- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Công Lược Bác Sĩ Nam Khoa
- Chương 10
Công Lược Bác Sĩ Nam Khoa
Chương 10
Tác giả: Tiểu Quai Quái
Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
(๑˙❥˙๑)(๑˙❥˙๑)(๑˙❥˙๑)(๑˙❥˙๑)
Con mèo ở dưới bàn không thèm nghe bọn hắn thảo luận, toàn tâm toàn ý liếʍ láp côn ŧᏂịŧ lớn của Lục Lộ, từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, liếʍ láp mỗi một tấc da thịt. Có vài lần Lục Lộ thiếu chút nữa thất thố nàng tất nhiên cảm giác được.
Diệp Tiểu Vũ có chút áy náy, nhưng điểm áy náy ấy không dựng nổi sóng gió, rất mau đã bị "du͙© vọиɠ đại tướng quân" đánh bại, đến nỗi có thể chọc giận Lục Lộ đem nàng đi tuyệt dục thật hay không đã không còn đáng sợ nữa. Nàng cho rằng là ngày hôm qua nàng bị mất tích, Lục Lộ lại sủng nàng như vậy, làm sao sẽ tàn nhẫn mà tuyệt dục nàng.
Còn có cái này, nàng tuy rằng khát vọng côn ŧᏂịŧ của Lục Lộ mãnh liệt, nhưng linh hồn của nàng là con người, là con người thì sẽ có thể ngăn chặn khát vọng.
Nàng cần phải trở về hình người, nhưng đã lâu như vậy vẫn không tìm thấy cách giải quyết, không khỏi nhớ đến một ít H văn nàng từng đọc, chuyện này liên quan mật thiết với "phạch phạch phạch". Vì thế Diệp Tiểu Vũ vứt hết liêm sĩ, đánh bạc thể diện.
Dĩ vãng, nếu nàng làm chuyện này hắn sẽ ném nàng xuống ngay, nhân lúc này Lục Lộ không động thủ được, cơ hội tốt như vậy, làm sao mà Diệp Tiểu Vũ không vớt lấy.
Không phải hắn gọi nàng là tiểu sắc miêu sao, sắc liền sắc đi!
Đầu lưỡi thả chậm liếʍ dọc theo gân xanh trên côn ŧᏂịŧ. Hàng ngàn sợi gai mềm mại làm cả người Lục Lộ nổi da gà, bên tai nổ vang, y sĩ Dương nói cái gì hắn cũng nghe không rõ. Kɧoáı ©ảʍ như sóng thần đổ tới bao vây lấy hắn, thân thể run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột ngột bắn ra.
Toàn thế giới tựa như đã dừng tại thời khắc này.
“Bác sĩ Lục, kết quả cuối cùng là cái gì?”
“Bác sĩ Lục.”
“Bác sĩ Lục!”
Suy nghĩ của Lục Lộ giống như đã đi đến cõi thần tiên nào, y sĩ Dương kêu hắn hai lần, hắn đều không có phản ứng, chỉ là mang tai trở nên ửng hồng.
“Y sĩ Dương đi trước đi, đợi lát nữa tôi tìm thời gian bàn bạc tỉ mỉ với cậu.”
So với ngày thường, lúc này ngữ khí của Lục Lộ mất tự nhiên, như đang chịu áp lực.
Y sĩ Dương quan tâm hỏi: “Bác sĩ Lục không khỏe sao?”
Cảm giác hắn còn muốn dong dài, Lục Lộ xoa xoa thái dương, giả bộ khó chịu, lúc này mới tống cổ được hắn.
Y sĩ Dương vừa mới nhấc chân ra khỏi cửa, Lục Lộ đã vội vàng đứng lên, đầu gối va vào bàn gỗ "phanh" một tiếng. Âm thanh chói tai kia Diệp Tiểu Vũ nghe được còn cảm thấy đau thay hắn. Lục Lộ lại không hề cảm giác được đau đớn, nhanh chóng kéo lưng quần sải chân đến cửa phòng.
“Răng rắc” đóng cửa, khóa trái.
Bước vài bước trở lại bàn làm việc, tầm mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Diệp Tiểu Vũ, làn da trắng nõn kiều nộn, mái tóc đen bóng, môi như cánh hoa, một đôi tai mèo lông xù xù…
Gương mặt nhỏ tựa như hải đường nở rộ, tinh tế kiều mỹ.
“Cô là Tiểu Mễ Mễ?” Âm thanh của Lục Lộ khô khốc, phức tạp nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, mà mèo nhỏ nhà hắn lại biến mất, lại nhìn đôi tai mèo trên đầu nàng, đáp án không cần nói cũng biết.
Vừa rồi hắn không nhịn được mà bắn tinh liền cảm giác được trên đùi dị thường, dường như có người đang ôm đùi hắn. Quá trình này quá khó tin, không thể dùng khoa học để giải thích.
“Tôi không thích cái tên Tiểu Mễ Mễ này!” Có thể mở miệng nói chuyện, Diệp Tiểu Vũ có thể biểu đạt ý kiến của bản thân. Cái tên "Tiểu Mễ Mễ" này nàng nhịn lâu lắm rồi.
Nói xong, Diệp Tiểu Vũ chui ra khỏi gầm bàn, đứng trước mặt Lục Lộ.
Ánh mắt nhìn hắn có chút e lệ lại kiều diễm vô cùng.
Dưới cái cổ thanh tú là xương quai xanh tinh xảo, kế tiếp là đôi nhũ thịt, no đủ mọng nước, quầng vυ" hồng nhạt dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào hơi phát sáng. Núʍ ѵú nho nhỏ như quả anh đào, làm người ta muốn hàm trong miệng mυ"ŧ một phen.
Eo nhỏ bụng phẳng, địa phương nào đó cây cỏ xanh um, che đậy vực thẳm hút người.
Cặp đùi tròn trịa tinh tế, nâng đỡ cái mông phấn nộn, lưng dưới còn hiện ra độ cong mê người, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Không thể nghi ngờ đây chính là một vưu vật.
Trừ bỏ này đó, nàng còn có hai chỗ khiến người khác chú ý, đôi tai mèo xù xù vằn trắng đen, cùng với cái đuôi đang lúc lắc trên mông. Nhẹ nhàng đung đưa, như đang mời gọi...
“Lộ Lộ, anh thấy thế nào?”
Nàng ra tiếng túm linh hồn nhỏ bé của Lục Lộ trở về.
Lục Lộ cảm thấy hiện tại không phải thời điểm để thảo luận về việc tên nàng có hay hay không.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Công Lược Bác Sĩ Nam Khoa
- Chương 10