Quyển 3 - Chương 16: Nữ phụ sân trường ác độc

Nữ phụ sân trường ác độc 14

Trong đêm tối, dưới đèn đường mưa bụi vẫn như cũ kéo dài không rơi xuống.

Cách đó không xa ánh đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ, phồn hoa như mộng.

Khương Phỉ bước nhanh rời khỏi nhà hàng, một mình hốt hoảng đi trong mưa, thần sắc giật mình lo lắng, sắc mặt tái nhợt, quần áo bị mưa bụi thấm ướt.

Đối diện nhà hàng, một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, đèn xe một chút một chút lóe sáng.

Giang Thố ngồi ở sau xe, chậm rãi đánh giá cô gái đi ra từ nhà hàng, cùng đôi nam nữ vừa ôm nhau trong nhà hàng, ánh mắt cuối cùng rơi trên người nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen, thật lâu vô hại cười một tiếng.

Thì ra, thiên kim đại tiểu thư thích dạng này sao?

"Thiếu gia, ngài còn muốn tiếp tục đi theo không?" lái xe ngồi phía trước đột nhiên nói, "Chỉ sợ Giang lão gia sắp về nhà, đến lúc đó phát hiện ngài không có về nhà. . ."

Giang Thố nghe thấy ba chữ "Giang lão gia" thì lấy lại tinh thần, trong mắt chán ghét lướt qua, trầm tư một hồi, hắn cầm dù màu đen một bên lên, đứng dậy đi xuống xe.

Khương Phỉ chỉ cảm thấy mưa không còn rơi xuống người mình.

Cô sững sờ ngẩng đầu, một cây dù màu đen che trên đỉnh đầu của cô, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Thố đang cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo mang theo nhu thuận: "Chị?"

Khương Phỉ mấp máy môi, đã sớm nghe được hệ thống báo cáo, Giang Thố ở phụ cận, suy nghĩ một chút đã đoán được hắn nhất định đang theo dõi cô.

Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên cản trước mặt mình, trên mặt cô vẫn như cũ biểu hiện ra mười phần kinh ngạc, cúi đầu xuống không muốn bị người phát giác được sự thương tâm: "Em làm sao lại ở đây?"

"Em đang muốn về nhà, vừa vặn gặp phải chị." Giang Thố nghiêng đầu nở nụ cười, trầm tư một lát, đầy mắt lo lắng hỏi, " chị không sao chứ?" Nói xong đưa tay phủi nhẹ hạt mưa trên mặt cô.

Khương Phỉ kịp phản ứng, bỗng nhiên lui lại nửa bước: "Chị không sao."

Tay Giang Thố vẫn dừng ở giữ không trung, thần sắc không có chút nào mất tự nhiên, yên lặng cười thu tay lại, nghĩ nghĩ lại đưa tay nhét dù che mưa vào trong tay Khương Phỉ: "Em còn muốn về nhà, cây dù này chị cầm đi."

Khương Phỉ giật mình.

Giang Thố chỉ chỉ chiếc xe màu đen phía xa lóe ra ánh đèn: "Lái xe còn đang chờ em."

Khương Phỉ mấp máy môi: "Cảm ơn."

Giang Thố lắc đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Chỉ là đi đến chỗ rẽ phía trước, Khương Phỉ đột nhiên quay đầu cười với hắn, sau đó quay người thân ảnh hoàn toàn biến mất ở góc đường.

Giang Thố híp hai mắt lại, trong chớp mắt hắn hoảng hốt phảng phất như nhìn thấy cô bé mười năm trước ngoái đầu nhìn hắn cười.

Bầu trời âm trầm đen nhánh, chỉ có cô giống như ánh mặt trời chói mắt, mạnh mẽ đâm vào mắt hắn, là cái gai trong mắt hắn mười năm qua.

Giang Thố độ thiện cảm: -35.

Lại hạ.

Khương Phỉ nghe âm thanh hệ thống, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Giang Thố loại người này trong lòng cực kỳ vặn vẹo, không thể gặp được bất luận chuyện tốt đẹp gì.

Không thể cứu nỗi.

Hắn hiện tại diễn kịch với cô, cũng chẳng qua là vì muốn hủy hoại cô mà thôi.

Trực tiếp hủy hoại một người thì không thú vị, để cô hưởng thụ hết tất cả sự ôn nhu cùng thiên vị, lại đoạt lấy hết thảy vứt xuống Địa Ngục, mới càng thoải mái.

Thật là gian xảo.

Cô cũng nghĩ như vậy.

Lúc Khương Phỉ về đến nhà, cha Khương đã trở về, ở phòng khách nói chuyện cùng Văn Di, nghe thấy tiếng mở cửa hai người gần như đồng thời quay đầu, lúc thấy rõ bộ dáng của cô, lại chau mày.

"Khương Khương, đây là làm sao rồi?" Văn Di đứng lên lo lắng mà nhìn cô, "Làm sao toàn thân đều ướt rồi? Mau đi tắm. . ."

"Cháu không sao, Văn Di, " Khương Phỉ lắc đầu, cười với Văn Di cùng cha Khương, lại đưa dù che mưa cho Văn Di, "Hôm nay cháu quên mang theo dù, cây dù này là Tiểu Thố trên đường gặp được đưa cho cháu."

Văn Quyên nghe vậy sững sờ, quay đầu cùng cha Khương liếc nhau, ở trong mắt lẫn nhau nhìn thấy sự vui mừng.

Không có người so với bọn họ càng hi vọng hai đứa bé có thể ở chung thật tốt.

"Cha, con muốn thương lượng với cha một chuyện có thể chứ?" Khương Phỉ mấp máy môi, nhìn cha Khương.

Cha Khương lo lắng nhìn cô, gật gật đầu.

Khương Phỉ dừng một chút: "Cha, trước khi thi cuối kỳ, con không muốn đến trường học."

Cha Khương kinh ngạc: "Phát sinh chuyện gì rồi sao?"

Khương Phỉ lắc đầu: "Chỉ là. . . Chương trình học đều đã học xong, trong nhà cũng có thể ôn tập."

Cha Khương nhìn cô sắc mặt tái nhợt, đoán được nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cô không muốn nói nhiều cuối cùng cũng không có hỏi nữa vẫn như cũ gật đầu: "Cha mời cho con một gia sư, trong nhà giúp con ôn tập."

Khương Phỉ cười: "Được."

Cha Khương vỗ cánh tay cô: "Đúng rồi Khương Khương, mấy ngày nữa cha cùng Văn Di thương lượng, kỳ nghĩ đến Đông thành ở, nơi đó gần nhà Tiểu Thố một chút, để thằng bé không cần chạy hơn phân nửa thành phố để đến đây, con cảm thấy thế nào?"

Khương Phỉ con mắt hơi sáng: "Được ạ."

Tự mình chui tới cửa.

Vừa vặn, tránh Tống Nghiễn một chút, cách Giang Thố còn không xa.