Edit: LINHGiang Thừa Diệc bất quá cũng chỉ liếc mắt nhìn qua Tần Dịch một cái, thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về phía Dung Tự.
""Chuyện của quá khứ, chúng ta quên nó đi không được sao?Dung Tự...... Tim của em trai em vẫn luôn không tốt, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn kéo dài việc điều trị, hiện tại chỉ dựa vào thuốc cũng chỉ là miễn cưỡng, biện pháp tốt nhất là thay tim, anh ở nước ngoài mấy ngày nay cũng không phải là ăn không ngồi rồi, hiện tại liền có một quả tim khỏe mạnh đang chờ Dung Chính, chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ quên đi hết chuyện trong quá khứ, về sau..... Về sau cũng đừng trở lại đây, anh tìm bác sĩ kia là nổi tiếng thế giới, giải phẫu xác xuất thành công là rất cao. Chờ em trai em hết bệnh rồi, ba người chúng ta đến một nơi khác sinh sống được không? Hơn nữa Dung Chính bây giờ vẫn luôn kêu anh là anh Thừa Diệc, vân luiin thích anh, chúng ta có thể lại giống như trước kia được không..."
Giang Thừa Diệc dụ hoặc mà nói, hai mắt vẫn luôn nghiêm túc cùng khẩn trương nhìn về phía Dung Tự, chỉ cần cô gật đầu, chỉ cần cô nguyện ý, hắn sẽ xem những chuyện xảy ra lúc trước không có phát sinh qua, nửa đời sau toàn tâm toàn ý mà đối xử với Dung Tự như châu như bảo, nói được thì làm được.
Bàn tay của Dung Tự vẫn luôn bị bàn tay to lớn của Giang Thừa Diệc nắm chặt, không có rút ra, đối phương ngược lại nắm đến càng thêm khẩn.
Thấy thế, Dung Tự khẽ thở dài, nhưng cũng không có rút lại bàn tay chính mình, cúi đầu liếc mắt nhìn Giang Thừa Diệc một cái ""Anh cảm thấy chúng ta có thể còn trở lại như trước đây được sao?""
""Đương nhiên!""
Giang Thừa Diệc vội vàng ngắt lời nói, ""Trước kia, em thích anh như vậy, hiện tại anh cũng thích em như vậy, chỉ cần hai chúng ta cùng nỗ lực, tuyệt đối có thể trở lại như xưa, Dung Tự tin tưởng anh sao?""
""Tin tưởng, tin tưởng, tôi tin anh bao nhiêu rồi cơ chứ? Giang Thừa Diệc, hiện tại tôi mệt mỏi rồi, anh biết không? Tôi cố gắng không nổi, tôi cũng không muốn cùng anh cố gắng nữa, cứ vậy đi...""
""Không cần, Dung Tự, anh không cần như vậy, em không cần tuyệt tình như vậy được không! Anh cầu xin em, lúc trước là anh không đúng, là anh sai, anh sẽ sửa mà, chỉ cần em gật đầu, chúng ta về sau sẽ còn con đường rất dài có thể đi...""
""Thừa Diệc em không...""
Dung Tự nhíu mày.
""Được, anh đã biết, khẳng định là hôm nay rất mệt đúng không, nhất định là mệt mỏi, anh quấy rầy em lâu như vậy, em sẽ không có bình tĩnh mà tự hỏi, không thể đưa ra quyết định chính xác, anh là biết!""
Dung Tự còn chưa nói xong, Giang Thừa Diệc bỗng nhiên lớn tiếng đánh gãy, sau đó nhanh chóng đứng lên, hốc mắt còn có chút đỏ ""Em, em trước nghỉ ngơi thật tốt, anh không quấy rầy em nữa, em dưỡng thương cho tốt, anh ngày mai, ngày mai anh lại đến thăm em!""
Nói xong cũng không có quay đầu lại mà bỏ chạy ra ngoài.
""Thừa Diệc!""
Dung Tự càng gọi hắn, hắn bỏ chạy càng nhanh.
Thấy thế, Dung tựu chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía vết nứt ở góc tường suy nghĩ đến xuất thần, qua một hồi lâu mới cúi xuống đất nhặt chai nước bị lăn đến bên chân lên, quay đầu nhìn về phía Tần Dịch còn đúng ngây ngốc ở đó, dở khóc dở cười nói, ""Anh còn đứng ở nơi đó làm gì? Đẩy tôi về đi, sắp đến trưa rồi, nắng sắp cháy da đầu rồi""
""Hả? Được!""
Tần Dịch lập tức liền đi tới, đẩy xe lăn của Dung Tự hướng về phía phòng bệnh đi đến.
Trên đường, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua đỉnh đầu của Dung Tự.
Cô ấy thế nhưng...
Nhưng chính là liếc mắt một cái như vậy, vẫn là bị Dung Tự cảm nhận được, cũng không có quay đầu nhìn hắn, chỉ là khẽ cười ""Như thế nào? Có phải hay không thấy mình đã hiểu lầm tôi? Hả? Bất giác nhận ra sự tình lúc trước anh điều tra cũng không phải toàn bộ, còn có ẩn tình phía sau, rồi sau đó chỉ bởi vì đống tài liệu đó hại tôi bị phá hủy hôn lễ, bôi đen thanh danh tôi, bắt đầu cảm thấy có lỗi, thậm chí thấy hối hận. Tôi nói có phải rất đúng không?"
Nói xong, Dung Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cười.
Thấy Dung Tự tươi cười như vậy, Tần Dịch thế nhưng cảm thấy trong lòng đau xót, không phải vì người khác, mà vì người này, nếu chân tướng là như Giang Thừa Diệc nói, như vậy cô gái này có bao nhiêu ủy khuất, rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước mắt.
Cô ấy yêu Giang Thừa Diệc nhưng hắn lại muốn cô ấy đi câu dẫn một người đàn ông khác, yêu một người đàn ông khác, muốn cùng hắn sống thật tốt, lại bị đối phương trực tiếp ở hôn lễ bỏ rơi, cùng bỏ đi với người con gái khác, hiện tại thậm chí đến nông nổi sắp kết hôn với người khác. Mà chính mình cũng là cái tên khốn nạn, cái gì cũng không biết mà đứng về phía Dĩ Nhu, còn nói cô ấy ghê tởm, thậm chí còn uy hϊếp đe dọa.
Lúc này hắn có chút hiểu rõ bọn họ lần đó ở trên xe cô gái này vuốt hình của em trai mình là có ý tứ gì, chỉ sợ chính cô ấy cũng vẫn luôn bị thống khổ dày vò......
""Thực xin lỗi...""
Nghĩ như vậy, Tần Dịch vẫn là nên xin lỗi nàng.
Nghe vậy, Dung Tự lại cười một tiếng ""Kỳ thật, cũng không có gì, khả năng tôi cùng bọn họ không có duyên phận, mới có thể xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, loại chuyện này, kỳ thật tôi cũng không hoàn toàn vô tội, xem như là báo ứng đi! Được rồi, đưa tôi về đi, buồn ngủ rồi! Nên ngủ trưa!""
"Được..."
Tần Dịch gật đầu, muốn nói cái gì nhưng đều bị Dung Tự bức trở về.
Chờ dung Tự nằm trên giường bệnh, dần dần chìm vào giấc ngủ, hắn mới lặng lẽ đứng dậy, cầm di động, đi ra ngoài.
Mà trong phòng bệnh, trong nháy mắt khi Tần Dịch vừa mới bước ra ngoài, Dung Tự bỗng nhiên mở một con mắt, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.
Nàng cũng nên đi...
Một đầu khác Tần Dịch gọi điện cho Lâm Dĩ Nhu nhưng bắt máy lại là thanh âm hoàn toàn xa lạ của người đàn ông khác, hoảng sợ qua đi hắn liền hiểu rõ, Lâm Dĩ Nhu sợ là đổi số điện thoại, làm hắn trực tiếp dựa vào vách tường lạnh lẽo, tự trách cùng áy náy tra tấn hắn đến có chút không thở nổi, tay ý thức mà sờ soạng điếu thuốc, nhìn thấy biển báo cấm hút thuốc làm hắn dừng lại.
Than một tiếng, hắn liền hướng về phía bên ngoài chạy đi.
Chờ Dung Tự ngủ trưa dậy, mơ mơ màng màng, liền thấy một túi dâu tây đã rửa sach sẽ đặt trên đầu giường.
""A!""
Dung Tự hoan hô một tiếng, vội vàng nếm thử một miếng, không cần quá ngọt a!"
""Như thế nào đột nhiên lại mua dâu tây?""
"Buổi sáng không phải cô nói muốn ăn sao...""
Tần Dịch cười nói.
""Tôi muốn ăn đồ ăn nhiều lắm""
""Về sau đều mua cho cô""
Nghe vậy Dung Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn như cũ, bất quá có chút đỏ,nhíu nhíu mày, con gái, đặc biệt là người con gái như cô cực kỳ mẫn cảm với người đàn ông có tâm tư với mình, từ nhỏ đến lớn trên cơ bản chỉ cần người đàn ông đó có ý tứ với cô, cô đều có thể nhận ra, cái này gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Cho nên tình huống của Tần Dịch như hiện tại thật là không khéo!
Nàng liền mở ra nhắc nhở độ hảo cảm, phát hiện hảo cảm của đối phương với mình đã là 80, xem như là tình cảm khác phái đối với nhau đi.
Bởi vì cảm thấy hắn trách nhầm cô, liền tăng hảo vảm nhiều như vậy, Dung Tự cảm giác người đàn ông này là người tốt, cũng đặc biệt tốt công lược a!
Bất quá cô cũng không có tâm tư công lược, càng không có ý lưu lại đây, tự nhiên không nghĩ làm đối phương hảo cảm tiếp tục tăng lên.
Đóng độ hảo cảm lại, tiếp tục ăn dâu tây, Dung Tự cau mày nghĩ như vậy, ngay sau đó liền nhìn về phía Tần Dịch, ""Bác sĩ nói khi nào thì tôi được xuất viện không?""
Vừa nghe Dung Tự hỏi như vậy, Tần Dịch bỗng nhớ tới lời Giang Thừa Diệc nói lúc trước Dĩ Nhu sắp kết hôn cùng Giang Thừa Minh, chẳng lẽ Dung Tự còn chưa chết tâm, còn muốn chạy đến hôn lễ sao?
""Cô... Thương gân động cốt cần nghỉ ngơi 100 ngày, bác sĩ nói cô ít nhất cần ở thêm nửa tháng, dưỡng thương cho tốt, để tránh xương cốt bị lệch một bênh, đừng nên suy nghĩ những chuyện khác!""
Tần Dịch khô cằn mà nói, lại qua nửa tháng, hôn lễ đã sớm kết thúc, Dung Tự có muốn đi cũng đi không được.
Nghe vậy Dung Tự lại đem một quả dâu tây ném vào trong miệng, nhướng mày, ""Thấy bộ dáng của anh không vui? Không muốn tôi đi quấy rầy Dĩ Nhu của anh phải không?""
""Cô... Cô quả thực...""
Tần Dịch vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy trên môi Dung Tự còn đọng lại nước dâu tay màu đỏ, trong lòng chợt nhảy dựng, vội vàng quay đầu đi, ""Tùy cô, muốn nghĩ sao cũng được, tôi ra ngoài hút thuốc!""
Nhìn bộ dáng chạy trối chết của Tần Dịch, Dung Tự lại nhướng mày, hảo cảm của đối phương vẫn là 80, bằng không chỉ bằng biểu hiện này, cô sẽ cho rằng đối phương đã động tâm đối với cô đâu! Hay rồi nha!
Dung Tự lại lần nữa không xác định mà mở ra nhắc nhở hảo cảm của Tần Dịch, quả nhiên vẫn là 80, tâm lập tức liền thả xuống dưới, đối phương mười có tám là vì Lâm Dĩ Nhu, không thể không nói, người đàn ông này đối với Lâm Dĩ Nhu kia thật đúng là si tình không thay đổi a, nếu là phía trước bọn họ hai cái ba năm ở bên nhau, nói không chừng cũng không nhiều chuyện như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, tần Dịch cần cù chăm chỉ mà giúp nàng tập đi, mặc dù Dung Tự không có mở miệng yêu cầu, hắn vẫn vui vẻ giúp cô tập đi, Dung Tự cũng tùy ý hắn đi, khiến đối phương giảm bớt một chút áy náy ở trong lòng, bằng không một người tốt như vậy, khẳng định sẽ áy náy đến chết.
Mà về phía Giang Thừa Diệc hắn vẫn như cũ, giữa trưa mỗi ngày đều đến tìm Dung Tự, toàn tâm toàn ý mà thuyết phục Dung Tự, đáng tiếc mỗi khi Dung Tự có biểu hiện muốn cự tuyệt, hắn lập tức liền lui lại, giống như là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Dung Tự cũng không để ý đến hắn nữa.
Mà một bên khác, Giang Thừa Minh cùng Lâm Dĩ Nhu long trọng hôn lễ, liền nhóm bà cụ ở phòng bệnh bọn họ cũng biết đến, không nhịn được mà cảm khái này tiểu nha đầu có phúc khí, về sau hưởng phúc còn dài.
Cũng là lúc này, Dung Tự mới biết được, tin tức về hôn lễ đã được đăng lên mạng, cũng không biết Lâm Dĩ Nhu dùng thủ đoạn cao siêu gì, vẫn là Giang Thừa Minh không nghĩ làm chính mình hối hận, hôn lễ căn bản là lớn tới mức toàn dân đều biết.
Mà Dung Tự là cô dâu trước như bị quét đến trong một góc tro bụi, không người hỏi thăm, giống như chưa bao giờ tồn tại qua.
Dung Tự tuy rằng không thèm để ý người khác đối với cô dùng bất luận thủ đoạn gì tới, nhưng thật dùng ra tới, vẫn là sẽ không cao hứng.
Như cũ là câu kia, ngươi làm ta không vui, như vậy ta nhất định cũng muốn làm ngươi không cao hứng.
Đúng lúc này, Dung Tự bỗng nhiên thấy ngoài phòng bệnh chợt lóe qua sườn mặt của một người đàn bà, trong lòng vừa động, liền kêu hệ thống kiểm tra, chờ xác thật được tin tức chính mình đã đoán rằng, bắt đầu suy nghĩ, cô nghĩ cô có lẽ biết nên như thế nào rời đi!
Rốt cuộc đến cũng đến ngày Lâm Dĩ Nhu cùng Giang Thừa Minh kết hôn, Lần trước Giang Thừa Diệc em trai này còn có thể chạy thoát, nhưng lần này bị chính cha mẹ mình cấm cửa, căn bản không có cơ hội để rời đi.
Mà bên này Tần Dịch dường như xem cô là phạm nhân, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Tự, mông như bị đóng đinh luôn trên ghế ở kế bên giường bệnh, sợ Dung Tự muốn đi ra ngoài.
Dung Tự vẫn luôn buồn cười mà nhìn hắn, một chút cũng không muốn ra khỏi cửa, hay có bất cứ dấu hiệu nào, ngoan ngoãn đến rợn người.
Chỉ là càng như vậy lại càng khiến Tần Dịch cảm thấy trong lòng bất ổn, so sánh với Dung Tự hắn như càng cảm thấy bất an hơn.
Dung Tự đương nhiên không vội, hệ thống vẫn luôn quan sát thể trạng của Tần Dịch, chính là con người có ba cái gấp, hắn uống nhiều nước như vậy, nàng cũng không tin...
Mà đúng lúc này, Tần Dịch sắc mặt thoáng chốc khó coi, hắn có phần nóng nảy, nhìn xem Dung tự, lại ngượng ngùng cúi gập người, sắc mặt càng thêm khó coi.
Thấy thế, Dung Tự giương mắt nói với hắn, ""Được rồi anh đi đi, ai bảo uống nhiều nước như vậy làm gì, tôi sẽ không chạy đâu!""
Nói xong, liền thu hồi ánh mắt, trở mình một cái.
Nghe nàng nói như vậy, Tần Dịch vẫn là không tin, nhưng không tin cũng không được, vội nhìn Dung Tự một cái, ném lại một câu tôi sẽ trở lại ngay, người ngay lập tức đã không thấy bóng dáng.
Mà thời điểm hắn trở lại, liền không nhìn thấy người đâu, hắn biết, hắn liền biết, lời nói của cô gái đó quả thực một câu cũng không thể tin!
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, lúc này Dung Tự mới từ trong một góc tủ quần áo đi ra, đổi một bộ quần áo, rồi cùng nói với bà lão bên cạnh là hai người bọn họ đang giỡn, cháu lập tức đi tìm anh ấy, xong liền trực tiếp đi ra ngoài.
Chân tuy rằng còn có chút bất tiện, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được.
Chờ Tần Dịch phát hiện ra chính mình mắc mưu, lúc sau tần Dịch trở về lại nghe các bà lão nói tiểu Dung đi ra ngoài tìm cháu, đi được mấy chục phút rồi.
Nghe đến đó, trong lòng Tần Dịch run lên, không biết vì cái gì, mà trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Mà bên này, Dung Tự vừa lúc đến nơi khách sạn tổ chức hôn lễ, đứng ở dưới nhìn một đôi nam nữ đang nghiêm túc đọc lời thề, Lâm Dĩ Nhu trên mặt tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào, nhưng khuôn mặt nam chính như chịu tang, giống như mọi người ở đây thiếu hắn mấy trăm vạn.
""Tôi đồng ý...""
Thanh âm của cô dâu nhưng thật ra ôn nhu mà ngọt ngào, mục sư liền gật đầu, chuyển hướng về phía Giang Thừa Minh bên này.
"Con nguyện ý cưới người phụ nữ này sao? Yêu cô ấy, trung thủy với cô ấy, bất luận nghèo khó, bị bệnh hoặc là tàn tật, cho đến lúc mất. Con có đồng ý không?"
Mà nghe xong lời này Giang Thừa Minh giống như người mất hồn, căn bản không có trả lời.
Thấy thế lão mục sư còn cảm thấy kinh ngạc, cho rằng đối phương không nghe rõ, liền đọc lại một lần nữa.
""... Chú rễ, con có đồng ý không?""
Thấy Giang Thừa Minh vẫn không trả lời, ngay cả ba mẹ Giang Thừa Minh đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, khẽ gọi con trai mình một tiếng.
Ngay cả Lâm Dĩ Nhu vẻ mặt có phần gian nan mà cắn môi, quay đầu xuyêm thấu qua màn sa nhìn về phía Giang Thừa Minh.
Có thể là nhận thấy được người ngoài ánh mắt, Giang Thừa Minh lúc này mới như ở trong mộng mà phục hồi tinh thần lại.
Cầm lấy tay Lâm Dĩ Nhu, đầu tiên là quay đầu nhìn cha mẹ chính mình cùng em trai, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Nhu một cái, trong lòng lại không tự chủ được mà hiện ra một cô gái khác với gương mặt tươi cười .
"Tôi......"
Giang Thừa Minh mới vừa mở miệng, một trận ầm ĩ lập tức từ đám người phía sau lớn tiếng vang lên.
Mà bên này được hệ thống nhắc nhở Dung Tự tặc lưỡi cười cười, tới vừa lúc!
"Đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi, tôi tới tìm con của tôi, tôi không có thiệp mời, con trai tôi có, tôi tới nơi này tìm nó, cầu xin các người không cần đuổi tôi đi! Cầu xin các người...... Cầu xin các người......"
Đúng lúc này một giọng nữ từ xa truyền tới, chạy vội trực tiếp liền cùng Dung Tự đi ngang qua nhau.
Sau đó mọi người liền thấy giữa đám người có một người đàn bà trùm khăn in hoa văn lạnh run mà cùng bảo vệ chơi trò đuổi bắt, một bên gặp phải người đàn ông bên cạnh liền bắt lấy tay gọi con trai.
Vừa thấy liền biết là người điên!
Cha Giang Thừa Minh vừa thấy người đàn bà điên này liền lập tức nhíu nhíu mày, "Giám đốc đâu? Mau đem người đàn bà này mang đi ra ngoài! Bảo vệ công việc như thế nào làm? Không thấy nơi này đang kết hôn sao? Như thế nào còn để cho loại người này tiến vào!"