Quyển 2 - Chương 11: Tướng quân, thỉnh xuống ngựa (PN)

"Đây là cái gì?"

An Tình kinh ngạc nhìn hình ảnh giống mình y đúc trên màn hình, có chút không hiểu hỏi hệ thống.

[Người chơi rời khỏi thế giới, hệ thống sẽ khôi phục số liệu theo tính cách của người chơi và sẽ cử người đóng vai người chơi tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện]

Thấy hình ảnh nữ tử giống y hệt mình trên màn hình mỉm cười, hốt nhiên vẫn cảm thấy thật quỷ dị.

Tuy rằng... Đây cũng là một bản thể khác của mình...

oOo

Từ sau lần xuất cung xảy ra chuyện, An Dương công chúa chưa từng bước ra khỏi cửa cung lần nữa.

"Công chúa, người không thể đi ra ngoài!"

An Tình nhíu nhíu mày, từ trên giường đứng lên: "Thương thế ta đã khỏi, như thế nào không thể đi ra ngoài?"

Tiểu cung nữ thực sự gấp muốn khóc.

"An Dương, mẫu hậu làm vậy cũng vì lo lắng ngươi."

Cửa điện bị đẩy ra, một làn gió trong trẻo cùng ánh sáng tiến vào bên trong, Bạch Chỉ mang theo cung nhân, mặt mỉm cười chậm rãi đã đi tới.

"Tẩu tẩu"

Bạch Chỉ thân mật tiến lên giữ chặt tay nàng an ủi.

Vừa nghe nói chuyện, nàng vừa thất thần. Tiễn Bạch Chỉ ra khỏi cửa điện, nàng lại ở trong nội điện ngây người hai ngày.

Rũ mắt nhìn tiểu cung nữ xoa bóp chân, trong lòng liền phát ra ý tưởng.

"Công chúa, nô tì nghe cung nhân nói, Tiêu đại nhân mấy ngày này dưỡng thương tốt lên, hôm nay liền tiến cung diện thánh."

Nghe vậy, mắt nàng sáng ngời, tâm tình liền tốt lên.

Nhưng mà tâm tình tốt không bao lâu lại nhanh chóng trùng xuống.

Vốn muốn chờ Tiêu Cùng tới gặp nàng, nhưng ai biết người thật ra chưa thấy, đối phương lập tức xuất cung hồi phủ.

"Nực cười!" An Dương công chúa tức giận liền quăng ly trà trong tay.

Nói cái gì cưới nàng!

Miệng đầy lời nói dối!

Vì thế ngày hôm sau, ngay giữa thiên bạch nhật, Tiêu tướng quân liền ở trước cửa cung bị người ngăn lại, dưới ánh nhìn chằm chằm của cung nhân, hại hắn phát hỏa một phen.

"Ai nói muốn cưới ta?"

"Ngươi cái tên không giữ lời!"

An Dương công chúa biết Tiêu Cùng tiến cung liền chân trước chân sau chạy đến, đáng lẽ nên nói lời nhớ thương, kết quả lại không nhịn được chỉ trích hắn!

Cung nhân xung quanh hận không thể biến lỗ tai chính mình không nghe thấy gì, tất cả quỳ trên mặt đất đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Không nhìn thấy sắc mặt của Tiêu tướng quân sao? Thực so với đáy nồi còn đen hơn!

Tiêu Cùng mặc trường bào đen, ở trên người phát ra khí tức sắc bén, hắn khoanh tay đứng, nhìn khuôn mặt nhỏ của An Tình dần đỏ lên, sau khi phát tiết một hồi liền xoay người bỏ chạy.

Khóe mắt hắn giật giật.

Cung nhân xung quanh nín thở ngưng thần.

Không khí thập phần xấu hổ.

Thật lâu sau, Tiêu tướng quân rốt cuộc mở miệng hỏi, "Công chúa các ngươi đã khỏi bệnh sao?"

"Hồi tướng quân, cũng chưa hoàn toàn khỏe hẳn."

Nghe vậy, hắn gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, nhấc chân rời đi.

Đám cung nhân bối rối, không hiểu đến cùng là chuyện gì xảy ra.

oOo

Từ nay về sau, nàng và Tiêu Cùng không đội trời chung!

An Tình tức giận ghé vào thành giường, bên cạnh là một chậu hoa chịu khổ dưới tay nàng, giờ phút này lá hoa đều trụi lủi không còn sót lại một mống.

"Tắt đèn."

Đêm dài.

Một trận gió lạnh thổi vào, cửa sổ đang mở phát ra từng tiếng kẽo kẹt rung động.

An Tình thật vất vả mới mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, lại bỗng nhiên vì gió lạnh thổi tới mà run rẩy, tức khắc liền thanh tỉnh.

Chậm rãi mở hai tròng mắt, nàng nghĩ thầm cung nữ làm việc thật đoảng, đang định gọi người đóng cửa, ai ngờ ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân hắc ảnh ngồi ở mép giường.

Có người!

Thế nhưng có người cả gan tự tiện đi lại như thế trong hoàng cung!

Trong lòng cả kinh, bất chấp mặmọi thứ, nàng bật người ngồi dậy, muốn kêu to để cung nhân nghe được——

"Ô......"

Gương mặt chợt lạnh, một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng che lấy môi nàng.

Âm thanh trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu nàng.

"Là ta."

Nàng sửng sốt, nhất thời không còn giãy giụa.

Trừng lớn đôi mắt, giữa không trung tối đen như mực, lẳng lặng nhìn hắn.

Thật lâu sau, người nọ buông bàn tay xuống.

"Ngươi như thế nào... ở đây?" Nàng ngốc lăng lăng lẩm bẩm.

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ l*иg ngực đối phương, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên duỗi tay cầm lay tay mềm nhỏ của nàng.

An Tình liếc mắt nhìn hắn, bất quá trong bóng đêm không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Nghĩ nghĩ, nàng hừ hừ nói: "Không phải là không chịu tới gặp ta sao, hiện tại lại tới làm cái gì?" Nói xong liền đem tay mình từ bàn tay đối phương rút ra.

Tiêu Cùng kéo tay nàng, nắm lại trong tay, không cho nàng rút ra.

Thở dài một tiếng. Hắn có chút bất đắc dĩ, "Lần trước sự tình xuất cung khiến Hoàng Thượng giận dữ, đặc biệt là việc nàng bị thương, Hoàng Hậu cũng rất tức giận, làm sao sẽ cho phép ta tới gặp nàng?"

An Tình hốc mắt ửng đỏ, nàng giương mắt nhìn nhìn hắn, rồi lại cúi đầu.

Thật lâu sau, nàng lắp bắp: "Kia không phải.. ngươi không nghĩ... tới ta?" Thanh âm nói rất nhỏ.

Tóm lại, việc Tiêu Cùng không tới gặp nàng khiến lòng nàng rất không thoải mái, bởi vì nàng thật lòng thích hắn, thật vất vả đợi được hắn đáp ứng thú nàng nên mới có chút lo được lo mất.

Nàng mất mát rũ đầu, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Thấy vậy, Tiêu Cùng thở dài.

Gió lạnh thổi vào trong phòng, mang theo một trận hiu quạnh, một trận khí quen thuộc thổi qua......

Thật lâu sau, môi chợt lạnh, An Tình trừng lớn hai tròng mắt.

Mùi huân hương nhàn nhạt ở chóp mũi phiêu tán.

Môi hắn thật sâu hôn nàng.

Cánh môi dán sát, môi hé mở, mang theo một chút cường thế, hắn đưa lưỡi không ngừng tìm kiếm trong khoang miệng nàng.

Triền miên hồi lâu.

Không biết khi nào, ý thức hai người dần dần thanh tỉnh, nàng đã bị hắn ôm vào trong ngực, mà cánh tay hắn chặt chẽ khóa lại vòng eo tinh tế của nàng.

An Tình thở dốc, ánh mắt một mảnh hơi nước, cả người vô lực dựa vào bả vai hắn.

Gió lạnh từng đợt thổi tới, cánh cửa chi nha rung động.

Hắn nghiêng mặt ở má nàng hôn một cái, "Ngoan, chờ ta tới thú nàng."

Trầm mặc một lát, nàng cuối cùng vẫn an tĩnh, dịu ngoan dựa vào vai hắn gật gật đầu.