Chương 15.3: Trắng trợn 3

Trầm Uyển Âm buộc mình phải bình tĩnh lại, nói trước mặt mọi người ở trường quay: “Đạo diễn, nhưng… cô Tần luôn nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.”

“Khiến tôi rất khó nhập vai.”

Tần Mang khép hờ mắt lại, để mặc cho nhân viên công tác cầm đá lạnh làm quạt gió mát giúp cô.

Gia nhập đoàn làm phim được nửa tháng, mọi người đều biết cô dễ bị nóng hơn người thường. Lần trước cổ còn nóng đến mức nổi mẩn đỏ, trên làn da trắng nõn có một tầng dày đặc màu đỏ, rất chấn động.

Nghe được câu này của Trầm Uyển Âm, cô miễn cưỡng mở mắt, giải thích có lệ: “Thật xin lỗi, hóa ra kỹ năng diễn xuất của tôi đã ảnh hưởng đến cô Trầm.”

Vốn dĩ, toàn bộ người trong đoàn làm phim đã theo Trầm Uyển Âm lãng phí mấy tiếng, họ đã sớm thấy bực mình, nóng nảy.

Phó đạo diễn: “Cảm xúc của cô Tần rất thích hợp.”

“Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cô Trầm xem lại kịch bản đi.”

“Tranh thủ quay một lần là qua.”

Trầm Uyển Âm cắn môi dưới: “Được.”

Khi phim bắt đầu quay trở lại, Trầm Uyển Âm kiềm chế không nghĩ đến ý nghĩ sâu xa trong mắt Tần Mang, diễn thuận lợi hơn rất nhiều.

Trong ống kính—

Mái tóc của Tần Mang dài đến thắt lưng, đen như mực, chiếc cổ thiên nga thon dài lộ ra. Cô mặc áo gió đen và đi bốt cùng màu, rõ ràng là màu lạnh nhất, nhưng khuôn mặt hệ nồng nhan chân chính của cô lại vô cùng xinh đẹp, đối chọi tạo nên sự xinh đẹp hoang dã, ngang bưỡng, tùy tiện.

Cô đang chơi đùa với một chiếc súng cầm tay nhỏ nhắn tinh xảo màu bạc, dưới ánh đền lóe lên sự sắc bén. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một độ cong lười biếng, nhìn như thờ ơ nhưng đôi mắt lấp lánh kia lại ẩn chứa sự uy hϊếp: “Kết cục của hàng giả…”

“Là chết…”

Vô cùng xinh đẹp nhưng lại nguy cơ tứ phía.

Vừa nói vừa cười, cô có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn mọi lúc, mọi nơi.

Ví dụ—

Số phận của kẻ giả mạo này.

Trầm Uyển Âm vô thức theo ánh mắt của cô để nhập vai, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cô ta biết rõ súng là giả, lại càng không có đạn, nhưng khi tiếng bóp cò vang lên, tim cô ta lại đập mạnh đến mức nghẹt thở.

“Cắt!”

Đạo diễn vừa dứt lời, Trầm Uyển Âm cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, như thể đã thật sự trải qua sinh tử.

Tần Mang bình tĩnh thổi nòng súng: “Cô Trầm không cần phải hành đại lễ như vậy.”

Phụt

Các nhân viên đến giúp đỡ đều không nhịn được cười.

“Lần này không tệ.”

Đạo diễn Chu nhìn Vân Linh có thể dễ dàng cướp đi tất cả ánh hào quang, chỉ cần cô xuất hiện, trong màn hình sẽ không có nữ chính thứ hai.

Đây chính là lý do vì sao lúc trước Tần Mang luôn đóng vai phụ vài giây không có đối thủ.

Chỉ cần là đạo diễn có thâm niên đều có thể nhìn ra.

Khi khuôn mặt này của cô xuất hiện trên màn ảnh, hễ là đối diễn với diễn viên chính thì rõ ràng không thể phân biết được chính phụ.

Cô nổi tiếng diễn xuất kém cỏi, không có đoàn làm phim nào dám đùa giỡn với bộ phim của mình và mời cô làm nữ chính.

Nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo không thể bắt bẻ trong ống kính, Tần Mang giống như một con phượng hoàng ngủ đông trong lá khô mùa đông, một khi hoa nở, nó sẽ vỗ cánh bay đi, để lại một khung cảnh tuyệt đẹp và tráng lệ trên bầu trời bao la.

Tâm trạng của đạo diễn Chu không ngừng lên xuống, đột nhiên ông ta có tham vọng lớn hơn, đứng bật dậy: “Thêm một lần nữa!”

Nó phải hoàn hảo, tầm mắt ông ta lướt qua Trầm Uyển Âm, ý cảnh cáo rất rõ ràng: “Không ai được phép cản trở trong bộ phim của tôi.”

Từ khi ra mắt, Trầm Uyển Âm đã được nhiều người khen ngợi, cô ta đâu thể chịu nổi sự nhục nhã này.

Nghĩ đến việc Tần Mang chĩa súng vào tử huyệt của mình, cô ta cắn răng đứng dậy, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, chỉ có thể cụp mắt xuống nói: “Vâng.”

Công ty đã muốn từ bỏ cô ta nên cô ta không thể mất vai diễn này được.

*

Trùng hợp hôm nay có chuyến tham ban của truyền thông, ai đó đã vô tình quay được một đoạn video ngắn về cuộc đối diễn của Tần Mang và Trầm Uyển Âm, không ngờ lại lên hot search.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt?”

“Đây thật sự là diễn xuất bình hoa trong truyền thuyết sao?”

“Đã nói là bình hoa nhưng cô lại diễn lén lút học diễn xuất sau lưng chúng tôi sao?”

“Diễn viên đối diễn là Trầm Uyển Âm?”

“Trang điểm đẹp như vậy nhưng trong video này tôi lại không hề chú ý đến cô ta.”

“Chờ một chút, Trầm Uyển Âm trang điểm đậm lại bị Tần Mang trang điểm nhạt gϊếŧ trong nháy mắt sao?”

“Gói tẩy não nói rằng giá trị nhan sắc của họ cùng một cấp bậc là từ đâu truyền ra?”

“Wow, thật sự là rất giống, ngày nào cũng so đo giá trị nhan sắc, đây là lần đầu tiên đứng cùng khung hình, Trầm thu, thua.”

Các fan của Trầm Uyển Âm cũng không chịu thua kém: “Cười chết mất, Tần Mang ra mắt là tiểu Trầm Uyển Âm, tôi xem có ai còn không biết?”

“Báo cáo… có dưa lớn!!!”