Trở lại thế giới hiện thực.
"A Niếp, rảnh rỗi thì giúp mẹ nhặt rau đi."
Vương Mỹ Cầm thấy con gái ngồi trên sô pha ngây ngốc, phân phó nói.
"Nga, đã biết."
Diệp Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, đi đến phòng bếp ngồi lên ghế nhỏ, nhặt rau giúp mẹ.
Trong đời sống hiện thực, thời gian cùng không gian vẫn giống lúc trước khi nàng bị xuyên qua. Nàng nhớ rõ là kỳ nghỉ hè ở nhà.
Ở thế giới kia, nàng sống cùng Lục Lộ 40 năm, tiễn hắn đi, nàng cũng rời đi ở đêm khuya hôm đó. 40 năm hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau như hiện lên trước mắt. Nàng biết mình phải điều chỉnh lại tâm thái, nếu không sẽ bị thương cảm. Tuy suy nghĩ là như vậy, nhưng lại khó có thể làm được.
Vương Mỹ Cầm thấy nữ nhi nhặt rau cũng thất thần, nghĩ thầm chẳng lẽ là bị bệnh, buông công việc trong tay hỏi: "A Niếp, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"
Diệp Tiểu Vũ biết tình trạng của mình không tốt lắm, nàng thốt lên, "Ai nha, đau đầu quá, mẹ, con vào phòng nghỉ một chút."
Đóng cửa lại, Diệp Tiểu Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.
Bước lên giường, mở điện thoại lên, hình nền là một thanh niên vô cùng tuấn tú.
Khang Ninh, đối tượng yêu thầm của nàng.
Thời gian chưa đổi, nhưng đối với Diệp Tiểu Vũ giống như đã trải qua một đời, cảm giác rung động thời thiếu nữ kia cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lên mạng tìm một hình nền tương đối đẹp mắt khác để thay thế, Diệp Tiểu Vũ buông điện thoại, đóng mắt lại không hề nghĩ nhiều.
Ngày hôm đó nàng kịp chạy đến bệnh viện hái đóa hoa ngô đồng cuối cùng còn sót lại, đặt lên ngực hắn...
Hoa nào rồi cũng sẽ tàn, nhưng không có nghĩa là chúng không nở lại lần nữa. Vào một mùa hoa nở khác, cây ngô đồng này sẽ một lần nữa đỏ rực tình yêu.
HẾT PHIÊN NGOẠI
END