"Tiên quân, thái tử Đông Hải gửi thiệp mời"
Tiểu đồng tử đem một thiệp mời sơn son thϊếp vàng chứa ấn ký của long tộc dâng lên người phía trước. Nam tử trước mặt hắn mặc một bộ bạch y họa hình trăng non, thanh nhã thoát tục. Hắn môi mỏng hơi hé, mũi cao thẳng, đuôi mắt dài, đôi con ngươi ôn hòa lại nhuốm tia tịch mịch, cả người hắn vừa thông tuệ vừa nhu hòa. Một tay hắn chắp sau lưng, hơi nhấc môi, "Trước mắt bỏ đi."
Thế gian lại có yêu vật tác quái, Ngọc Đế phía trên giao hắn nhiệm vụ đi một chuyến khảo sát tình hình.
"A Quỳ?"
Hắn bỗng nhiên nói.
Nữ đồng bị gọi chợt chạy tới, nàng mặt mày linh động, mũi đĩnh kiều (cao thẳng), môi hồng răng trắng, thân hình hồng phấn tụ lại liền đứng bên cạnh người nam tử.
Huyền Ngự duỗi tay xoa xoa mái tóc đen của nàng, rũ mắt, nhấp môi cười, "Sư phụ có việc đi ra ngoài, ngươi ở lại phải thật ngoan ngoãn."
Con ngươi đen trắng xoay vòng, gật gật đầu, vội đáp, "Sư phụ người yên tâm."
Huyền Ngự trong lòng cảm thấy rất an ủi, hạ thấp thân mình, vươn tay giúp nữ đồng sửa sửa góc áo, cuối cùng, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, nhấp môi cười rồi mới rời đi.
Tới ngọc điện, Huyền Ngự ưu nhã bái kiến Ngọc Đế.
Ngọc Đế vuốt râu, nói vài câu phải đạo, cuối cùng người dặn: "Ngươi không cần quá mức phiền lòng, lần này cùng ngươi cùng đi còn có một người."
Huyền Ngự nghe vậy sửng sốt, lập tức gật đầu, hé môi cười cười.
Đang nói chuyện, ngoài điện tiểu đồng tử bước nhanh chạy vào báo, "Cửu Thiên Huyền Nữ đến."
Trong mắt chợt lóe tia kinh ngạc, Huyền Ngự bất động thanh sắc nhíu mày.
Chỉ một lát đã thấy một thân váy áo thiển sắc minh sa*, trăm nếp gấp, hình dáng nữ tử yểu điệu chậm rãi đi tới.
*thiển sắc minh sa: xiêm y tơ lụa màu sắc trang nhã, thanh thoát.
"Bái kiến Ngọc Đế"
Nữ tử thanh âm nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí tức nho nhã, thanh cao.
Nói xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu, khẽ nhấp môi hồng, rũ mắt, hành lễ.
Phấn môi kiều diễm ướŧ áŧ, da thịt tuyết trắng, đôi lông mày cong cong, con ngươi đạm mạc lộ ra tia sáng thông tuệ, tóc đen áo choàng, dương chi ngọc lụa quấn quanh eo thon nhỏ ước chừng một vòng tay, xinh đẹp như liễu rủ trong gió.
Tuy vậy, trên mặt nàng lại không hề có một tia ý cười, im lặng khiến người nhìn nảy sinh lạnh lẽo.
Dứt lời, nàng liền hướng Huyền Ngự gật đầu: "Dực thánh chân quân."
Tuy lòng còn nghi hoặc nhưng lại như cũ treo lên nụ cười nhẹ, Huyền Ngự nhìn nhìn đối phương, gật đầu chào hỏi.
Ngọc Đế cười nhạt nói: "Dực thánh chân quân, lần này Huyền Nữ cùng ngươi một đường."
Đúng là vừa nghĩ liền trở thành sự thực.
Cửu Thiên Huyền Nữ không dễ dàng ra khỏi cửa, bên ngoài đồn đãi tính tình nàng cũng thực nhạt nhẽo, xử lý sự vụ càng thêm quỷ dị không kết cấu khó mà nhìn ra.
Hai người bọn họ chưa bao giờ làm việc chung, lần này tùy tiện ở bên nhau khiến hắn có chút lo lắng.
Cửu Thiên Huyền Nữ trên mặt lại càng đạm mạc, tựa hồ không chút nào lo lắng, làm như không thấy ánh mắt Huyền Ngự ngẫu nhiên giao tới.
Lý lẽ không sai biệt lắm, Ngọc Đế cũng không hề bảo hai người bên nhau thời gian lâu.
Thời gian hạ phàm ấn định là ngày hôm sau.
Trước khi rời khỏi, Cửu Thiên Huyền Nữ đi tới bên cạnh người Huyền Ngự, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn bỗng nhiên gợi môi nói: "Hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi".
Hắn ngẩn người, chợt gật đầu nâng môi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, "Tất nhiên."
Có lẽ là hắn quá lo lắng, đồn đãi cũng có lúc không thể tin, nhiều người vẫn là phải ở chung mới biết được tính cách thực sự.
Nhìn bạch y nam tử vân đạm phong khinh* phất tay áo bỏ đi, An Tình cong cong khóe môi, híp híp mắt.
*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến điều gì khác, đạm mạc, điềm nhiên như mây gió.
[Đinh! Xác định đối tượng công lược. Độ khó: ****]
Tiểu đồng tử vội vàng chạy đến, "Huyền Nữ, trong điện khách nhân tới, kêu ngài mau mau trở về."
An Tình gật gật đầu, cũng không hề nhìn thêm, vội vàng quay trở về.
Dù sao sau này nàng cũng có nhiều thời gian cùng hắn thân mật.
"Sư phụ"
Bạch Quỳ thấy Huyền Ngự trở về liền cười tủm tỉm, hướng hắn nhào đến.
Thân ảnh hồng phấn giống như cánh bướm dán vào trước ngực, Huyền Ngự liền nhịn không được gợi lên khóe môi, duỗi tay xoa xoa đầu nàng.
Hai người cùng dùng cơm, Huyền Ngự sủng nịch gắp thức ăn cho Bạch Quỳ.
Bạch Quỳ hiện vẫn là phàm nhân, Huyền Ngự vốn không cần ăn cơm, chỉ là muốn sủng nàng liền cứ như vậy cùng nàng ăn.
Sau khi ăn xong, Huyền Ngự lại đích thân dạy nàng tập viết.
Nhìn Bạch Quỳ trên giấy Tuyên Thành thượng hạng lưu lại lớn bé các hình thù kì quái, trong lòng chính hắn chưa từng nghĩ trong lúc lơ đãng lại đem về tiểu oa nhi loài người, lại càng không nghĩ hắn sẽ để ý nàng đến như vậy.