WATTPAD: MoTuLinhEdit: Phương Phương + Thanh Vân----------------------------???"Hôm nay Dung tiểu thư xin nghỉ, nghe lén điện thoại của cô ấy thì tầm 8:02 cô ấy nhận được điện thoại của một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên kia nói thiếu phu nhân nhà ông ta muốn hẹn Dung tiểu thư ra gặp mặt.........."
"Thời gian, địa điểm." Cố Minh Lãng đang cúi đầu bận việc, ngay cả đầu cũng không nâng đã lập tức hỏi như vậy.
Nghe vậy, ở phía dưới nam nhân nhận nhiệm vụ nghe lén rồi báo cáo lại liền im lặng trong nháy mắt: "..... Xin lỗi, Phó tiên sinh, người của chúng tôi trong quá trình nghe lén bỗng nhiên chịu từ trường không rõ tới từ đâu quấy nhiễu, chỉ nghe được một câu nói như vậy.........."
Nghe người kia trả lời như vậy, bút máy Cố Minh Lãng đang ký tên bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó trực tiếp khiến cho bản hợp đồng dưới tay in phải một chấm tròn màu xanh đậm: "Anh nói cái gì?"
"Xin lỗi, Phó tiên sinh."
"Đi xuống."
"Xin lỗi......"
Chờ người nọ rời khỏi phòng làm việc, Cố Minh Lãng liền có chút không chịu khống chế hất tất cả đồ vật trên bàn xuống đất, liền ngay cả laptop đang vận hành cũng không ngoại lệ, ầm một tiếng vang lớn, Cố Minh Lãng cau mày, đứng thẳng người, sau đó tiến lên hai bước, kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, kéo kéo cà vạt của mình đang có chút chật, châm một điếu thuốc ở trong văn phòng tối tăm, hút một nửa mới chậm rãi móc điện thoại vẫn luôn để trong túi quần ra, ấn mở danh bạ, thấy phía trên chỉ ghi duy nhất hai chữ bà xã, gọi đi, đồng thời buông xuống nửa điếu thuốc ở tay kia, điều chỉnh tốt ngữ khí của mình, chờ điện thoại đầu kia vừa nhận, liền cười hỏi một câu: "Tiểu Tự, bây giờ em ở đâu? Anh biết hôm nay em nghỉ ngơi, không bằng giữa trưa tới đây đi, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa?"
Mà Dung Tự mới tới quán cà phê ngồi xuống, vừa nghe thấy điện thoại di động vang lên, có chút ngượng ngùng mỉm cười với nữ nhân trước mặt, vừa nhận điện thoại liền nghe được Cố Minh Lãng kiến nghị như vậy.
"Ăn cơm trưa?"
Vừa nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ của Dung Tự từ đầu bên kia truyền tới, Cố Minh Lãng liền cảm thấy trận bốc hỏa hỏa không thể giải thích bất chợt dâng lên vừa nãy kỳ dị bình ổn xuống, thuận miệng lại hút điếu thuốc, nhả ra một trận sương khói lượn lờ, Cố Minh Lãng nhìn phía trước không có một bóng người, lại giống như nhìn thấy Dung Tự đứng trước mặt hắn tiếp điện thoại của hắn vậy, có chút si mê mỉm cười: "Đương nhiên, em có rảnh không? Hay là hôm nay em có hẹn với người khác? Bây giờ em đang ở đâu? Anh tí nữa qua đón em?"
"Tôi? Hiện tại tôi đang ở một quán cà phê cùng bạn nói một số chuyện, không cần anh tới đón tôi, ăn cơm trưa có thể, đến lúc đó tôi đi tìm anh." Dung Tự tiếp tục nói.
"Bạn bè? Bạn bè nào? Anh biết không?" Ánh mắt Cố Minh Lãng bỗng nhiên biến thành một mảnh u ám, nhưng thanh âm kỳ dị lại còn mang theo nhàn nhạt ý cười.
Vừa nghe hắn ta nói như vậy, Dung Tự nhìn thoáng qua nữ nhân trước mặt nhất cử nhất động đều cao nhã quý khí,cười khẽ một tiếng: "Không, anh không biết. Được rồi, cơm trưa tôi sẽ đi tìm anh, bạn của tôi còn đang chờ tôi, không tán gẫu nữa."
Nói xong, Dung Tự liền cúp điện thoại của Cố Minh Lãng, nhìn về nữ nhân trước mặt vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn cô.
"Chậc chậc, quả nhiên loại nữ nhân giống cô ở đâu cũng có thể sống xuất sắc như vậy."
"Cũng vậy cũng vậy, nhưng mà cô đã xuất hiện thì chuyện khiến tôi phải đau đầu sẽ ít đi một chút rồi, giúp tôi một chuyện được không? Ngọc phi nương nương của tôi."
Nghe được xưng hô đã lâu, nữ nhân ngồi đối diện Dung Tự liền cười ra tiếng: "Rất vui lòng, Quý Phi nương nương của tôi."
Chờ đến khi Dung Tự nói chuyện phiếm cùng Tiết Ngọc Thu một lúc lâu xong rồi rời khỏi quán cà phê, nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm đã sắp đến mười một giờ, tính ngồi xe taxi đến dưới lầu Phó thị, không sai biệt lắm liền có thể trực tiếp ăn cơm trưa.
Dung Tự nghĩ đến thực tốt đẹp, ai biết lúc cô đang chuẩn bị ngồi lên một chiếc xe taxi mà cô gọi tới, cánh tay bỗng nhiên đã bị người lôi kéo, sau đó người kia dùng sức kéo lại liền ôm Dung Tự vào trong ngực hắn ta.
Dung Tự nhíu mày quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tiều tụy đứng ở trước mặt cô không ai khác, lại là Lâm Thụy Đông.
"Dung Tự, nếu em muốn đi tìm Cố Minh Lãng nói chuyện, không cần ngồi xe taxi đi Phó thị, hiện tại hắn ta không ở nơi đó, mà là ở Phó gia. Cố gia, Phó gia, thậm chí là người Lâm gia chúng tôi cũng đều ở nơi đó, em muốn gặp hắn ta liền ngồi xe của tôi."
Vừa nghe Lâm Thụy Đông nói như vậy, Dung Tự liền sửng sốt.
Chờ đến lúc cô đi theo Lâm Thụy Đông ngồi lên xe hắn ta, đã thấy hắn ta hai tay vịn tay lái, cũng không lái xe, liền ngơ ngẩn như vậy nhìn về phía trước, hồi lâu mới quay đầu nhìn Dung Tự bên cạnh, ánh mắt hơi có chút đỏ lên, "Em gái của tôi....... Lan San em ấy điên rồi......."
Nghe vậy, Dung Tự kinh ngạc.
"Tôi vẫn luôn cho là lần trước em ấy náo loạn với tôi ở bệnh viện xong, khó chịu nên sau đó liền đi chơi giải sầu, bởi vì em ấy từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, không vui liền thích chạy, ngoại trừ bản thân hết giận, hoặc là những người khác làm theo yêu cầu của em ấy thì em ấy mới có thể trở về, tôi cho là em ấy một mực không liên lạc với tôi chính là đang chờ tôi chủ động nói xin lỗi em ấy, ai biết..... Nhiều ngày như vậy em ấy chính là bị Cố Minh Lãng nhốt tại một căn phòng nhỏ ở ngoại ô, chờ đến lúc chúng tôi tìm được em ấy, em ấy cũng đã có chút điên khùng..... Lan San là em gái duy nhất của tôi..... Tôi làm sao cũng sẽ không bỏ qua cho Cố Minh Lãng..... Tôi muốn hỏi em, em cùng Cố Minh Lãng qua lại gần như vậy, rốt cuộc..... Rốt cuộc có biết hắn ta làm việc này với Lan San không? Dung Tự em nói thật với tôi."
Lâm Thụy Đông từ đầu đến cuối nhìn hai mắt Dung Tự, thanh âm lạnh lẽo hỏi.
"Hắn ta có đề cập với tôi là sau lần đó Khang Khang phẫu thuật, Lâm Lan San đi tìm hắn ta nói muốn hắn ta mang tôi đi nước ngoài, tốt nhất hai năm tới cũng không cần trở lại, hắn ta từ chối, chuyện xảy ra sau đó tôi nghĩ tôi không rõ lắm......"
Dung Tự mang theo suy tư nói.
Nói xong, Lâm Thụy Đông lại vẫn thủy chung nhìn cặp mắt của cô, dường như muốn từ bên trong nhìn ra chút khác biệt.
Sau đó đạp cần ga, không bao lâu liền đến cổng Phó gia, Dung Tự vừa xuống xe liền phát hiện bên ngoài biệt thự Phó gia thế nhưng đậu đầy xe.
Mà chờ đến lúc Lâm Thụy Đông mang theo cô tiến vào vào cửa lớn Phó gia, liền nhìn thấy một người đàn ông giơ tay đánh lên người Cố Minh Lãng, tên đàn ông kia không phải Cố Phong người cha cầm thú của Cố Minh Lãng còn có thể là ai chứ?
Xem ra những ngày này Cố gia đã bị Phó gia ép đến mức sắp cùng đường, trước đó ông ta nghĩ muốn đi qua tìm Cố Minh Lãng dùng chiêu tình cảm, Cố Minh Lãng lại không thèm chịu nể mặt mũi, tên Cố Phong này lại bắt đầu dạy dỗ thằng con bất hiếu của mình.
Vừa thấy Dung Tự đi đến, Phó Ngôn Khải mới vừa từ trên lầu đi xuống trông thấy cô liền giật giật môi, vừa định mở miệng muốn nói cái gì đó, liền bị một giọng nữ bén nhọn bên cạnh áp tới, sau đó Dung Tự liền gặp Lâm Lan San bị nhốt nhiều ngày gầy đến nỗi hai má đều lõm vào đứng trên bậc thang, điên cuồng chỉ về phía cô, kêu to nói: "Ma quỷ, ma quỷ, không được nhốt tôi lại, không được đánh tôi, cô cái đồ ma quỷ này! Ngôn khải cùng anh trai tìm được cô sẽ không bỏ qua cho cô, cô thả tôi ra ngoài, tôi muốn gϊếŧ cô..... Gϊếŧ cô.........."
Kêu xong, Lâm Lan San liền lảo đảo từ trên lầu chạy xuống dưới, móng tay vừa nhọn vừa dài muốn chộp về phía mặt của Dung Tự.
Thấy thế, Dung Tự nhíu mày lui về sau hai bước, Lâm Thụy Đông ở bên cạnh cô tiến lên hai bước một phen liền ôm em gái có chút điên điên khùng khùng của mình: "Lan San, không phải em nói Cố Minh Lãng nhốt em sao? Sao lại muốn đi tìm Dung tự phiền toái vậy?"
"Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta, vẫn luôn đánh em, vẫn luôn vẫn luôn đánh em, không cho em cơm ăn, ô ô ô ô, Anh ơi, Lan San rất đói, đều là cô ta, cơm đổ cũng không cho Lan San ăn, em muốn nhốt cô ta lại, ô ô ô ô...... Anh ơi anh giúp em nhốt cô ta lại đi, cô ta không phải người tốt, cô ta là đứa tiện nhân, cô ta không phải người tốt......"
Mặc dù là bị Lâm Thụy Đông ngăn lại, Lâm Lan San cũng liều mạng muốn cào lên mặt Dung Tự.
Phải biết là lúc Dung Tự được Cố Minh Lãng dẫn tới chỉ liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, khi đó không biết cô ta là bị đói hôn mê, hay là bị người đánh hôn mê nữa, ngay cả đôi mắt cũng chưa mở, căn bản là không có nhìn thấy cô, mà hiện tại vừa nhìn thấy cô đầu tiên liền xông lên giội nước bẩn, loại tâm tư kín đáo này dù cho bản thân gặp nạn cũng muốn kéo Dung Tự xuống, nếu là điên rồi, những kẻ điên cũng không đồng ý được không?
Dung Tự nhìn lên nữ nhân trước mặt giương nanh múa vuốt, sau đó liền nhìn thấy Phó Ngôn Khải từ trên thang lầu đi xuống lộ ra biểu tình không thể tin nổi.
Sau đó cô nhìn thấy nữ nhân mới nãy còn hận không thể ăn sống cô vừa nhìn thấy Phó Ngôn Khải ngay lập tức ủy khuất rơi lệ, lập tức liền nhào vào trong ngực của hắn ta: "Ngôn Khải, Ngôn Khải, anh giúp Lan San nhốt cô ta lại đi, cô ta một mực đánh em, còn không cho em ăn cơm, cô ta không phải người tốt, ô ô ô, Ngôn Khải anh đừng đi qua đó, cô ta nhất định sẽ gạt người, ô ô..... Em muốn nhốt cô ta lại......"
Lâm Lan San bên cạnh vừa khóc vừa nói, phải biết rằng lời nói của một người điên gần như sẽ không có người không tin, dù sao người cũng đã điên rồi, còn gạt người thế nào được?
Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, biết bản thân không thể trêu vào Cố Minh Lãng cái tên bệnh thần kinh kia, mới làm khổ nhục kế đổ tất cả chậu phân lên trên đầu cô, làm cho tất cả mọi người đều biết cô là nữ nhân ác độc, để anh trai nhà mình cùng Phó Ngôn Khải sinh lòng thương tiếc với cô ta, đồng thời, lại sinh ra ác cảm với Dung Tự, hơn nữa cho dù là Cố Minh Lãng thì Phó lão gia tử cũng sẽ không cho Cố Minh lãng cưới cô một cái nữ nhân áo độc như vậy vào nhà, cơ bản xem như tuyệt tất cả đường lui của cô, sau này mình lại giả ngây giả dại bồi dưỡng tình cảm cùng Phó Ngôn Khải, bồi dưỡng không sai biệt lắm thì "bệnh điên" dần dần tốt lên, cái gì cũng có không nói, còn loại trừ cái đinh trong mắt là Dung Tự, nữ nhân này thủ đoạn thật tốt a!
Dung Tự âm thầm cười một cái ở trong lòng, ngẩng đầu liền trông thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía cô, so với Phó Ngôn Khải cùng Lâm Thụy Đông trong mắt không thể tin được, ánh mắt của những người khác trong phòng liền ác ý nhiều hơn.
"Thụy Đông con sao lại thế này? Sao ngay đến cả loại mèo chó này cũng đưa về Phó gia? Má Hoàng, bà không nghe được Lan San tiểu thư nói sao? Nữ nhân này chính là gϊếŧ người chưa thành công a, còn không mau gọi điện thoại báo nguy đi?" Mẹ Cố Minh Lãng đứng dậy đầu tiên, sớm lúc trước Cố Minh Lãng vì nữ nhân này mà không nghe lời bà, bà liền nhìn Dung Tự chỗ nào cũng không vừa mắt, tốt nhất đưa cô ta bắt nhốt vào trong lao, bắt cóc cộng thêm gϊếŧ người chưa thành công cũng không phải là tội danh nhỏ.
"Ơ, tôi...... Tôi đây liền gọi...... liền gọi đây..."
"Không, không được!" Má Hoàng còn chưa kịp gọi điện thoại, đầu kia Phó Ngôn Khải ngay lập tức đẩy ra Lâm Lan San đang ôm chặt chính mình, chắn trước mặt Dung Tự giống như gà mái bảo vệ con vậy: "Không thể gọi, không thể gọi, Dung Tự tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy, cô ấy căn bản là không có sức lực, sao có thể di chuyển nổi Lan San được chứ? Còn giấu em ấy ở vùng ngoại ô nữa, cô ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy, các người không thể báo nguy..."
"Ai biết cô ta có phải vẫn còn giấu cái gì không chứ, được người khác hỗ trợ? Ngôn Khải, con chính là vị hôn phu của Lan San, sao lại đi che chở cho hung thủ gϊếŧ người như vậy hả? Má Hoàng gọi đi!"
"Không thể gọi, không thể gọi, Dung Tự không thể ngồi tù, tuyệt đối không thể ngồi tù... Thật ra... Thật ra là con.... Là con nhốt Lan San..." Phó Ngôn Khải nói ngay lập tức kéo tay Dung Tự lại, nhìn cô một cái, trong lòng bàn tay sớm đã đổ đầy mồ hôi, "Là con nhốt Lan San, con vẫn luôn... Vẫn luôn giận em ấy lúc trước đội nón xanh cho con, bỏ trốn đi nước ngoài cùng anh họ, hại con mất hết mặt mũi trước mặt cả nhà con, trong lòng con vẫn luôn tức giận, sau đó liền nhốt em ấy, Dung Tự cái gì cũng không biết, cô ấy còn khuyên con nên dừng tay lại nữa, có thể là lúc khuyên nhủ để Lan San thấy được cô ấy...... Nhưng thật ra từ đầu tới cuối làm chuyện bậy đều là con...... Má Hoàng không cần báo cảnh sát, con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù! Hiện tại Lan San cũng không có việc gì......"
Phó Ngôn Khải nói xong, gắt gao giữ chặt tay Dung Tự, hai mắt thì một mực vẫn luôn nhìn mặt cô, không muốn dịch chuyển nửa phần.
"Ngôn Khải, là cậu?" Lâm Thụy Đông mê hoặc.
"Không phải, không phải Ngôn Khải! Là tiện nhân này, là cô ta, là cô ta nhốt tôi! Buông tay, các người buông tay ra!" Lâm Lan San đi lên liền muốn kéo tay hai người đang nắm vào nhau ra.
"Má Hoàng báo cảnh sát, là Ngôn Khải hay nữ nhân này chỉ cần báo cảnh sát không phải là biết sao?" Phó Hiểu Lam xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Ai biết một giây tiếp theo sau lưng liền bỗng nhiên truyền đến "bốp" một tiếng, dọa tất cả mọi người nhảy dựng, vừa quay đầu mới nhìn rõ hóa ra Cố Minh Lãng ngồi yên lặng trên ghế sô pha từ nãy đến giờ đứng lên, một chân đã giẫm nát cái điện thoại, sau đó ở mọi người đang vây xem trực tiếp đi về phía cửa, đi thẳng đến bên người Lâm Lan San, nhẹ nhàng xốc lên cánh tay của cô ta: "Là Dung Tự nhốt cô? Hả?"
Trước khi Dung Tự đến, Cố Minh Lãng cũng đã tới, Lâm Lan San vừa nhìn thấy hắn ta ngay lập tức kéo Phó Ngôn Khải lên lầu, cô ta sợ hắn ta, sợ hắn ta muốn chết, hiện tại Cố Minh Lãng cầm cánh tay của cô ta, thậm chí cô ta còn có cảm giác giống như bị một con rắn độc cuốn lấy, ngay cả trong xương cốt cũng bốc lên từng sợi khí lạnh, an tĩnh thậm chí không dám nói nhiều một câu, bởi vì cô ta sợ cô ta vừa nói liền sẽ không tự chủ nổi liền suy sụp khóc lớn lên. Nhưng hiện tại Cố Minh lãng đã là người thừa kế Phó gia, thậm chí hiện tại Cố gia cũng bị hắn ta làm cho lụi tàn, anh của cô ta bây giờ cũng không phải người thừa kế Lâm gia, dù cho có là người thừa kế thì chỉ sợ cũng chẳng làm gì được hắn ta, coi như làm được, trong tối nam nhân này điên lên lại đem cô ta nhốt ở một cái địa phương nào mọi người tìm không ra, chỉ sợ cô ta cũng chỉ có thể chờ chết thôi.
Cho nên hiện tại Lâm Lan San trừ giả ngây giả dại để biểu hiện mình vô hại, cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng vì cái gì chính là như vậy, cái Cố Minh Lãng này vẫn không chịu buông tha cô ta?
Lâm Lan San một mực cúi đầu không nói gì, nhưng nước mắt đã sớm đảo quanh trong hốc mắt, Cố Minh Lãng vừa buông lỏng tay của cô ta, cô ta liền lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên không tiếp tục kêu gào.
Sau đó Cố Minh Lãng liền đi tới trước mặt Phó Ngôn Khải cùng Dung Tự, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, không đúng, là Phó Ngôn Khải nắm tay Dung Tự, đôi mắt lập tức nhìn về phía Phó Ngôn Khải.
Phó Ngôn Khải trực tiếp giấu Dung Tự ra đằng sau hắn ta: "Cố Minh Lãng anh muốn trách thì trách tôi là được rồi, là tôi nhốt Lan San, tôi biết anh bây giờ còn thích cô ấy, tôi đã nghe được các người đối thoại ở bệnh viện, Lan San chịu khổ tôi có thể để bù đắp, không liên quan gì đến Dung Tự cả..."
"Đền bù? Cậu muốn đền bù thế nào? Không bằng cưới cô ta đi?"