“ Làm việc phải có chứng cứ, những việc cô vừa nói, cô có chứng cứ không?”
Bành Bối Bối nghẹn lời, hai mắt trừng lớn.
An Tình cong môi cười: “Cô không có chứng cứ, liền quay ra nói xấu Tô tiên sinh, luôn miệng nói anh ấy hại cô.”
“Anh ấy là tổng giám đốc, mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, lấy đâu ra thời gian mà chú ý đến cô?... Hay là, Bành tiểu thư lại tự mình đa tình?” An Tình cười điềm mỹ, nụ cười ấy giống như kim châm đâm vào hai mắt Bành Bối Bối. Mà câu nói lên án kia, lại ẩn chứa sự khinh thường và cười nhạo vô cùng rõ ràng.
“Tô Minh anh nói xem anh có làm chuyện đó hay không?”Ai ngờ chỉ số thông minh của nữ chủ thẳng tắp hạ xuống, lại đi tìm sự giúp đỡ của Tô đại boss.
Tô Minh nhìn thoáng qua Bành Bối Bối hai mắt đỏ hồng, xiết chặt nắm tay, rũ mắt xuống, trong lòng lại không tự chủ được co rút đau đớn, khiến hắn gần như không thở nổi.
“Câm miệng!” An Tình vội vàng quát lớn: “Bành tiểu thư, mời cô rời khỏi đây, ngay lập tức!”
“Các người, các người đều khi dễ tôi!” Bành Bối Bối khóc nức nở.
“Bảo an!”
“Làm phiền các anh mang vị tiểu thư này ra ngoài!”
Tiểu bạch hoa Bành Bối Bối không ngừng khóc lóc, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tô Minh.
Sắc mặt Tô Minh có chút vặn vẹo: “ An Tình, cô...”
“Mau mang Bành tiểu thư ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.” Trái tim nhỏ của An Tình không ngừng run lên, liều lĩnh nói ra câu này, chuẩn bị tâm lí sẽ bị Tô biếи ŧɦái bóp chết.
“Buông tay, các người mau thả tôi ra!”
An Tình tiến lên, lập tức ngăn trở tầm mắt Tô Minh, không cho hắn xuống giường đuổi theo Bành Bối Bối.
Hiệu suất làm việc của bảo an cực kì cao, ngay lập tức kéo Bành Bối Bối ra ngoài. Trong phòng rất nhanh chỉ còn tiếng khóc quanh quẩn của cô ta.
Thanh âm tức giận của Tô Minh vang lên bên tai: “ Ai cho phép cô tự chủ trương!”
An Tình không kịp phản ứng, đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra xa, lùi về phía sau mấy bước. Cổ chợt lạnh, cả người bị đè lên vách tường, bàn tay to lớn trong nháy mắt bóp chặt cổ An Tình. Ngón tay lạnh lẽo có lực, ánh mắt âm trầm giống như hận không thể nuốt cô vào bụng.
Quả nhiên lại phát bệnh!
An Tình quật cường đối diện hai mắt nổi lên tơ máu của Tô Minh, thừa nhận lửa giận của hắn.
“Ai cho phép cô đuổi cô ấy đi!”
“Cô chẳng là cái thá gì với tôi cả, ai cho cô lá gan đó!”
Tô Minh giống như điên rồi, dùng sức bóp cổ An Tình, tựa hồ muốn phát tiết tất cả lửa giận lên người cô.
“Khụ khụ..” Sắc mặt An Tình trướng đến đỏ bừng, nhịn không được bắt đầu ho khan.
[Tinh! Thỉnh người chơi chú ý, sinh mệnh của ngài đang gặp nguy hiểm, thanh máu sắp trở về không]
Âm thanh nhắc nhở lạnh băng của hệ thống An Tình cũng chẳng nghe thấy nữa, hai mắt cô cũng dần trở nên mơ hồ.
“Không bằng, cô liền đi tìm chết đi!”
Con ngươi Tô Minh co lại, bàn tay bắt đầu buộc chặt, thân thể đè nặng lên người An Tình, không cho phép co giãy dụa chút nào, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Đều đi chết đi!”
Hai mắt Tô Minh đỏ lên, nghĩ đến Phương Du, lại nghĩ đến Bành Bối Bối, nghĩ đến rất nhiều người... Tất cả bọn họ đều hy vọng hắn chết đi, hận không thể khiến hắn biến mất trên đời này.
Không, hắn không cho phép, hắn sẽ cho bọn họ nhìn thấy, hắn sẽ sống lâu hơn tất cả bọn họ!
“Tôi sẽ không để các người được như ý đâu, các người đều đi chết đi!”
[Tinh! Mời người chơi chú ý, thanh máu của ngài sắp trở về không, ngài sẽ bị hệ thống hủy diệt, mời chuẩn bị tiếp nhận tử vong!]
Dưỡng khí khan hiếm, yết hầu đau đớn, trong đầu An Tình chỉ còn lại sợ hãi cùng cực. Sợ hãi đối mặt với cái chết, cũng sợ hãi đối mặt với bóng tối vô tận, càng sợ hãi không thể trở về thế giới hiện thực nữa.
Trong mơ hồ, cô nhìn thấy nụ cười khát máu của Tô Minh, trong lòng run lên.
Không được!
Cô tuyệt đối không thể chết đi như vậy!