Quyển 2 - Chương 10: Tướng quân, thỉnh xuống ngựa (Kết)

Hắn suy yếu dựa lưng, thở nặng nề từng ngụm.

"Rất khó chịu?" An Tình nhíu mày, chợt đứng lên.

Sau lưng chợt lạnh, nàng dừng lại. Quay đầu nhìn liền thấy Tiêu Cùng đang giữ chặt cổ tay nàng.

"Đừng đi, có nguy hiểm." Hắn suy yếu nói, từng chữ từng chữ một, thanh âm cũng rất nhỏ.

Thời điểm An Tình tỉnh lại liền phát hiện nàng cùng Tiêu Cùng bị vây ở chỗ này. Tiêu Cùng trên người không có vết thương, chỉ là vẫn hôn mê.

"Người bị thương." Hắn vô lực nâng ngón tay lên.

An Tình ngẩn người, theo ngón tay hắn nhìn lại, tay nàng xoa bả vai, mân môi: "Không có gì". Nàng trúng một mũi tên, may vẫn chưa là lợi bất cập hại*. Nàng không một lời nhắc lại, tựa hồ chuyện này trong mắt thực bình thường.

*Lợi bất cập hại: lợi thì ít mà hại thì nhiều

Chỉ là, hắn lại nhăn mi.

Nàng thân nữ tử, thân phận lại tôn quý, bởi vì là hoàng thất nên càng được nuông chiều. Thân thể, tóc da,... phụ mẫu ban (phú quý từ nhỏ, quen được nuông chiều), vì sao... nàng không khóc không nháo?

Nàng lại không nói thêm một câu mà xé vải lụa trên người xuống, cúi đầu băng bó cho bàn tay hắn bị đá cứa.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +20]

Tiêu Cùng lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi bình tĩnh bỗng lóe sáng. Sau một lúc lâu nàng mới buông xuống bàn tay đã được băng bó tốt của hắn. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn biến đổi, "Mau tránh ra."

An Tình sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy vòng eo căng thẳng, trước mắt trời đất quay cuồng. Lúc sau, hắn đã ôm nàng trốn sau gốc cây, bên tai là tiếng hắn nặng nề thở gấp. Hai người dính sát vào nhau, nàng co thành đoàn, gắt gao dán vào l*иg ngực hắn, tay đặt ở ngực hắn. Bên tai truyền đến từng tiếng tim đập rõ ràng. Nàng giương mắt nhìn hắn, trên trán hắn đã trắng bệch mồ hôi.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh người đang đến nói chuyện.

"Hai người này chạy đi đâu rồi?"

"Không hổ là Tiêu Cùng, dù hắn đã trúng mê dược vẫn hạ được một đám sát thủ, nhân lúc các ngươi lơ là bắt đi công chúa".

An Tình trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Cùng nửa khép mắt, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc cũng bị mồ hôi ướt nhẹp dán ở thái dương. Đám người kia tìm kiếm một lúc lâu, sau không thấy người, cuối cùng vẫn là bỏ đi.

Nàng thở phào, đỡ thân hình tráng kiện của Tiêu Cùng chậm rãi đi ra, đỡ hắn ngồi dựa trên đất, tay còn lại vỗ nhẹ lưng hắn.

Tiêu Cùng thở gấp liên hồi, có thể thấy mê dược kia hung hiểm thế nào.

Nghỉ ngơi một hồi, An Tình để Tiêu Cùng dựa vào mặt đất ngủ một lát, còn nàng cẩn thận ra ngoài hái một ít thứ ăn.

Không biết hôn mê bao lâu, Tiêu Cùng rốt cuộc chậm rãi mở mắt. Lần này tỉnh lại, trời đã tối, gió nhẹ lướt qua mang theo tia lạnh.

Hắn không biết có hay không đang ảo giác, trước mắt là một mảnh ánh sáng từ lửa trại, mà nữ tử có chút quen mắt lại đang ngồi bó gối ở đó. Ánh lửa sáng trưng chiếu rọi khuôn mặt sạch sẽ, nhỏ nhắn của nàng, đem lại một cảm giác khác.

"Ngươi tỉnh!"

Chợt, toàn khuôn mặt nhỏ của nàng sáng lên khi nhìn đến hắn, người nàng trở nên tràn đầy sức sống. Hắn ngẩn người.

Muốn mở miệng nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra những âm tiết khàn khàn. Nàng chợt đứng lên, trên tay cầm thật nhiều vật, dùng một mảnh lá sen lớn bọc lại, ngồi xổm xuống, đặt ở trước mặt hắn, mắt híp lại, cong môi cười xem hắn.

Tiêu Cùng thở phào, cúi đầu xem. Đều là một ít trái cây, còn có chút thảo dược.

Bên môi chợt lạnh, Tiêu Cùng ngây người, kia thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đói bụng đi, này trái cây ta hái được đã lâu." An Tình cầm lấy một quả đỏ bừng để ở bên môi hắn, tràn ngập tươi cười. "Nếm thử đi".

Chịu không nổi nàng bên tai năn nỉ, bụng hắn cũng thực có chút trống rỗng, khẽ mấp máy môi, cắn một ngụm. Cuối cùng, hắn mang theo một bụng no đủ dễ chịu. Ăn rất ngon. Sau một lúc chấn động, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng cười khanh khách, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác áy náy mãnh liệt.

"Đều là thần sai."

Thanh âm khàn khàn nói chuyện khiến nàng dừng động tác. Đầu lưỡi hắn nhuốm nhàn nhạt chua xót. "Nếu thần không đáp ứng công chúa xuất cung, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này". Hắn thân là trấn quốc tướng quân, đại tướng triều đình, không nên dễ dàng thỏa hiệp như thế. Công chúa biến mất, kinh thành cùng trong cung còn không biết sẽ loạn thành thế nào. Hắn còn hại nàng chịu bao nhiêu khổ sở. Hắn gục đầu xuống.

Nghe thấy vậy, một lúc lâu sau, nàng buông trái cây trong tay ra. Tiêu Cùng tâm tình hạ xuống, cúi đầu rũ mắt, con ngươi đã sớm mất đi vẻ hiên ngang, oai hùng. Hai người không nói chuyện, không khí lâm vào trầm mặc.

Sau một lúc, đôi tay nàng bỗng vươn tới, chậm rãi nâng mặt hắn lên. Nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm của hắn, nàng nhấp môi cười: "Tướng quân, có thể cùng ngươi xuất cung, ta thực vui vẻ cũng thực hạnh phúc."

Hắn ngơ ngẩn.

"Mười sáu năm qua, quãng thời gian đối với ta hạnh phúc nhất chính là những ngày cùng tướng quân ở bên nhau. Cho nên, không cần lại nói những lời ủ rũ đó, cũng không cần trách cứ chính mình. Có thể cùng ngươi, là ta cầu còn không được, dù có gặp nguy hiểm, sống chết cùng nhau..."

"...Nếu có lần sau, ta... vẫn là muốn cùng ngươi xuất cung." Nàng trong mắt nổi lên lệ quang, hốc mắt hồng hồng, nghẹn ngào nói từng câu.

Nước mắt nóng rực rơi xuống má hắn, nàng chân thành quỳ xuống, ngón tay lạnh băng đưa tới gần mặt hắn. Tay còn lại vòng ở cổ hắn, thân mình mềm mại dựa sát vào hắn, gắt gao co rúc vào ngực hắn, cảm giác nàng đối với hắn như người chết đuối vớ được cọc.

Trong ngực kịch liệt kích động, quay cuồng như sóng biển, làm hắn có chút thở không thông.

"Tướng quân, tâm ý ta không đổi, ngươi có bằng lòng hay không thú (cưới) ta?" Mặt nàng ứ đọn nước mắt mang theo tươi cười nhẹ nhàng, dựa vào ngực hắn, kiên trì nói.

Ngực chưa bao giờ nóng như thế, hắn bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nàng mềm yếu, tinh tế, cứ như vậy rúc ở trong ngực hắn.

Tĩnh tâm, chậm rãi động, một chút lại một chút nghe thấy tiếng tim đập " thình thịch", hắn cơ hồ có thể cảm nhận được mạch máu tại thân thể rối loạn.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]

Đêm yên tĩnh, gió nhẹ phảng phất mang theo điểm ngọt thanh (ngọt ngào+trong trẻo).

Thật lâu sau, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, rốt cuộc nâng cánh tay lên——

"Tìm được rồi! Bọn họ ở chỗ này!"

Tiêu Cùng mặt mày chợt lạnh, đem nàng từ trong lòng đẩy ra, ngẩng đầu nhìn nàng, "Trốn phía sau ta."

An Tình trong lúc nhất thời không rõ vì sao những người đó đi xa lại trở về tìm. Hắn nhanh chóng đứng dậy, bởi vì dược hiệu còn chưa hoàn toàn mất mà dưới chân bỗng chốc run lên. "Là ánh lửa."

An Tình sửng sốt, lập tức hiểu được.

Vừa ngẩng đầu, hai người liền thấy cách đó không xa đứng tràn đầy hắc y nhân. "Đừng sợ." Hắn duỗi tay, cầm tay nhỏ mềm mại của nàng.

"Không hổ là Tiêu tướng quân." Hắc y nhân mang theo âm thanh hừ lạnh lên tiếng. Tiêu Cùng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, tự nhiên khinh thường cùng loại người này nói chuyện.

Hắc y nhân trào phúng vài câu liền tạo dáng phòng bị. Nhất thời, một đám người từ mặt sau sôi nổi hướng hai bên lửa trại cũng vọt lại đây! An Tình dù không thuộc về thế giới này, giờ phút này cũng ra một thân mồ hôi lạnh, bả vai miệng vết thương bỗng chốc đau xót.

Chớp mắt xông vào, đạo ảnh lóe sáng, Tiêu Cùng cùng đám người giao chiến quyết liệt.

Ánh sáng cùng âm thanh leng keng lạnh lùng của binh khí va chạm nhau, bên tai là những tiếng kêu ồn ào. An Tình chỉ cảm thấy miệng vết thương như rách thêm, mồ hôi từ trán nhỏ xuống dọc theo hai bên má. Tiêu Cùng giờ phút này cũng thấy khí lực không đủ, chỉ vì dược hiệu, hắn đánh lực bất tòng tâm, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ công kích, dần dần mất hết sức lực.

Da đầu bỗng nhiên đau xót như bị xé rách, An Tình bị một tên hắc y nhân túm tóc. Nhưng nàng cũng chẳng phải nữ nhân yếu đuối, nhịn đau nhấc tay nhặt lên thanh gỗ chưa cháy hết liền hướng phía sau hung hăng đánh qua.

Hắc y nhân rên một tiếng, ăn đau hắn bỗng buông lỏng bàn tay nắm tóc nàng, mái tóc An Tình cứ như vậy bị xõa tung. Còn chưa kịp thở dốc, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Cùng bị hắc y nhân đá một cước vào bụng, từ khóe miệng hắn phun ra một búng máu.

"Tướng quân!" Nàng kêu lên sợ hãi. Ngay lúc này phía sau Tiêu Cùng, ánh đao chợt lóe, chỉ thấy một người tay cầm thanh trường đao bay nhanh hướng hắn đâm tới——

Chỉ thoáng do dự, An Tình liền nhào đến chắn trước người Tiêu Cùng. Trường đao lạnh băng đâm vào bụng, "Phụt" một tiếng hoàn toàn cắm sâu vào bên trong, máu tươi nhất thời liền trào ra. An Tình chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, dưới chân mềm nhũn, trước mắt mọi vật đều mơ hồ, cả người không chịu khống chế hướng mặt đất ngã xuống——

"An Tình!"

Tiêu Cùng thét một tiếng, hốc mắt sưng đỏ. Nàng cứ như vậy ngã xuống trước mặt hắn.

Sắc trời u ám, sương mù nặng nề không mang theo một tia sáng, từng trận tiếng sấm ù ù vang lớn, từng giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống mặt cùng thân hình nàng. Trước khi mọi vật hoàn toàn biến mất, An Tình tựa hồ nhìn thấy Tiêu Cùng điên cuồng tiêu diệt hắc y nhân.

Chỉ có mấy giây mà xác người ngả rạp đầy đất còn hắn lung lay hướng nàng chạy tới. Hai chân quỳ xuống đất, hắn che lại thân mình nàng, đem nàng ôm vào trong ngực. Cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, trái tim hắn như bị móc mất, đau đớn khôn cùng.

Ngón tay nhẹ nhàng che lại vết thương trên bụng nàng. Môi run rẩy, hắn lẩm bẩm: "An Tình...". Con ngươi nháy mắt một mảnh tro tàn.

Trái tim như bị kịch liệt xé rách, so với lúc hắn ở sa trường đẫm máu chiến đấu điên cuồng, bị người bắn mũi tên thủng ngực trái còn muốn đau đớn hơn gấp trăm, gấp ngàn vạn lần!

Nước mưa rửa trôi bùn đất trên người nàng, máu tươi nhiễm đỏ càng thêm chói mắt.

Khóe miệng nàng dương lên nụ cười suy yếu, tay nhỏ vô lực cầm tay hắn, "Ta sẽ không... chết."

Máu từ bụng không ngừng tràn ra ngoài. Huyết tươi chói mắt nhiễm hồng xiêm y khiến hắn bỗng nhiên nhớ tới sinh thần nàng ngày trước. Ngày ấy, nàng cũng mặc một bộ hồng y, đứng giữa đại điện, ngẩng mặt, tươi cười xinh đẹp tựa như tiên nữ. Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, con ngươi ngập tràn bi thương, gắt gao ôm nàng vào ngực, cánh môi dán bên tai nàng lẩm bẩm tựa cầu xin.

"Tướng quân, ta muốn gả cho ngươi!"

"Tướng quân, ngươi có thể thú ta sao?"

Hốt nhiên hắn nhớ lại từng lời nói trước đây của nàng, tâm càng thêm đau đớn.

Không biết là mưa hay nước mắt dọc theo gò má cương nghị của hắn rơi xuống.

Thì ra... Hắn là như vậy... Không muốn mất đi nàng.

An Tình cố sức mở mắt, nước mưa lạnh băng rơi trên má nàng, từ từ chảy xuống mặt đất.

"Tướng quân... Ta có thể gả cho ngươi sao...".

Khói tỏa mù trời, mưa giông kéo đến.

Ngón tay họ gắt gao nắm chặt.

Năm tháng trôi qua, phồn hoa như mộng, lưu lại, là một đời tương tư.

Gắt gao ôm lấy nàng, tựa vào trán nàng, hắn dịu dàng cười:

"An Dương, đừng chết......" "Đừng chết, ta thú nàng, được không?"

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]

[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành công lược!]