thì hắn cũng sắp chết rồi." Anh Vương cười lạnh nhìn Hoài Chí Hằng dần mất đi sinh lực do tác dụng của thuốc.

Anh Vương tiến lên xem xét, sau khi xác định Hoài Chí Hằng đã chết, lại vung tay đánh thêm một cái: "Được rồi, người đã chết lại không thể chết thêm, công việc kết thúc."

"Nhưng lão đại, còn thi thể này thì sao?"

Anh Vương: “Mấy ngày nữa sẽ có tin thiếu gia Hoài Thị dùng thuốc quá liều. A, kẻ có tiền sống cũng không thể so sánh với chúng ta."

Hoài Chí Hằng cảm nhận được linh hồn mình đang trôi nổi trên mặt đất, lại không biết trôi về đâu. Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo xâm nhập sâu vào tâm hồn, khiến ý chí của hắn mất đi.

Hắn nhìn về phía thân thể mình, vì chỉ còn lại linh hồn nên Hoài Chí Hằng không mặc quần áo gì để che thân, hơn nữa một nửa còn trong suốt.

Im lặng trong bóng đêm, chỉ có linh hồn phát ra ánh sáng huỳnh quang mỏng manh.

[Hệ thống Tấn Giang , Số hiệu XYZ787 hết sức trung thành vì ngài phục vụ.]

Một giọng nam và nữ từ trong tựa linh hồn từ không gian truyền đến.

“Hệ thống Tấn Giang?” Hoài Chi Hằng hỏi lại.

[Thế giới này có số hiệu X0092, ngài là nhân vật của thế giới này, một nhân vật thúc đẩy sự phát triển thiết yếu trong cốt truyện chính của thế giới.]

Thúc đẩy tuyến cốt truyện chính phát triển?

“Vai chính là Hoài Thiên Sinh, cho nên ta chỉ là một vai phụ? Lí do ta tồn tại là để khiến cho hắn một mình đứng lêи đỉиɦ cao? chờ hắn trưởng thành đến một trình độ nhất định liền có thể giải quyết pháo hôi?” Dù là câu hỏi nhưng Hoài Chí Hằng đều lại dùng ngữ khí khẳng định.

Tâm trí hắn hỗn loạn. Khi còn nhỏ, hắn được người thừa kế của tập đoàn Hoài Thị nuôi dưỡng và từ bỏ tuổi thơ. Nhưng dù tôi có cố gắng hết thảy, cuối cùng lại chỉ làm hòn đá kê chân của Hoài Thiên Sinh?

Cơn giận này với toàn bộ sự chối từ trong cuộc sống của hắn.

"Không! Cuộc sống của ta không nên như thế này!" Cuộc sống của hắn không nên giống như một quân cờ bị thao túng.

[Đây là tin tức thế giới cụ thể của kí chủ. Đây là một bộ tiểu thuyết trên một trang web tiểu thuyết Mỗ Diễn. Xin kí vui lòng đọc.]

Trên đỉnh đầu Hoài Chí Hằng xuất hiện một cuốn sách, Bìa cuốn sách có màu thuần trắng, tên được viết bằng chữ màu đen ở trên cùng. Lông mày anh run lên một chút khi nghe cái tên này:

- Đô Thị Săn / Diễm Ký.

Này giống như tên của cứt chó ấy!

Hoài Chí Hằng đè nén sự chán ghét trong lòng, mở ra một tờ. Khi đọc tên sách, hắn biết Diệu Ti đang viết tiểu thuyết YY. Nó chỉ đơn giản là về phụ nữ, phụ nữ và phụ nữ. Quả nhiên giống y hệt suy nghĩ của hắn! Không biết xấu hổ!!