Quyển 9 - Chương 4: Thế giới IX [Trúc mã có điểm kỳ Quái] (2)

Editor: dieudieutieucuu

Đột phá cốt truyện lần này thực ra cũng chỉ là tâm lý chống đối tuổi mới lớn của thiếu nữ, nói thẳng ra chính là hội chứng phản nghịch tuổi dậy thì thường gặp ở lứa tuổi thiếu niên.

Nhưng để bản thân an toàn và thuận lợi cho việc công lược, cô cần phải kết thúc chuyện này ngay lập tức.

Trầm ngâm một lát, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ thế này……”

Chợt, hai tiếng “Lạch cạch” nhẹ vang lên mà không ai phát hiện ra...

Nếu là Diệp Hàm đến "bắt gian", cô liền xong đời! Nhìn đối phương trước mắt vẻ mặt thẹn thùng, nội tâm của cô cũng hỏng mất.

"Em muốn gì, thì cứ trực tiếp nói ra với anh được."

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nam âm trầm, trầm thấp.

Nghe thấy âm thanh đó, An Tình cảm thấy sau lưng mình như có một cơn gió lạnh thổi qua, nụ cười hài hòa trên mặt cô cứng đờ lại.

Lời nói cô chuẩn bị nói với nam sinh trước mặt cũng bị nuốt vào trong họng, nghẹn một chút, cô mới cứng ngắc, lắp bắp kêu...

“Diệp…… Ca ca……”

Nuốt nuốt nước miếng, cô cứng đờ xoay người lại, liền nhìn thấy một nam nhân cười như không cười đang dựa người vào khung cửa...

……

Nam nhân có hai hàng mi cực đẹp, mi hơi hơi cong về phía trước, vô cùng câu nhân.

Hắn câu khóe môi, giống như đang cười, mà ánh mắt sâu thẳm âm trầm của hắn lại nhìn chằm chằm vào cô, không chứa một chút ý cười nào.

【 Đinh, xác định mục tiêu công lược, độ khó: Bốn sao rưỡu.】

Thời gian giống như ngừng lại thật lâu.

Một lúc lâu sau, Diệp Hàm chuyển động tầm mắt, ánh mắt sâu kín liền dừng ở trên người nam sinh bên cạnh cô.

“Không giới thiệu với anh một chút sao?” Diệp Hàm híp híp mắt, tươi cười hỏi.

Không đợi hắn nói xong, nam sinh đã xoay người bước xuống giường, một tay chỉ vào Diệp Hàm nói lớn, “Anh là ai? Không không biết là không được xông vào phòng người khác sao? Không biết phép lịch sự tối thiểu à? Cẩn thận tôi gọi bảo vệ lên đấy.”

Khóe mắt An Tình run rẩy...

Nghe hắn nói xong, An Tình chỉ cảm thấy thật đau đầu, nam sinh này thật phiền toái...

Quay mặt sang nhìn nam nhân trước mặt, An Tình biểu tình chân chó hỏi, “Diệp ca ca, sao anh lại tới đây...”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô liền cảm nhận được tầm mắt băng lãnh của Diệp Hàm quét đến, khiến cả người cô liền run run.

Diệp Hàm lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, không trả lời, tầm mắt chuyển động một chút, nhìn chiếc giường trắng tinh, con ngươi liền hơi co rụt lại.

Nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, hắn híp mắt, tiến lại gần nam sinh kia.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Nam sinh cảm thấy hơi sợ hãi, lùi vài bước về phía sau.

Ngay sau đó, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai, An Tình giật mình một cái, liền nhìn sang “Bạn trai” cô đang thống khổ dùng đôi tay ôm lấy bụng vừa bị đánh, cả người cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất.

Trên mặt Diệp Hàm không có một nửa điểm nhu hòa, cả người hắn đột nhiên tỏa ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Híp híp mắt, bỗng nhiên hắn khom người, dễ dàng dùng một tay túm cổ áo nam sinh kia.

Cảm nhận được đối phương đang run bần bật, hắn câu môi một cái, khẽ cười, ánh mắt sâu kín tỏa ra khí thế âm lãnh làm người khác run sợ.

“Diệp Hàm, anh đang làm gì vậy...” Trong lòng An Tình lộp bộp vài tiếng, vội vàng chạy lại gần nói đỡ cho nam sinh.

Nhưng cô không nghĩ tới điều này làm cho đốm lửa đang ẩn dấu trong lòng Diệp Hàm bốc cháy, nháy mắt trở thành một đám lửa lớn!

Ở trong lòng hắn, An Tình chính là em gái nuôi từ nhỏ của mình, bình thường nói chuyện đều nở nụ cười mềm mại, đáng yêu, khi nhỏ còn thường xuyên lôi kéo góc áo của hắn, đi theo phía sau hắn ngọt ngào kêu “Diệp ca ca, Diệp ca ca...”.

Nhưng mà hiện tại...

Em gái của hắn lại bị một một tiểu tử không biết từ đâu đến làm hư, ngay cả hai tiếng “Ca ca” cũng không gọi, hơn nữa lại còn kêu đầy đủ cả họ và tên của hắn.

Diệp Hàm nháy mắt bị hắc hóa, nắm lấy cổ áo của tên nam sinh kia đánh, đánh cho hắn ta kêu cha gọi mẹ...

Thân hình cô nháy mắt chấn động, cứng đờ...

Chắc là...

Diệp Hàm sẽ không giết tên nam sinh này đi...?