Cô run run hai chân, chạy tới phòng khách cầm gậy bóng chày lên, đi lại gần phòng bếp.
Đi đến nhà ăn, một đạo ánh sáng đập vào mắt.
Đèn được bật lên.
Đồng tử co rút mạnh một cái, chiếc gậy bóng chày "bang" một cái rơi trên mặt đất, An Tình sắc mặt tái nhợt, nỗi bàng hoàng từ tận đáy lòng dâng lên, bước chân không chịu khống chế lùi ra sau vài bước.
Thẩm Trì đang lười nhác bắc chéo chân ngồi trên ghế cạnh bàn ăn.
Trên khuôn mặt mang theo một nụ cười quỷ dị, chiếc áo sơ mi nhuốm máu, quanh thân như vờn quanh một luồng huyết tinh tanh nồng, trong tay hắn cầm một con dao sắc nhọn đang nhỏ máu.
Một đao chém vào cánh tay của hắn, quanh người hắn cơ hồ không chỗ nào không có vết thương, từ bả vai cho đến cổ chân, không một chỗ nào không nhuốm máu.
An Tình kiềm chế sự buồn nôn từ trong bụng trào lên, che miệng, nhắm chặt hai mắt mình lại.
Biến… Biếи ŧɦái!
Hít sâu một hơi, cô xoay người chạy lại bên người hắn.
Một phen đoạt đao từ trong tay Thẩm Trì, ném qua một bên, cô xé rách khăn trải bàn bịt lại vết thương.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng An Tình ám trầm, bắt lấy cổ tay Thẩm Trì, run rẩy " Ngài đang làm cái gì? "
Trong ánh đèn lập lòe của nhà bếp, mắt Thẩm Trì có chút vô thần.
Hắn ngơ ngẩn nhìn về phía An Tình.
Bốn mắt giao nhau, không khí thoáng chốc im lặng.
Đột nhiên, hắn câu môi, cười.
Sống lưng An Tình dâng lên một trận lạnh lẽo, buông cánh tay hắn ra, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, run rẩy.
Thẩm Trì nâng khuôn mặt lên, chỉ chỉ ra phía sau cô.
An Tình nghi hoặc quay đầu lại.
Cô chợt ngây người...
Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, sớm đã không nhìn ra là thi thể hay nội tạng động vật, bị cắt thành từng khối từng khối một nằm vương vãi khắp nơi.
Vết máu trải dài trên mặt đất khiến lòng người lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, cô mới hoàn hồn.
Cầm lấy bàn tay hắn, không nói một lời kéo hắn vào nhà tắm.
Mà hắn cũng ngoan ngoãn đi theo.
Lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, chỉ cảm thấy, hình như, hiện tại, Thẩm Trì, có chút gì đó không bình thường.
……
An Tình nhẹ nhàng gỡ từng cúc áo của hắn, vứt đi chiếc áo trắng đã nhiễm đỏ máu.
Lộ ra nửa phần trên cơ thể trắng bệch mà gầy gò của hắn, An Tình lại một lần nữa ngây ngẩn...
Một tấm lưng trắng nõn, nhưng lại không có một chỗ nào lành lặn...
Vết sẹo giăng đầy trên thân hắn, lớn nhỏ đều có, thậm trí có cả những vết sẹo sâu dài...
Tuy nhiên đây dường như không phải là do người khác tạo nên, mà giống như.... tự bản thân mình hành hạ mình.
Nhíu con mắt đẹp, An Tình xoay người vào phòng tắm, cầm hòm thuốc đi ra, băng bó vết thương cho hắn.
“Cô… Tránh ra…”
Thẩm Trì hạ giọng, một phen đẩy An Tình ra.
An Tình ổn định lại thân mình, giương mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói "Câm miệng!”.
Lông mi hắn rung rung, ủy khuất nhìn cô, giống như lên án...
Một lúc lâu sau, khi xử lý tốt miệng vết thương, An Tình mới nhìn hắn một cái.
“Không cần như vậy mà.”
Nhìn vẻ mặt biểu tình ngây thơ của Thẩm Trì, An Tình thở dài, sau khi giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, liền mang hắn về phòng ngủ.
“Cô..Đi chỗ nào...?”
Thẩm Trì nằm ở trên giường, hai tròng mắt có chút mê mang nhìn An Tình đang muốn đứng dậy ly khai.
Bước chân cô dừng lại....
Cô xoay người, bất đắc dĩ ngồi lại bên cạnh dường của hắn, giúp hắn vén góc chăn, nhẹ giọng nói“Ngài ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu....”.
Hắn lắc đầu, có chút tính trẻ con, nhìn cô chằm chằm, một tấc không rời, mặt ủy khuất....
Bằng ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, cô có thể nhìn thấy da thít bạch ngọc trắng nõn cùng vẻ mặt ủy khuất mà quật cường nhìn cô của hắn, một thần sắc khác hẳn ngày thường... Lòng nàng bỗng chốc nhũn ra...
Duỗi tay cầm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, An Tình cúi người, nhẹ nhàng hôn ở sườn mặt của Thẩm Trì...
“Ngủ đi.”
Nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo một chút mềm mại, làm người khác thập phần an tâm.
Thẩm Trì nắm chặt tay An Tình lúc này mới nhắm mắt.
Đợi hắn ngủ, An Tình mới nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô rốt cuộc vẫn không nghĩ ra đối phương đến tột cùng là bị làm sao.
“Diệu kế cẩm nang…”
Cô lẩm bẩm một tiếng.
Hình như trước lúc tiến vào thế giới này, hệ thống có nói thứ này với cô.