Tác giả: Tiểu Quai QuáiEditor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt♡(ӦvӦ。)♡(ӦvӦ。)♡(ӦvӦ。)Sau một lúc lao tâm lao lực, khóa kéo cùng qυầи ɭóŧ của Lục Lộ cũng bị nàng kéo xuống, nhìn cây côn ŧᏂịŧ ngon miệng cực kỳ kia, Diệp Tiểu Vũ khó có thể áp chế khát vọng, vươn lưỡi mèo liếʍ lên.
Đúng là không có món nào có thể ngon hơn cây xúc xích này.
Diệp Tiểu Vũ cảm thấy mỹ mãn mà phát ra tiếng hừ "rừ rừ". Đầu lưỡi nhỏ đi dạo vòng quanh qυყ đầυ, liếʍ vui vẻ vô cùng. Hàng ngàn sợi gai ngược ma sát lên bộ phận mẫn cảm nhất của nam nhân, mặc dù Lục Lộ đang ngủ cũng phải rùng mình vài cái, côn ŧᏂịŧ sung huyết cương cứng. Kích cỡ này so với cơ thể mèo của nàng giống như quái vật.
Nếu giờ phút này có người ngoài nhìn thấy một màn này chắc chắn sẽ há hốc mồm, xương quai hàm thòng tới đất.
Trong văn phòng sạch sẽ nghiêm trang có một nam nhân tuấn tú mặc áo blouse trắng, ghé mặt vào trên bàn ngủ. Chỗ bị cái bàn che khuất, khóa quần của nam nhân bị mở ra, côn ŧᏂịŧ lớn trướng tím đứng sừng sững, mà ở trên đùi hắn có một con mèo gương mặt hải tặc ôm chặt côn ŧᏂịŧ của nam nhân ra sức liếʍ, đầu lưỡi chui vào mắt mã liếʍ sạch dịch nhầy.
Lục Lộ mơ thấy mèo nhỏ của hắn bị mất, hắn tìm kiếm khắp nơi, đầu đầy mồ hôi, có một cảm giác khô nóng không thể giải tỏa.
Lục Lộ muốn tìm điều khiển máy lạnh, lại tìm hoài mà không thấy.
Hắn vọt vào phòng tắm, nước từ vòi hoa sen xối lên cơ thể tinh tráng của hắn, nhưng cảm giác khô nóng kia vẫn chưa thể giải quyết, ngược lại càng ngày càng khó kiềm chế, muốn phát tiết ra tới...
Lục Lộ đi ra khỏi phòng tắm, hoàn cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Trước cửa sổ sát đất, Tiểu Mễ Mễ đang ngồi xổm nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu miêu miêu. Sau đó lẻn vào lòng ngực hắn làm nũng.
Nhưng không biết phân đoạn nào đã bị cắt bỏ, quần áo hắn biến mất, cơ thể trần trụi, du͙© vọиɠ bành trướng dựng thẳng, Tiểu Mễ Mễ đang ăn côn ŧᏂịŧ của hắn, đầu lưỡi nhỏ liếʍ tới liếʍ lui, cảm giác kia giống như bị sâu gặm, run rẩy khó kiềm chế.
Cổ họng nhịn không được tràn ra một tiếng nga ngâm.
Mà âm thanh này vừa phát ra, Lục Lộ liền giật mình, mở mắt.
Cúi đầu liền thấy cảnh tượng không khác biệt với trong mơ là mấy. Chẳng phải Tiểu Mễ Mễ cũng đang ăn côn ŧᏂịŧ của hắn một cách hăng say sao?
Chẳng qua phòng khách đổi thành văn phòng, mà hắn cũng không trần trụi hoàn toàn, chỉ có khóa kéo quần bị kéo xuống.
Lục Lộ dại ra vài giây, Diệp Tiểu Vũ ngước mắt đối diện với đôi mắt của hắn. Một người một mèo đối diện, yên lặng đến quỷ dị.
Đối với mèo nhỏ vừa mới tìm lại được, Lục Lộ không muốn dọa nàng lần nữa, nhưng dưới tình huống này, Lục Lộ cảm thấy đau đầu, "Tiểu sắc miêu này, có sai không sửa, nơi này của ba ba là để con liếʍ sao?"
Ngữ khí mang theo vài phần không thể tin được, nhưng âm thanh lại trầm thấp nhu hòa, khiến cho câu nói trách cứ cũng trở nên ôn nhu.
"Miêu ô ~" liếʍ một cái cũng không mất miếng thịt nào. Diệp Tiểu Vũ ngụy biện, đầu lưỡi nhỏ liếʍ lên hai quả tinh hoàn Lục Lộ, đệm thịt mềm mại đánh lên mông hắn.
Bởi vì lúc buồn chán nàng thường mở sách của hắn ra xem, do đó đối với cấu tạo cơ thể của nam nhân nàng cũng hiểu biết. Biết được tinh hoàn cũng nằm trong những điểm mẫn cảm, cho nên cái liếʍ này của nàng chứa đầy sự nịnh nọt lấy lòng.
Hô hấp của Lục Lộ cứng lại, các cơ bắp căng chặt, tiểu sắc miêu này không làm hắn bớt lo a...
Hắn giơ tay lên định bắt nàng xuống, mà Diệp Tiểu Vũ lại luôn lưu ý hành động của hắn, cơ thể linh hoạt uốn éo tránh thoát.
Lục Lộ đang định xuất kích lần nữa, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, y sĩ Dương đi đến, cầm theo một bệnh án tới tìm Lục Lộ.
Lúc này khóa quần của Lục Lộ còn chưa kéo lên, nếu đứng lên hoặc y sĩ Dương vòng qua cái bàn đi đến, nhất định cậu ta sẽ rớt quai hàm.
"Ân, đưa bệnh án cho tôi xem." Lục Lộ nói, cái mông hơi nâng dịch ghế dựa gần sát vào bàn.
Tiếp nhận bệnh án , Lục Lộ hít hà một tiếng.
Y sĩ Dương khẩn trương, "Bác sĩ, rất nghiêm trọng sao?"
"Chờ một chút, để tôi nhìn kỹ xem." Lục Lộ cực lực đem lực chú ý tập trung vào bệnh án trên tay, nhưng cứ việc như thế, hắn vẫn khó có bỏ qua cảm giác dưới thân, đầu lưỡi thô ráp quát qua qυყ đầυ, kɧoáı ©ảʍ tăng lên.
Tiểu sắc miêu này, dạy mãi không sửa...
Lục Lộ nói: "Ân ~ tình huống này cần coi trọng một chút. Bị nhiễm virus HPV, qυყ đầυ bị sùi. Aaa~ Cần thiết trị gấp..."
Y sĩ Dương nghi hoặc, "Không phải virus HPV cũng không quá nguy hiểm sao?"
"Nếu thể chất yếu thì không xác định."
________
Hạ Nguyệt: xin lỗi mọi người mình ra chương trễ nha, chuyện là truyện của mình bị báo cáo lần 3 và truyenhdt.com xóa truyện mất tiêu không thương tiếc. Mình biết người báo cáo nhưng không nhớ rõ tên tài khoản nên tức ghê huhu. Tức tím người ಠ╭╮ಠ