Lạc Thời biết rõ hơn bất kì ai, dấu vết kia là gì.
Hắn quay đầu nhìn Ôn Ý Thư, quả nhiên ở khóe môi y thấy được vết thương y hệt. Chút máu nho nhỏ rỉ ra nơi khoé miệng kia như diễu võ dương oai mà "nhìn" hắn, kiêu ngạo khoe khoang những việc đêm nay hắn đã bỏ lỡ.
Một cái hôn có thể dễ dàng thấy được.
Thật chướng mắt làm sao!
Thậm chí, sự chướng mắt kia không chỉ bắt nguồn từ du͙© vọиɠ thắng trò chơi này mà còn bất giác kí©h thí©ɧ... du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng hắn.
Nhưng khi đón nhận ánh mắt của hai người, hắn vẫn mỉm cười. Một tay siết chặt xe lăn, hắn nghiêng đầu nhìn Khương Phỉ, mỉm cười vô hại, "Một kẻ tàn phế, lại không có chìa khóa, phải đợi bên ngoài thật lâu", nói xong hắn lại nhìn Ôn Ý Thư, nụ cười càng thêm nghiền ngẫm, "Ôn tiên sinh"
"Lạc tiên sinh", Ôn Ý Thư hơi nhíu mày, lại khôi phục bộ dáng nho nhã lễ độ như thường. Y nhìn về phía Khương Phỉ, khi ánh mắt quét qua khóe môi cô, tim đập nhanh hơn một nhịp, "Sắc trời đã muộn, em nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nào anh lại đến gặp em"
Khương Phỉ khẽ gật đầu nhìn y rời đi. Đến khi chiếc xe biến mất, cô mới chậm rãi xoay người, lập tức cô liền đối diện với ánh mắt của Lạc Thời.
Hắn như cũ nhìn chằm chằm vào môi cô, biểu tình âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì, độ hảo cảm loạn đến dọa người.
Khương Phỉ mím môi, đi về phía cổng biệt thự.
"Cô và y đã đi đâu?", Lạc Thời đột nhiên hỏi.
Bước chân Khương Phỉ dừng một chút, cô không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Lạc Thời hỏi tiếp, "Ngắm sao? Uống rượu?"
Khương Phỉ đứng yên trước cổng, cô lấy chìa khóa ra, xem như không nghe thấy gì.
Lạc Thời như cũ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lực siết xe lăn càng lớn hơn, "Thuận tiện hôn một cái luôn?"
Cổng biệt thự "rầm" một tiếng mở toang.
Khương Phỉ đứng đó, sau hồi lâu, thanh âm cô rất nhẹ, theo gió đêm truyền ra phía sau, tràn ngập mất mát, "Đêm nay, vốn nên là chúng ta cùng nhau ngắm sao, nhưng mà Lạc Thời, tôi không đợi được anh". Cô đi vào biệt thự, rồi lại dừng bước bổ sung, "Còn có, khoá vân tay trên cổng không hư"
Dứt lời, Khương Phỉ không dừng lại, trực tiếp trở về phòng ngủ.
【 Hệ thống: Ký chủ, không thể không báo với cô, độ hảo cảm của Lạc Thời sau khi trải qua một phen biến động, cuối cùng vẫn dừng ở -10.】
Khương Phỉ, "..."
Cẩu nam nhân.
...
Phòng ngủ chính.
Lạc Thời nằm trên giường, dù thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Trước đây, hắn cực kì chán ghét những ngày mưa vì những lúc thời tiết như vậy, hắn hoàn toàn trở thành một phế vật. Nhưng hôm nay...
Lạc Thời nhíu mày.
Bên cạnh trống rỗng, dù hiện tại trời quang trăng sáng, trong không khí như cũ toả ra sự lạnh lẽo.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, chống người ngồi lên xe lăn, đi đến trước cửa sổ sát đất, một tay vuốt ve chân trái, mặt không cảm xúc ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Biệt thự bên sông dưới ánh đèn lộng lẫy nơi xa, phồn hoa lại lạnh lẽo.
Chiều nay, hắn cùng Lạc Uyển đi bệnh viện.
Thân thể Lạc Uyển luôn suy yếu, không thích hợp mang thai. Hắn không dưới một lần đề nghị cô bỏ đứa nhỏ này đi.
Vì rốt cuộc, một nghiệt chủng không danh không phận, sinh ra cũng chỉ biết chịu tội, giống như hắn vậy.
Nhưng cô vẫn nhất quyết giữ lại.
Bởi vì đó là cốt nhục của Tạ Trì.
Đến nỗi ý kiến của hắn? Sao cô có thể nghe chứ.
Ngay cả hôm nay, dù hắn cùng cô đi bệnh viện nhưng khi màn đêm buông xuống, khi Tạ Trì bị hắn nửa uy hϊếp, nửa bức bách xuất hiện ở bệnh viện, Lạc Uyển vẫn chọn bỏ lại hắn.
Lạc Uyển nói, "Tiểu Thời, cảm ơn em, em là người thân gần gũi nhất với chị, chị biết em sẽ vĩnh viễn đứng về phía chị, bảo vệ chị, chỉ là..."
Chỉ là cái gì, cô không nói.
Nhưng hắn thừa biết.
Chỉ là, hắn không phải Tạ Trì. Hắn không nhìn ra được chỗ nào tốt ở anh ta nhưng người cô thích lại là vị hôn phu của Khương Phỉ.
Người con gái từng được hắn xem là ánh sáng, hiện tại đã lựa chọn người khác.
Mà hắn, chỉ là người bị bỏ lại.
Bên ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên vang lên một tiếng còi.
Lạc Thời đột nhiên hoàn hồn, bên ngoài, một chiếc xe hơi chạy vυ"t qua.
Lạc Thời nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bên trên sao nhiều đến độ khiến người phiền chán. Còn cả ngôi sao mai sáng nhất kia nữa, sáng đến "chướng mắt".
Khương Phỉ nói đúng.
Đêm nay vốn nên là bọn họ ngắm sao cùng nhau.
Nhưng cô không đợi được hắn nên mới đi cùng Ôn Ý Thư.
Tay vuốt ve chân trái của Lạc Thời bất giác nắm chặt, cơ bắp trên chân trái đã teo rút, gầy yếu không chịu nổi một đấm, chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút liền đau đến nhói tim.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh!
Lạc Uyển chọn Tạ Trì, hắn cũng có thói quen bị bỏ lại.
Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Khương Phỉ cũng chọn người khác.
Cô vốn nên nhờ vào hắn mới có thể tồn tại.
Lạc Thời ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, hôm nay không có mưa, Khương Phỉ đương nhiên sẽ không đến tìm hắn.
Hắn rũ mắt, giấu đi ánh mắt đầy khát máu. Khi hắn lần nữa ngẩng đầu, đã là vẻ mặt sạch sẽ, thuần khiết.
Lạc Thời nhẹ nhàng đẩy xe đến mép giường, cầm gối đầu ra khỏi phòng.
...
Khương Phỉ hiếm khi uống đến hơi say. Sau khi tắm rửa xong cô liền thoải mái nằm dài trên giường.
Không cần cùng tiểu tàn phế kia so kỹ thuật diễn, cô thật sự nhẹ nhàng rất nhiều. Đáng tiếc, bên cạnh lại không có mỹ nhân để cô thưởng thức.
Đang nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Khương Phỉ nhìn trần nhà, đuôi mày hơi nhướng, khóe môi khẽ cong, thanh âm lại vô cùng yếu ớt, khắc xa hoàn toàn với biểu tình, "Ai đó?"
"Là tôi", tiếng Lạc Thời từ ngoài cửa truyền vào.
Khương Phỉ im lặng hai giây, "Hôm nay trời trong, không có sấm sét..."
"Khương Phỉ", Lạc Thời ngắt lời cô.
Khương Phỉ nói tiếp, "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi"
Lạc Thời đợi trong chốc lát, đột nhiên ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn, yếu ớt nói, "Chân tôi đau..."
Trong phòng sau một hồi lâu trầm mặc, cuối cùng một chuỗi tiếng bước chân vang lên. Khương Phỉ có chút lo lắng lại không cam lòng đứng ở cửa, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây, làn da trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm loá mắt, vết thương trên môi như cũ sưng đỏ.
Lạc Thời nhìn cô, gối đặt trên đầu gối.
Khương Phỉ nhìn Lạc Thời mặc quần áo ngủ màu trắng, giống hệt một mỹ thiếu niên thuần khiết, chỉ là sắc mặt trắng bệch.
"Chân của anh..."
Lạc Thời rũ mắt, "Rất đau"
Khương Phỉ dừng một chút, cuối cùng xoay người nhường đường.
Đây là lần đầu tiên, hai người vào một đêm không mưa, ngủ chung một giường.
Lạc Thời nằm bên cạnh Khương Phỉ, cảm giác trống rỗng kia đã biến mất, mùi hương ấm áp quen thuộc dần chiếm đầy khoảng không bên người. Tuy nơi này điều hòa so phòng ngủ chính thấp hơn mấy độ nhưng lại rất ấm áp.
Chỉ ngoại trừ...
Lạc Thời hơi nhíu mày.
"Khương Phỉ", hắn chậm rãi nói, "Chân tôi lạnh"
Cô đang nằm ngay bên cạnh, hắn căn bản không cần chịu đựng việc đầu gối bị lạnh.
Nhưng Khương Phỉ không thèm để ý hắn, cô như cũ đặt tay chỉnh tề trong chăn, không nói một lời.
Lạc Thời mím môi, không tiếp tục.
Không biết qua bao lâu, Khương Phỉ chậm rãi rút tay khỏi chăn, cô nghiêng người, khẽ gọi hắn, "Lạc Thời"
Lạc Thời quay đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đón nhận ánh mắt cô. Dưới ánh đèn tông màu ấm, tối tăm, đôi mắt cô như thể lấp lánh ánh nước.
Cô nhìn hắn, không cam lòng nói, "Tay của tôi ban nãy cũng lạnh, hiện tại đã ấm rồi"
Nói xong, cô nhẹ nhàng đặt tay lên đùi hắn.
Cả người Lạc Thời cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cuối cùng dừng trên môi cô.
Hắn bất giác duỗi tay, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên vết thương bên môi.
Bàn tay đặt trên đùi hắn khẽ run rẩy.
Lạc Thời bật cười, lực trên ngón cái lại mạnh hơn, dường như hận không thể hoàn toàn xoá sạch vết thương kia, hắn cứ thế xoa đến khi vết thương lại chảy máu.
Khương Phỉ như cũ nhìn hắn, dung túng việc làm kia.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên tiến đến gần, đôi môi tránh khỏi ngón cái của hắn và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.
Nụ hôn như thể chuồn chuồn lướt nước, xúc cảm trên môi mềm mại thơm ngọt, tựa như... vị bơ sữa nhàn nhạt, còn mang theo vị rỉ sắt của máu.
Lạc Thời ngơ ngẩn nằm trên giường, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên.
"Nụ hôn với Ôn ca ca là ngoài ý muốn", Khương Phỉ nghiêm túc nhìn hắn, "Nhưng cái này lại không phải"
Lạc Thời độ hảo cảm, 5.
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, tiến vào hình thức công lược chính hướng*. 】
(*Có lẽ để chỉ độ hảo cảm đều trên 0)
...
Ngày hôm sau.
Ôn Ý Thư bước theo sau quản gia, đi về phía thư phòng.
Đây mới là nơi Lạc Thời trước đây thường sống, xa hoa nhưng mang theo hơi thở người sống chứ không như nơi hắn mang Khương Phỉ đến, tuy hoa lệ song hoang vắng chẳng khác gì một căn nhà kiểu mẫu.
"Lạc tiên sinh đang ở thư phòng đợi ngài", quản gia cung kính gật đầu nói với Ôn Ý Thư.
Ôn Ý Thư mỉm cười tỏ ý đã biết.
Khi đẩy cửa phòng ra, một luồng nhiệt đột ngột đánh úp lại. Nhiệt độ trong thư phòng so với bên ngoài nóng hơn rất nhiều, Lạc Thời đang ngồi sau án thư, ngón tay từng nhịp gõ lên sườn xe lăn.
Gia chủ Trần gia tuy nói Lạc Thời phải sửa họ xong mới có thể tiếp nhận Trần gia, nhưng Lạc Thời sớm đã dùng thủ đoạn nắm trong tay không ít mối làm ăn ở cả hai giới hắc bạch của Trần gia.
Y đã sớm biết, Lạc Thời cũng không phải là kẻ dễ dây vào.
"Ôn tiên sinh đột nhiên tới tìm tôi là có việc gì sao?", Lạc Thời ngẩng đầu, nhướng mày nhìn y.
Ôn Ý Thư gật đầu khẽ cười, ánh mắt lại rất nghiêm túc, "Về trò chơi kia, tôi muốn từ bỏ không chơi nữa"
"Vì sao?", Lạc Thời hơi nghiêng đầu, "Chơi không vui ư?", khi hắn vừa mới cảm thấy cũng không tệ lắm, y lại muốn từ bỏ?
Lạc Thời nhìn vết thương trên khoé môi Ôn Ý Thư đột nhiên bật cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Ôn tiên sinh chẳng phải cũng rất tận hưởng đó sao?"
Ôn Ý Thư hơi nhăn mày, "Phỉ Phỉ vô tội"
"Phỉ Phỉ...", Lạc Thời khẽ nỉ non hai chữ kia trong miệng một lần, bật cười thành tiếng, "Vậy Ôn tiên sinh nguyện ý cưới cô ta sao?". Vào khoảnh khắc hỏi câu hỏi kia, tay gõ xe lăn của hắn chợt dừng lại.
Ôn Ý Thư ngẩn ra.
Y đã chứng kiến cuộc hôn nhân thối nát của cha mẹ, sao có thể...
Nhưng cớ gì trước mắt lại hiện lên đôi mắt sáng lấp lánh của Khương Phỉ?
"Anh không muốn cưới", Lạc Thời nhìn y khẳng định, mặt hơi thả lỏng, ngón tay lần nữa từng nhịp gõ lên sườn xe lăn. Sau đó hắn ra vẻ khó xử mà nhíu mày, "Khương Phỉ cũng nói, gả cho Tạ Trì là tâm nguyện của ông nội cô ta, việc này cũng thật làm khó người khác"
Nói đến đây, sắc mặt hắn có phần nghiêm túc, "Vị trí thai nhi của chị ấy không tốt lắm, nếu phải chịu kí©h thí©ɧ có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng"
"Anh suy nghĩ qua loa như vậy là bởi vì anh mềm lòng. Nhưng hiện tại anh còn muốn kết thúc trò chơi này sao?"
Ôn Ý Thư nhìn Lạc Thời, yết hầu căng chặt.
Lạc Uyển...
Lạc Thời cười trào phúng một tiếng, "Ôn tiên sinh?"
Ôn Ý Thư hoàn hồn, thật lâu sau, y xoay người rời đi.
Lạc Thời vẫn ngồi ở án thư, cầm văn kiện trước mặt lên nhìn trong chốc lát, sau đó đột nhiên lại ném nó sang một bên, gằn từng chữ một nói,
"Phỉ, Phỉ"
Mới gặp nhau vài lần đã xưng hô thuận miệng đến vậy rồi sao?