Chương 5

Công lược hắn, yêu hắn.

Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm

Biên tập: Khuynh Khuynh

Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.

Chương 05.

Ngày hôm sau vẫn nóng như cũ, nhưng may mà có chút gió, để người thở được một hơi. Lạc Văn Châu đẩy xe máy ra khỏi nhà, chuẩn bị đi lên trấn trên một chuyến. Mẹ Tưởng nghe tiếng xe máy, vội chạy tới: "Văn Châu lên trấn hả?"

"Vâng ạ!"

"Mua cho dì một kí thịt theo nha."

Lạc Văn Châu chân dài chấm đất, xe vững vàng dừng lại, y ngồi trên xe quay đầu lại nói: "Chỉ thịt heo thôi?"

Mẹ Tưởng nghĩ nghĩ, lại nói: "Thuận tiện mua chút rau trộn."

"Được."

Tóc y có chút dài, sắp che mất mắt rồi, y dùng ngón tay thon dài vén lên trên một chút, động tác vừa tùy ý vừa câu người.

Đinh Tuân đứng trên lầu hai nghĩ, tóc người này dài chẳng những không ẻo lả, mà còn rất đẹp trai, kiểu tóc này rất hợp với y.

Lạc Văn Châu không biết Đinh Tuân đang nhìn mình, nhanh chóng nổ ga, để lại bụi đất bị cuốn đầy sau lưng.

Thôn Dương Lâm cách thị trấn không xa, ngồi xe máy tầm mười phút là tới, thời tiết tốt, thậm chí còn có thể đi bộ qua.

Trời quá nóng, thị trấn chẳng có mấy người trên đường, tới chỗ cũ bán rắn, ông chủ nghe nói chỉ có một con còn không bui, kết quả khi mở mắt nhìn, lập tức hớn hở: "Ồ, lớn ghê."

"Nuôi một chút còn dài ra được."

Ông chủ cầm túi da rắn đi, cười nói: "Lớn quá thì cũng ít ai muốn mua, tui làm biếng chạy lên thành phố bán."

Ông chủ cân xong, cho 500 tệ, Lạc Văn Châu cầm tiền, qua tiệm tóc kế bên cắt tóc, nhân viên tóc nhuộm đủ màu trong tiệm không có sức lực mà mở miệng: "Anh đẹp trai duỗi hay nhuộm?"

"Cắt đầu đinh."

Cạo đầu đinh thì kiếm được mấy ngàn. Nhân viên phủ áo choàng cho y, khuyên nhủ: "Anh đẹp trai để tóc dài càng đẹp, nếu không nhuộm chút màu đi, bây giờ tiệm chúng tôi đang có khuyến mãi, nhuộm thì giảm hai mươi phần trăm."

"Hơn nữa nếu duỗi thêm thì giảm ba mươi phần trăm, ngoài ra còn tặng một thẻ giảm giá có thời hạn vĩnh viễn, anh xem được không?"

Lạc Văn Châu nhìn nhân viên, nhàn nhạt nói: "Tôi nói cạo đầu đinh!"

Y chưa nói gì nặng lời, không biết sao cả người nhân viên đột nhiên cứng đờ, không nhúc nhích được, đồng tử vì sợ hãi mà tan rã.

Vài giây sau, Lạc Văn Châu mỉm cười: "Không cạo thì tôi qua tiệm khác."

Y cười, cái loại không khí kỳ quái nặng nè bỗng chốc tan hết, nhân viên chớp chớp mắt, sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: "Cạo, tôi cạo liền."

Sau đó gã không mở miệng nữa, chờ cạo tóc xong, cái lại cảm giác làm người ta nổi da gà đã hoàn toàn biến mất, nhân viên khôi phục như thường, không có sức lực nói: "Cạo tóc mười lăm tệ."

Lạc Văn Châu trả tiền, tìm một tiệm bán đồ điện lạnh có tiếng mà mua một cái điều hòa, bàn bạc với thợ xong, y liền chạy ra chợ mua thức ăn, cùng còn vào một tiệm cà phê kế chợ mua một thùng kem cột sau xe, chở về.

Chỉ bấy nhiều chuyện mà trời đã sắp tối, bầu trời bị hoàng hôn đỏ rực nhuộm mất một nửa, y đội hoàng hồn mà về, lấy thức ăn mà mẹ Tưởng gửi mua ra, còn thuận tiện lấy mấy cây kem. Khi y tới, nhà Tưởng đang chuẩn bị ăn cơm, mẹ Tưởng cười nói: "Tới đúng lúc, ở lại ăn cơm chiều luôn đi."

"Không được đâu, con ăn ở thị trấn rồi, phải về nấu cơm cho bà nội nữa."

Mẹ Tưởng không ép, chỉ cầm một chén bí đỏ ra: "Đây là bí đỏ ngọt, chắc bà thích ăn đó."

"Vậy cảm ơn dì."

Y ra khỏi phòng bếp, thấy người vốn dĩ không ở đây, Đinh Tuân đang cầm gậy chọc chó chơi, y dán cây kem lên khuôn mặt trắng nõn của đối phương.

Đinh Tuân bị lạnh, ngẩn đầu cười nói: "Cậu ấu trĩ thế?"

"Vậy càng ấu trĩ cho cậu xem."

Lạc Văn Châu ngồi xổm xuống, lấy câu kem trong tay đỗi phương về: "Sắp ăn cơm rồi, muốn ăn kem thì một lát nữa hãy ăn."

Đinh Tuân còn đang suy nghĩ lời hồi nãy của y là ý gì, nghe vậy thì hoàn hồn: "Tôi lại không phải con nít."

"Ở trong mắt tôi thì cậu là con nít."

Đinh Tuân lặng lẽ che mặt, nàng này nói chuyện cứ khiến y ngượng mà.

"Muốn ăn kem, một hồi qua tủ lạnh nhà tôi lấy."

Đinh Tuân nhìn y một cái.

Nhà Tưởng không phải không có tủ lạnh, làm gì mà phải lấy về bỏ tủ lạnh nhà y nữa? Trong lòng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng không biết vì cái gì, Đinh Tuân không nói ra khỏi miệng.

Lạc Văn Châu cười cười, đứng dậy đi về nhà.

Bà nội đang ngồi trong sân ăn kem, thấy y về thì cười ha hả nói: "Cái này ăn ngon, mát ghê."

"Một này ăn một cây, ăn nhiều sẽ đau bụng."

Dạ dày bà nội không tốt như thanh niên, ăn nhiều sợ chịu không nổi.

Lạc Văn Châu lấy cho bà một chén cơm nóng với một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, lại kéo cây quạt qua.

Lúc Đinh Tuân tới thì đã qua một tiếng, Lạc Văn Châu nằm trên ghế trúc cười nói: "Tới rồi."

Đinh Tuân đỏ mặt, đẩy kính lên: "Không phải cậu gọi tôi qua lấy kem?"

Lạc Văn Châu dẫn hắn vào phòng bếp, kem nhét đầy hai ngăn trong tủ lạnh, Lạc Văn Châu đứng cạnh nói: "Đồ ăn dành riêng cho cậu, lấy tự nhiên."

Đinh Tuân cúi đầu chọn kem, trong hoàn cảnh tối mờ không rõ vẻ mặt, kỳ thật hắn muốn hỏi sao Lạc Văn Châu muốn quỹ riêng cho mình, lại mắc cỡ, đành phải nói: "Hôm nay cậu cắt tóc rồi."

Lạc Văn Châu sờ đầu: "Ừm, vậy mát mẻ, xấu sao?"

"Rất ngầu."

Là ngầu thật, rất đẹp, quả nhiên bởi vì đẹp, dù kiểu tóc gì cũng không sợ.

23/8/2021.