Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Lược Bác Sĩ Nam Khoa

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Tiểu Quai Quái

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

( ̄ヘ ̄;)( ̄ヘ ̄;)( ̄ヘ ̄;)( ̄ヘ ̄;)

“Miêu ~” cơ thể nam nhân tỏa ra mùi thơm mát của sữa tắm, nhưng trong đó có một mùi hương cực nhẹ khiến nàng bấn loạn.

Giống như bị điều khiển, Diệp Tiểu Vũ chen đầu vào giữa hai đùi hắn, đầu lưỡi nhỏ liếʍ lên qυყ đầυ của Lục Lộ.

Đầu lưỡi mèo vừa mềm vừa nhám, liếʍ lên tay còn cảm thấy kì quái, huống chi là nơi cực kỳ mẫn cảm như qυყ đầυ. Lục Lộ bị đầu lưỡi mềm nhám kia liếʍ qua, cảm giác tê dại truyền đến toàn thân.

Có một thì có hai, liếʍ một cái Diệp Tiểu Vũ cảm thấy không đã ghiền, nên liếʍ thêm một cái nữa thành hai cái, rồi ba cái, đầu lưỡi nàng cứ thế mà liếʍ láp, mắt mã trên qυყ đầυ của Lục Lộ cũng theo đó mà lúc đóng lúc mở, dịch nhầy trong suốt từ trong đó thoát ra.

Mùi vị của dịch nhầy có lực hấp dẫn khôn kể đối với Diệp Tiểu Vũ, giống như quỳnh tương ngọc lộ, nàng ra sức liếʍ láp nó vào trong miệng ăn luôn.

Bất tri bất giác Lục Lộ đã ngồi bẹp xuống, chờ hắn phản ứng lại, hắn đã chấn động tột cùng.

Tiểu Mễ Mễ không hiểu chuyện thì không nói, nhưng mà hắn cũng bị nàng làm cho trầm mê!

Mạnh mẽ ôm Diệp Tiểu Vũ tách khỏi hạ thân.

Nàng nôn nóng củng tới củng đi.

Tắm rửa qua loa xong, Lục Lộ không màng Diệp Tiểu Vũ lớn tiếng kêu miêu miêu, đóng sầm cửa lại, không cho nàng vào phòng ngủ.

“Miêu ô ~” con sai rồi.

“Miêu ô ~” Lộ Lộ mở cửa đi.

“Miêu ô ~” con không muốn ngủ một mình.

Một lúc sau nàng cũng đã mệt mỏi, phía sau cánh cửa cũng chả có động tĩnh gì, Diệp Tiểu Vũ có chút đau lòng, tao đầu đạp não cuộn thành một đoàn chờ trước cửa phòng.

Sáng sớm Lục Lộ mở cửa phòng liền nhìn thấy mèo con của hắn đang nằm ngủ, trái tim mềm nhũn, da^ʍ một chút thì cũng có sao, hắn sẽ từ từ dạy nàng, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ thay đổi.

Nghĩ đến tối hôm qua, Lục Lộ liền gọi điện thoại thông báo với đồng nghiệp hôm nay hắn không đi làm, sau đó vừa lái xe vừa ôm Diệp Tiểu Vũ đến một bệnh viện thú cưng gần nhà.

“Gần đây mèo nhà tôi rất thích kêu bậy, cảm xúc không ổn định, rất nôn nóng. Ân, còn thích tiếp xúc với nam... đực…”

“Miêu ~” nàng không có kêu bậy nha.

Bác sĩ thú y nói: “Căn cứ vào tình huống này, tôi nghĩ mèo nhà anh đã tới thời kỳ động dục.”

Lục Lộ ngẩn ra nửa giây, “Động dục?”

“Miêu ~” sao mà nàng có thể động dục.

Lục Lộ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bác sĩ thú y nói: “Nếu anh không muốn có nhiều mèo con hoặc ngại tiếng kêu quá phiền thì có thể tiến hành phẫu thuật tuyệt dục.”

“Miêu ô ~” nàng không muốn tuyệt dục a!

Thừa dịp Lục Lộ cùng bác sĩ thú y đang giao lưu, Diệp Tiểu Vũ lấy đà, nhảy xuống khỏi đùi hắn, nhanh chóng chạy khỏi cửa. Mới vài giây liền không thấy tăm hơi.

Diệp Tiểu Vũ không biết Lục Lộ có nghe theo lời kiến nghị của bác sĩ thú y đem nàng phẫu thuật hay không, trong lòng lộn xộn liền vọt chạy đi.

Thành phố Ngân Định là một thành phố lớn, building cao ốc, người xe như nước. Diệp Tiểu Vũ tránh người đi đường, đứng trước đèn xanh đèn đỏ.

“Đây là mèo nhà ai, cũng biết chờ đèn xanh nha?”

“Đáng yêu quá!”

“Miêu ~”

“Nó biết tớ đang khen nó, còn chào với tớ nữa!”

Đèn xanh đến, Diệp Tiểu Vũ không hề để ý tới nữ sinh khoa trương sợ hãi la lên, theo dòng người chạy về hướng lề đường đối diện.

Bất tri bất giác, nàng đã đi xa khỏi bệnh viện thú y.

Sau khi chạy mệt , nàng liền nhảy lên bồn hoa bên đường nghỉ ngơi, hưởng thụ từng trận gió nhu hòa, đôi mắt híp lại ngủ gật. Thấy người đi ngang liền mỉm cười một cái, có người lấy điện thoại ra chụp hình nàng.

Trong lúc vô ý, Diệp Tiểu Vũ đã trở thành cảnh đẹp ở góc phố.

Mơ mơ màng màng ngủ ngon nàng không hề nghĩ đến Lục Lộ đang ở bệnh viện thú y tìm nàng đến phát điên.

Mấy tiếng trôi qua, lưng cùng bàn tay Lục Lộ đã ướt đẫm, mệt đến tinh bì lực tẫn.

Ngoại hình hắn tuấn tú văn nhã, rất dễ giành được hảo cảm của nữ nhân, một nữ bác sĩ thú y nhìn không được liền mở miệng nói sẽ lưu ý giúp hắn, thuận tiện hỏi thông tin liên lạc, nói là sau khi tìm được sẽ báo ngay cho hắn.

Lúc này điện thoại của Lục Lộ vang lên, là bác sĩ Vương đang trực ban giúp hắn, nói là có một người bệnh muốn chính hắn cộng thuốc. Không còn cách nào, Lục Lộ chỉ phải nhờ đến nữ bác sĩ thú y, nhờ nàng lưu ý giúp hắn, nếu tìm được Tiểu Mễ Mễ, chắc chắn sẽ thâm tạ.



“Ông xã anh xem, bé mèo kia nhìn cũng sạch sẽ, ngoại hình cũng đẹp, không bằng chúng ta ôm về nhà đi?”

“Không phải chứ? Lỡ như bị chủ nhân nó nhìn thấy...”

“Hành động nhanh một chút là được, liền tính nhìn thấy, cho chút tiền là xong.”

Một nam một nữ trò chuyện ồn ào làm Diệp Tiểu Vũ bừng tỉnh, nàng mở mắt ra, đôi tai mèo run lên, trong lúc nữ nhân sắp bắt được chân sau của nàng liền uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống bồn hoa, xen vào dòng người.

_____

Hạ Nguyệt: ai nuôi mèo chắc hiểu há, lưỡi mèo mà liếʍ là tê dại. Ơ mà mấy ông nào có đọc thì cũng đừng manh động, bé nó mà phập một cái là chỉ còn cách đi chuyển giới luôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »