Quyển 4 - Chương 16: Tiên quân quá ôn nhu (16)

Tiểu đồng tử nhìn bóng dáng vị kia thất hồn lạc phách rời đi, thầm nghĩ: Tiên quân đây là làm sao vậy?

Huyền Ngự đã nhiều ngày nay vẫn luôn có chút không bình thường.

Bạch Quỳ thấy sư phụ thường xuyên phát ngốc, ví dụ như thời điểm đang ăn cơm, sư phụ bỗng nhiên liền ngốc lăng dừng lại động tác, không hiểu được đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Lại hoặc là, đang lúc dạy nàng kiếm pháp bỗng nhiên quên mất chính mình đang nói cái gì, ngẫm một lúc lâu, thẳng đến nàng chọc hắn vài cái, hắn mới phản ứng lại.

"Sư phụ, lần thiên kiếp sau là khi nào ạ?" Nàng tò mò ngẩng đầu hỏi.

Huyền Ngự ngón tay run lên, rũ mắt, trầm mặc lúc lâu cũng không nói.

Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nhấc môi đối nàng nói: "Không vội." Dứt lời, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của nàng, "Ngày mai yến hội, ngươi thích ăn cái gì, bảo Mạc Ly nàng làm."

Bạch Quỳ nhảy bắn đứng dậy, bước nhanh hướng ra ngoài chạy đi. Một tiếng thở dài nhàn nhạt từ bên môi tràn ra: yến hội lần này vốn dĩ là vì thỉnh nàng, nhưng hiện tại...

Lại không nghĩ, ngày thứ hai yến hội sắp kết thúc, An Tình cư nhiên mang theo tiểu đồng tử xuất hiện.

......

"Thân thể đã tốt sao?"

Hắn chợt thấy nàng xuất hiện, lập tức liền đứng lên đi đến trước mặt nàng.

Trong lòng tràn ra vui sướиɠ, khóe miệng treo lên tươi cười, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập ôn nhu.

An Tình lại chưa trực tiếp trả lời hắn: "Đa tạ tiên quân đã mời, ta thân thể không khoẻ đến chậm, hy vọng tiên quân không cần tức giận."

Huyền Ngự câu môi cười, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Như thế nào sẽ..."

Đã nhiều ngày trôi qua mệt mỏi cùng phiền não, hắn nhiệt tình gọi người vì An Tình chuẩn bị chỗ ngồi. Lại không nghĩ An Tình khẽ nhíu mày vẫy vẫy tay, "Không cần."

Huyền Ngự sửng sốt, khóe miệng ý cười ngưng kết.

"Hôm nay ta tới bất quá cùng tiên quân cáo biệt, 500 năm một lần thiên kiếp đã sắp tới, ta sắp phải đi hạ phàm."

Thiên kiếp không thể tránh né, An Tình kỳ thật có thể lựa chọn hoãn một đoạn thời gian lại đi, nhưng nàng cảm thấy lúc này rời đi là thỏa đáng nhất.

Lần nữa sửng sốt, hắn hơi trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin tưởng nhìn nàng, trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên miễn cưỡng cười: "Chính là thân thể ngươi..."

"Thân thể ta tự biết, tự nhiên không cần tiên quân nhọc lòng, thương thế lần trước đã tốt không sai biệt lắm, cũng không phiền tiên quân lo lắng. Ngài ngày sau có cái sự tình gì lứn bé, thỉnh cùng đồ đệ ta liên hệ, ngày sau ta không ở Tiên giới, tới nơi này chỉ vì báo cho tiên quân việc này."

Hô hấp hắn bỗng nhiên cứng lại.

An Tình dứt lời cũng không liếc hắn một cái, đạm mạc rũ mắt: "Không có chuyện khác, ta trước cáo lui."

Hướng hắn gật đầu, sau đó nàng liền xoay người nhấc chân rời đi. Cổ tay chợt ấm áp, thân mình không chịu khống chế lùi một bước về phía sau, dưới chân bước chân bỗng nhiên dừng lại, nàng không thể không nghiêng mặt đi. Nhướng mày, đem ánh mắt hướng tới bàn tay đang nắm cổ tay của nàng, châm chọc nâng môi: "Tiên quân làm gì vậy?"

Huyền Ngự yết hầu khẽ động, thần sắc nhíu mày không kiên nhẫn của nàng lọt vào mắt hắn, hốt nhiên khiến hắn cảm thấy có chút chói mắt nhưng tay cũng không có buông tay nàng, như cũ gắt gao nắm chặt.

Cánh môi mấp máy, hắn lại không biết nói cái gì, thật lâu sau, thời điểm nàng kéo dãn khoảng cách, hắn uể oải nói: "Đừng đi......" Thanh âm thực nhỏ cơ hồ nghe không được.

An Tình hơi hơi cứng lại, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch cùng thanh âm thực nhỏ, nhíu mày: "Cái gì?"

"Đừng đi......" Hắn bỗng nhiên tăng lớn thanh âm, ngước mắt nhìn nàng, "Ta sẽ... lo lắng ngươi..."

Trong lòng dừng một nhịp, An Tình ngón tay run rẩy. Thật lâu sau không có trả lời hắn, nàng duy trì trầm mặc.

Một trận gió nhẹ lướt qua, phảng phất muốn thổi tan bất an cùng nóng rực, lại mang theo góc áo phiêu dật tung bay. Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tiên quân, ngài còn lo lắng cho ta sao?"

Bộ dáng tươi cười của nàng khiến hắn trong lòng ngập tràn đau đớn.

"Ngài nếu lo lắng cho ta, còn sẽ mặc kệ ta bị người hại thành dáng vẻ này?"

Gió thổi ống tay áo nàng, cánh tay trắng ngọc không hề che đậy tiến vào tầm mắt hắn, ngay lập tức, hắn hô hấp cứng lại, cả người cứng nhắc.

"Ngài nếu lo lắng cho ta, thời điểm ta tới tìm, vì cái gì không tới?"

Cùng với thanh am nàng cất lên, cánh tay với vết sẹo dữ tợn cũng lộ ra. Huyết nhục còn chưa hoàn toàn khép lại, vết sẹo trên tay ngoằn ngoèo như con rết xấu xí, chưa hết sưng đỏ, vừa thấy liền biết lần ấy nàng chiến đấu hết sức, tình huống là cỡ nào nguy cấp. Hắn hoảng hốt cúi đầu nhìn, nhấc môi: "Đau sao..."

"Ngài nghĩ xem."

Thanh âm bên trong mang theo một chút không kiên nhẫn, nàng bỗng nhiên đem cánh tay đang nắm trong tay hắn rút ra, dùng tay áo che lại vết thương.

"Tiên quân không cần như thế, ngài cũng không thiếu ta cái gì, không cần làm ra dáng vẻ này, yêu cầu ngài đã đồng ý, ta coi như không tính, ngài cũng hãy coi như cái gì cũng chưa nghe qua." Nàng cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, xoay người liền rời khỏi.

"Không phải, A Quỳ nàng...... Ta không phải là không chịu cứu ngươi, chỉ là......" Hắn hô.

Lần này, An Tình cũng không vì hắn dừng lại bước chân, cũng không quay đầu, theo bước đi thanh âm hắn dần dần biến mất.

Huyền Ngự một mình đứng im tại chỗ. Đại não trống rỗng, trái tim kịch liệt co rút đau đớn, cơ hồ sắp thở không nổi. Ngón tay gắt gao nắm chặt, gân xanh trên tay toàn bộ nổi lên.

Không nên như vậy.

Sự tình không nên xảy ra đến nông nỗi này.

Hắn gian nan mở miệng thở hồn hển, thân thể không nhịn được run rẩy.

Ánh mắt nàng trước khi rời đi, nhìn hắn giống như người xa lạ, không, thậm chí so người xa lạ còn không tới.