Tác giả: Tiểu Quai QuáiEditor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt( ゚ω゚)/ (ノω")ヽ(゚ω゚ )Lục Lộ dở khóc dở cười, rõ ràng đau đến mặt nhăn như khỉ vậy mà còn khen hắn, nhưng mà cách xưng hô này…
“Bé mèo ngoan, em gọi Lộ Lộ là được rồi...”
“Ngươi ta muốn gọi sao thì gọi. Ba ba, ba baaa~”
Một thiếu nữ nằm ở dưới thân, tiểu huyệt còn cắn côn ŧᏂịŧ, trong miệng liên tục gọi ba ba, ba ba...
Cái loại kí©h thí©ɧ này, tuyệt đối sẽ làm máu của nam nhân phun trào. Tuy Lục Lộ không đến mức như thế, nhưng hô hấp cũng thô nặng vài phần.
Côn ŧᏂịŧ đi vào hơn phân nửa, đường đi ấm áp ẩm ướt, tầng tầng lớp lớp mị thịt cố gắng hầu hạ hắn, Lục Lộ cảm thấy côn ŧᏂịŧ như được vô số cái miệng nhỏ mυ"ŧ vào, liếʍ láp. Sung sướиɠ như ở cảnh tiên.
Đã tới nước này không thể không tiến về phía trước. Lục Lộ hít sâu một hơi, côn ŧᏂịŧ tiếp tục chôn sâu vào tiểu huyệt.
Côn ŧᏂịŧ hắn đủ dài, qυყ đầυ bóng loáng chen tới hoa tâm. Nó cũng đủ thô, tiểu huyệt của Diệp Tiểu Vũ như sắp bị căng vỡ, huyệt khẩu như bị quái vật cắm vào, gian nan mà nuốt nó.
“Đau không? Cần tôi nhẹ chút không?” Hắn ôn nhu nói.
Âm thanh trầm thấp như đàn cello, vừa sâu thẳm vừa mơ màng.
Người này… Làm việc này mà cũng ôn nhu như vậy. Nhưng Diệp Tiểu Vũ cho rằng mãnh liệt chút sẽ tốt hơn, đặc biệt là hiện tại cảm giác đau đớn đã dần dần rút đi, thay vào đó là cảm giác no trướng, tiểu huyệt bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy mãnh liệt.
Diệp Tiểu Vũ không biết xấu hổ nói: “Không, không cần nhẹ, cắm mạnh vào, con muốn ba ba dùng sức cắm vào...”
Sau khi nói xong, gương mặt đã đỏ như quả cà chua.
Diệp Tiểu Vũ giơ tay che mặt, xấu hổ không muốn nhìn hắn.
Hai cái tai mèo run run, cái mông càng nhếch lên muốn hắn làm nhanh hơn.
Lục Lộ dùng động tác không quá quen thuộc ra vào tiểu huyệt, mỗi lần hắn đâm vào hoa tâm nàng liền run lên, đồng thời sẽ phun ra mật hoa nóng hổi, tắm rửa qυყ đầυ của hắn. Động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh.
“A a ~ ba ba... Lộ Lộ sâu quá a ~ dùng sức cắm vào, a a... ân a ~”
Có một thì sẽ có hai, lần thứ hai Diệp Tiểu Vũ nói những từ dâʍ đãиɠ đó đã không còn ngượng ngùng, nếu thoải mái liền kêu lên, nếu cảm thấy không đủ cũng phải kêu lên.
Nhưng Lục Lộ lại trầm tĩnh hơn nhiều, chỉ thẳng lưng đem côn ŧᏂịŧ nhét đầy đường đi, cái đuôi mèo vờn quanh lưng hắn, cảm giác ngứa ngáy làm xương cùng tê tại, giống như muốn bắn.
Rõ ràng biết nàng là thú, hắn là người. Mà hắn lại không kiềm chế được cứ lún vào, giống như cái đầm lầy, muốn thoát cũng không được. Lún liền lún đi, đời này liền giao phó cho nàng. Là người hay thú cũng chẳng sao!
Diệp Tiểu Vũ dùng tay ôm cổ hắn, đôi chân kẹp eo hắn, còn có cái đuôi nhẹ nhàng vuốt ve mông hắn, cái mông căng mọng của nàng đẩy lên, nghênh đón từng đợt va chạm mạnh mẽ, đôi mắt lóng lánh, mê ly nỉ non.
Âm thanh kiều diễm phập phồng trộn thêm vài phần dâʍ đãиɠ vô cùng êm tai. Không biết vì sao, đối với việc làʍ t̠ìиɦ, từ trước tới nay hắn đều đạm bạc. Tất cả là do bé mèo hư này tới trêu chọc hắn, đầu tiên là dùng lưỡi liếʍ láp, sau lại danh xứng với thật mà ăn thịt hắn, tất cả mọi việc suôn sẻ như nước chảy thành sông.
Âʍ ɦộ kiều nộn của Diệp Tiểu Vũ bị thao đến đỏ bừng, cảm giác sung sướиɠ không thể khống chế, “Muốn tiểu, a a... bị Lộ Lộ thao đến chảy nướ© ŧıểυ...”
Cảm giác không thể khống chế đó cuối cùng cũng vọt tới, Diệp Tiểu Vũ run run phát hiện chỗ giao hợp có thứ gì phun ra, hình như là nướ© ŧıểυ, lại hình như không phải.
Bất giác nghĩ đến "cao trào" trong một ít truyện H nàng từng đọc, có lẽ nó là cao trào.
Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ liền bị làm đến phun nước, quá ngượng ngùng! Diệp Tiểu Vũ chớp chớp mắt, không dám đối diện với Lục Lộ. Dứt khoát lấy một cái gối trên sô pha che mặt, bịt tai trộm chuông.
Bị dòng nước nóng đổ xuống qυყ đầυ, hai quả trứng của Lục Lộ tê rần, vùi mặt vào bộ ngực sữa no đủ của nàng, mông run lên, bắn.
“Xem chừng ngạt thở.”
Lục Lộ lấy cái gối ra khỏi mặt Diệp Tiểu Vũ, bốn mắt nhìn nhau, mặt của hắn cũng nóng lên, nghiêng người nằm xuống ôm lấy nàng, hôn hôn lên cái trán trơn bóng, “Bé mèo ngoan, ăn no không?”
“No no, anh sờ thử xem.” Nắm tay hắn đặt lên cái bụng nhỏ, nơi đó hơi phì lên một chút, giống như đã được cho ăn no.
Vừa được tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, Diệp Tiểu Vũ liền cảm thấy dễ chịu, khắp người như có một dòng nước ấm chảy qua. Chợt nhớ lại gì đó, nàng liền thì thầm trong bụng: Thu khởi nhĩ đóa, thu khởi vĩ ba. (Thu hồi lỗ tai, thu hồi cái đuôi)