Chương 2.2

Suy cho cùng, mớ hỗn độn mà tổ tông lưu lại vẫn cần phải dọn dẹp.

Đối phương không thu được tin tức gì có ích nên chỉ có thể nhìn Mạnh Đình rời đi, trong lòng như bị mèo cào——

Mối quan hệ giữa họ là gì!

*

Khoang thuyền của chủ chiếm phần diện tích lớn nhất của du thuyền, trông giống như một dãy phòng ngủ chính siêu sang trọng, qua cửa sổ bán nguyệt, có thể nhìn bao quát ra biển cả bao la.

Những đám mây dày đặc nhuốm màu mực lặng lẽ tan biến lúc nào không hay. Vầng trăng khuyết trắng sáng chiếu xuống, như dát một lớp bạc mỏng lên sóng biển cuồn cuộn, biến hóa kỳ ảo mà tĩnh mịch.

Không cần dựa vào bất kỳ cái mõ điện tử nào, đột nhiên Tần Mang có thể bình tĩnh quay lại tận hưởng cảnh biển về đêm.

Cô gái ngồi trên ô cửa sổ trời, thể chất của cô sợ nóng hơn người bình thường, cho dù ở trong phòng nhiệt độ ổn định cũng thấy hơi nóng.

Cô để chiếc áo choàng lụa mềm mại rủ xuống một nửa cánh tay trắng nõn như ngó sen của mình, ánh trăng như tơ lụa bao lấy làn da vô cùng mịn màng kia.

Lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.

Tần Mang bắt đầu mất tập trung, đầu óc tràn ngập suy nghĩ về việc làm thế nào để nhắc đến bộ phim “Mộng xưa Kinh Hoa” với chủ nhà đầu tư đang tắm trong phòng tắm. Mặc dù họ kết hôn đã lâu nhưng đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm, không tồn tại tình cảm vợ chồng.

Ba phút sau.

“Tổng giám đốc Hạ, anh có cần giúp không?”

Tần mang đứng trước cửa phòng tắm, ngón tay cong lại lịch sự gõ bã tiếng: “Cốc, cốc, cốc.”

Ồ.

Đau tay.

Cửa này cứng quá!

Tần Mang chưa kịp chờ câu trả lời mà theo phản xạ giơ cổ tay lên đưa lên môi, thổi thổi vào đốt ngón tay đỏ bừng của mình.

Ngay sau đó, tiếng mở cửa cực nhẹ vang lên.

Lúc Hạ Linh Tễ đi từ phòng tắm ra thì nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái, đầu lưỡi xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, hàng mi cong vυ"t như cánh bướm mỏng manh, nhẹ nhàng rung cánh.

Động tác buộc đai áo ngủ hơi dừng lại.

Nghe được tiếng động, Tần Mang theo bản năng ngước mắt lên. Nhìn thấy động tác của người đàn ông từ phòng tắm đi ra, cô chợt nảy ra một ý tưởng.

Đôi mắt đen láy của cô trong nháy mắt chứa đầy ánh sao, cô không quan tâm đến bàn tay nhỏ bé của mình: “Để tôi giúp anh!”

Ánh mắt Hạ Linh Tễ lạnh nhạt. Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, định từ chối nhưng nhớ tới thân phận bà Hạ của cô, giọng nói lạnh lùng của cô không chút lên xuống: “Tùy em.”

Anh nới lỏng ngón tay, chiếc áo ngủ bằng tơ tằm chưa được buộc chặt rơi xuống như nước, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng hoàn mỹ không chê vào đâu được, đủ tám mũi không thiếu múi nào.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang cong lên, vô ý lộ ra một chút gian xảo.

Việc đó đã bị Hạ Linh Tễ nhìn thấy rõ ràng.

Buộc thắt lưng mà vui vẻ như vậy?

Thỉnh thoảng, khi đầu ngón tay mềm mại của Tần Mang vô tình chạm vào da thịt anh, các cơ bắp sẽ vô thức căng cứng hơn, đường nhân ngư sẽ lan xuống rồi chìm vào mép vải nguy hiểm gợi cảm.

Một cái đai áo ngủ mà Tần Mang còn cẩn thận buộc trong năm phút để thể hiện sự cố gắng của mình.

Lúc Hạ Linh Tễ sắp mất hết kiên nhẫn thì Tần Mang vỗ vỗ chiếc nơ xinh đẹp vừa thắt xong.

Cô cho Hạ Linh Tễ thấy những vết đỏ trên đốt ngón tay của mình ở mọi hướng, đổi trắng thay đen:

“Tôi buộc đai lưng cho anh nên tay đỏ bừng. Tổng giám đốc Hạ sẽ không keo kiệt ngay cả thù lao cũng không trả cho tôi chứ.”

Nhớ lại màn kịch ở hành lang một giờ trước, Hạ Linh Tễ cười như không cười: “Tay bảo hiểm trên trăm triệu vẫn nên chiều chuộng.”

Qua năm phút tiếp theo, ngay cả những vết đỏ ấy cũng biến mất.

Vậy mà anh lại biết!

“Đúng là quý.”

Tần Mang mấp máy môi vài giây, dứt khoát không giả vờ nữa.

“Cho nên tôi chịu thiệt, chỉ cần anh giao vai nữ chính của “Mộng xưa Kinh Hoa” cho tôi là được.”

Đương nhiên cô muốn có được vai diễn này.

Dù sao cô và Trầm Uyển Âm đều ở cùng một vạch xuất phát, nếu dưới tình huống kỹ năng diễn xuất không chênh lệch thì nên chọn người đẹp hơn là cô!

Cái này không có gì xấu mà?

“Mộng xưa Kinh Hoa”?

Hạ Linh Tễ nhanh chóng tìm kiếm những ký ức liên quan chính xác như một công cụ từ bộ não của mình.

Thì ra là thế.

Một lúc sau, tính toán xong, anh điềm nhiên trả lời: “Là tôi chịu thiệt rồi”.

Tần Mang: “???”

Hạ Linh Tễ đã lướt qua cô đi về phía giường, tùy tiện nói: “Đi tắm đi.”

Tần Mạng nghe được ba chữ này, bỗng nhiên bừng tỉnh!

Haiz.

Quả nhiên

Thế giới của người lớn chính là sự trao đổi ngang giá?

Chỉ buộc thắt lưng thôi là chưa đủ.

Từ trước đến nay, thư ký Tùng luôn chu đáo trong công việc, phòng tắm đã sớm chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân thường dùng. Nếu không phải Hạ Linh Tễ khó đào góc tường thì Tần Mạng đã muốn thu nhận thư ký Tùng vào phòng làm việc của mình rồi.

Sau khi tắm rửa, tỉ mỉ chăm sóc da xong, đảm bảo từng tấc da thịt trên người đều thơm tho mịn màng, Tần Mang mới hài lòng khoác lên người chiếc váy ngủ tơ tằm màu đỏ nhạt.

Hạ Linh Tễ đang ngồi trước giường, có vẻ đang đọc tài liệu. Nghe thấy tiếng động bên cạnh, anh khẽ quay mặt lại thì nhìn thấy đôi chân trần của cô gái, lòng bàn chân dẫm trên tấm thảm đen, bộ móng tay màu hồng mới làm càng tôn thêm làn da trắng nõn đến mức ngạc nhiên của cô. Đen, trắng, hồng đều là những màu cực kỳ chói mắt, tạo thành một bức tranh mỹ nhân tươi đẹp, quý hiếm, câu hồn đoạt phách.

Anh bình tĩnh ngắm nghía bức tranh mỹ nữ một lúc.

Một lúc sau, người đàn ông chậm rãi thu hồi tầm mắt, lúc này… ngón tay thon dài rõ ràng hoàn mỹ không chê vào đâu được đặt trên tài liệu chậm rãi lật từng trang.

Tần Mãng nhạy cảm nhận ra phản ứng của anh nên rất có đạo đức nghề nghiệp chuyển biểu cảm, cười đến mức lẳиɠ ɭơ, giọng điệu rất nhẹ nhàng, gần như rõ ràng: “Tổng giám đốc Hạ, ngủ à?”

“...”

Hạ Linh Tễ thờ ơ vén chiếc váy ngủ đã tuột khỏi cánh tay trắng như tuyết của cô gái lên, thậm chí còn rất chú ý thắt lại chiếc thắt lưng đang buộc không cẩn thận cho cô. Sau đó, anh mới bình tĩnh nới rộng khoảng cách, giọng nói bình tĩnh:

“Cô Tần, tôi là một người làm ăn có phép tắc cũng không dùng quy tắm ngầm.”

Hửm?