Editor: dieudieutieucuu
Bù cho mấy nàng một chap mới nhé....
Thưởng cho mấy người đoán đúng nè...
---------------
“Nếu không phải biết được tin tức từ cô bạn kia của em, thì em còn định ương bướng phản nghịch như thế nào? Có phải do bình thường anh quá cưng chiều em nên bây giờ lời anh nói em cũng không nghe lọt tai nữa?”
“Sao? Có phải là do anh quá dung túng cho em không hả?”
Diệp Hàm càng nói càng tức giận, giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo.
“Trong mắt em rốt cuộc còn có anh hay không ——”
“D-Diệp ca ca, em…… d- dì cả của em đến rồi……”
Diệp Hàm đang tức giận ngút trời, muốn tiếp tục giáo huấn An Tình lập tức ngẩn người, thanh âm im bặt...
Ngay sau đó, là một trận yên tĩnh quỷ dị...
Hệ thống chọn thật đúng thời điểm đưa cô tới đây!
Kích động trong lòng cô bây giờ không có gì có thể diễn tả được...
Xấu hổ, trừ bỏ xấu hổ vẫn là xấu hổ...
Cúi đầu, An Tình đem cả người mình chui vào l*иg ngực của đối phương, khuôn mặt đỏ như gấc của mình giấu kỹ, bởi vì...
Cô có cảm giác như ở phía dưới đang có chất lỏng ấm nóng gì đó đang chảy ra...
An Tình khóc, tuy trên mặt cô chỉ ửng đỏ một chút, không có biểu tình gì nhiều nhưng thật ra trong lòng cô đang rơi lệ cuồn cuộn, khóc không ra nước mắt...
----------------
“Cạch!”
Một lúc lâu xong, âm thanh mở cửa phòng vệ sinh vang lên, liền thấy một chiếc đầu nhô ra từ cánh cửa...
(Editor: Sao cứ có cảm giác như con ma trong nhà vệ sinh ấy nhỉ?...)
“Thay xong rồi thì mau ra đây...”
Diệp Hàm bày khuôn mặt không cảm xúc ngồi trên ghế sofa, nhìn bộ dạng lét lút lấp ló của đối phương, lạnh lùng nói.
An Tình cúi đầu, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.
Diệp Hàm rũ rũ hai tròng mắt xuống, một lát sau, không biết từ nơi nào hắn móc ra một cái túi chườm ấm nóng ném lên người cô, "Cầm đi..."
Nói xong, không đợi cô phản ứng, liền bước nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Thở dài một tiếng, An Tình liền đem túi chườm ôm vào trong l*иg ngực, quay đầu lại nhìn thoáng tên nam sinh đang co rúm người, run lẩy bẩy nép mình trong góc phòng, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, muốn lại an ủi hắn một chút nhưng cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi...
Sự việc đã đến nước này, cô chỉ có thể nói một câu...
Người anh em, nên biết yêu thương sinh mệnh của mình, tránh vai ác càng xa càng tốt...
----------------
Trên đường về nhà, không khí trong xe vô cùng thấp.
Diệp Hàm sắc mặt nặng nề, trên đường đi không nói vơí cô một lời.
Loại không khí lãnh đạm này vẫn luôn được duy trì cho tới khi về nhà.
Diệp Hàm mới vừa bước vào cửa, liền xoay người, dùng ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng An Tình truyền tới một trận gió rét lạnh khiến lòng cô run run, lập tức ngoan ngoãn đứng chờ ở đó, ngẩng đầu, dùng vẻ vẻ mặt ngoan ngoãn, đáng thương hề hề nhìn hắn.
Đối diện với tầm mắt của cô, lòng của Diệp Hàm như bị đánh cho mềm nhũn, thở một hơi, liền đi lại xoa đầu cô, hơi cong môi, nhẹ nhàng nói. “Từ ngày mai, sau khi tan học liền lập tức về nhà, tuyệt đối không được đi đâu nữa!”
Rõ ràng là dạy dỗ cô, nhưng cuối cùng âm thanh phát ra liền mang theo vô hạn ý cười.
An Tình lập tức gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng cô đột nhiên lại truyền đến một trận sởn tóc gáy.
Một đêm yên bình cứ như vậy mà trôi qua, vốn cô cho rằng chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc...
Nhưng...
Ngày hôm sau, mới ra khỏi cổng trường học, An Tình liền nhìn thấy Diệp Hàm mở cửa xe đón cô về nhà.
Trong lòng An Tình liền lộp bộp một chút.
Cô không thể không trưng ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ mà tiến lại gần Diệp Hàm——
“Diệp ca ca...”
Lần này đúng thật là Diệp Hàm giận rồi, trước kia mặc kệ nguyên chủ này có làm sai cái gì, Diệp Hàm cũng chỉ hù dọa một chút chứ chưa từng quản lý như thế này, có lẽ do sự kiện khách sạn ngày hôm qua đã chọc tới dây thần kinh trung ương của hắn khiến hắn mở ra cánh cổng hắc hóa.
“Ngày hôm qua thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn, tớ... Tớ đương nhiên cũng là suy nghĩ cho an toàn của bản thân cậu và tớ thôi...”
Nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa tai và vai, An Tình đóng tủ lạnh, lấy nước giải khát ra, nghe cô bạn ở đầu dây bên kia lí nhí liền giật giật khóe miệng, “Vậy thì thật cảm ơn cậu...”
Nói thêm một chút cô liền cúp máy
Quả nhiên tình bạn bè chỉ là truyền thuyết, giống như phù du, gió thoảng mây trôi, gặp nạn thì liền lập tức hố nhau...
Vừa mới cúp điện thoại, phía sau liền lập tức truyền đến âm thanh trầm thấp của Diệp Hàm ——
“An An, tới phòng anh một chuyến...”
Một câu nói, như khiến cho An Tình có cảm giác như đang đặt mình vào trong hầm băng, dù làm cách nào cũng cảm thấy không rét mà run...