Hai mắt giao nhau giữa không khí thật lâu.
Nàng bất chấp nhìn hắn, cuối cùng vẫn là đầu hàng: "Ta đã biết."
Đầu ngón tay lạnh buốt vẫn không chịu rời đi, giống như quyến luyến lại như vô tình lơ đãng lướt từ mặt nàng đến cằm rồi xuống cổ, vòng đi vòng lại, rốt cuộc dừng trên môi nàng.
Hắn lại tức giận.
An Tình thật bất đắc dĩ.
Kỳ thực Đoạn Diệc cũng không phải hạng người thích động tay động chân. Hắn vui vẻ hay tức giận đều không nói ra nên người khác chỉ có thể thấy hắn gián tiếp phát lửa giận.
"Đoạn Diệc, ta đã biết."
Ngón tay đang động đậy chợt dừng lại, hai mắt hắn gắt gao nhìn mặt nàng.
Nàng mỉm cười, nắm bàn tay lạnh băng của hắn: "À thì mấy ngày nay cứ ở trong phòng mãi cũng chán, mấy quyển sách trong phòng ta cũng đọc đi đọc lại hết rồi."
"Đoạn Diệc?"
Bị gọi tên trong lúc đang thất thần, hắn rũ mắt khiến nàng không rõ vẻ mặt hắn.
"Đoạn Diệc."
Dường như cảm thấy những ngón tay đang nắm có chút cứng đờ, nàng hơi siết hắn, đầu mày đang nhíu dần hòa hoãn.
Nàng làm như không để ý lửa giận của hắn, ngược lại còn duỗi tay nắm lấy tay kia của hắn, hai tay đều nắm chặt: "Nếu ta nói không ghét ngươi đυ.ng chạm, ngươi tin không?"
Đã bao nhiêu năm không có người gọi tên của hắn, nàng nghĩ dù có người biết tên hắn nhưng lúc gặp liệu có ai dám gọi chứ?
Trăm năm thoáng cái trôi qua, tên hắn giống như hóa thạch hay như thứ bị giam cầm vĩnh viễn trong hóa chất Formalin[4], nhưng dường như không cách nào quên.
[4]Formalin: được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Nó còn được sử dụng như là chất bảo quản cho các vacxin.
Trong lúc hắn đang phát ngốc không kịp phòng bị, nàng bỗng nhiên bật cười, nhào vào người hắn.
Đoạn Diệc sửng sốt, trước ngực đau đớn khiến hắn lùi về sau một bước: "Ngươi làm gì?"
Trong giọng nói ẩn chứa lửa giận.
Ngón tay nàng vẽ vòng vòng trên mu bàn tay hắn, cuối cùng, nàng cất tiếng gọi tên của hắn.
Hắn nhíu mày.
Nàng đột ngột ngẩng đầu: "Ngươi vừa mềm vừa mát, ôm rất thoải mái."
Tươi cười giảo hoạt kì quái kia quả thực rất thiếu đòn.
"Lần trước ta phát hiện, nếu vào mùa hạ, ở bên ngươi sẽ không sợ lạnh nữa."
Sâu nơi đáy mắt chứa cảm xúc mơ hồ, lóe sáng rồi vụt tắt, cuối cùng khôi phục màu đen sâu thẳm không chút xao động.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua nơi bàn tay đang nắm chặt, sau đó rút tay mình ra khỏi tay nàng, im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi không cần làm ra bộ dáng này. Từ đầu, ta đã nghĩ sẽ không buông tha ngươi, ngươi nói nhiều cũng vô ích."
Vừa nói, hắn vừa nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười âm u, giơ tay nhéo cằm nàng, uy hϊếp: "Đừng nghĩ trốn thoát... Nếu không..."
Chưa dứt lời, hắn vụt một cái biến mất.
Nàng kinh ngạc, bàn tay trống rỗng còn lưu lại khí lạnh băng.
Lấy lại tinh thần, nàng không nhịn được mắng thầm: chạy cũng nhanh đấy.
Khẽ xoa chiếc cằm vẫn còn vương hơi lạnh, bất đắc dĩ nhìn căn phòng trống rỗng, nàng suy nghĩ phải dùng phương pháp nào mới lay động được tâm hắn khi mình đã làm tới như vậy rồi.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm +20!]
Nàng nhướng mày im lặng, nghiêng mặt nhìn về phía hoàng hôn sáng lạn của buổi chiều muộn bên ngoài cửa, không nhịn được nheo mắt.
A, có người đúng là "Miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo".
......
Khi nàng bạo gan bước ra khỏi phòng tới hai lần lại nhận ra hắn sẽ không đột nhiên xuất hiện như trước nữa.
Nàng đứng ở khu đất trống trước cửa phòng, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy gian phòng tối đen kia phảng phất giống như nhà giam vây khốn, không, đây chính xác chỉ là thủ đoạn giam cầm của hắn mà thôi.
Ngày xuân hoa trái đâm chồi nảy lộc thật tốt, chính là tiết trời còn hơi lạnh. Nàng hiếm khi ra ngoài đi dạo, được nhìn những khóm hoa nở, cỏ dại mọc thành cụm, đào nở rộ, rực rỡ xinh đẹp, chợt nhớ đến.