Chương 13.1: Điên đảo chúng sinh

Phía trước cửa sổ kính sát đất với tấm rèm mở rộng, những vệt nắng vàng nhạt lớn chiếu vào, như thể đang cung cấp vẻ rực rỡ cho căn phòng trống trải, hắt ánh sáng chói lóa lên căn phòng.

Qua một đêm, đám phóng viên truyền thông vốn tụ tập bên ngoài khách sạn dường như đã bốc hơi và biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Cô gái ngồi nhàn nhã trên ghế sofa cạnh cửa sổ, làn da mịn màng như sứ, đôi lông mày khéo léo như được bàn tay họa sĩ tài giỏi phác họa nên, chiếc váy ngủ tay rộng che đi thân hình lả lướt nhưng không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác duyên dáng, quyến rũ.

Rõ ràng là lười biếng nhưng cả người lại tràn đầy sức sống hơn trước.

Lúc này, những ngón tay thon dài, trắng nõn lướt trên màn hình điện thoại.

Cảnh tượng nửa giờ trước hiện lên trong đầu Tần Mang—

A a a, phía trước, các fan thổi phồng cô là nữ thần hạ phàm tỏa sáng vạn dặm trên weibo, sau lưng cô lại tự gây trở ngại cho mình!

Tần Mang gửi tin nhắn wechat cho người đàn ông đang họp trong phòng làm việc bên kia tường.

Sư tử nhỏ woo meo: [Hiểu chưa? Sư tử nhỏ ngậm miệng lại.jpg]

Cô nhất định phải để Hạ Linh Tễ bảo bọn họ ngậm miệng toàn bộ! Để chuyện ngày hôm nay thối rữa trong lòng!

Hạ Linh Tễ chơi đùa với khung mỏng của điện thoại di động, xương ngón tay thon dài, cao quý dưới ánh sáng trắng rực rỡ lộ ra cảm giác uy nghiêm kỳ lạ.

Tập thể các thành viên ưu tú, tài giỏi cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của họ nhiều nhất có thể, sợ lại bị cấp trên điểm danh trước mặt mọi người, trả lời vấn đề điện ảnh nghệ thuật gì đó.

Khác nghề như cách núi, họ thật sự không làm được mà!

Hạ Linh Tễ chậm rãi trả lời: [Hạ mỗ làm ăn nghiêm túc, không gϊếŧ người cướp của, cô Tần tìm người khác đi.]

Câu này có hơi quen, Tần Mang cắn môi dưới, thấp giọng lẩm bẩm: “Đồ chó Hạ Linh Tễ này!”

Lại đang đùa giờ cô.

Mạnh Đình ngồi trong góc hiện giờ trong đầu chỉ toàn là câu nói “cô vợ” kia của tổng giám đốc Hạ.

Vang vọng quanh quẩn.

Anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến mối quan hệ của Tần Mang và Hà Linh Tễ.

Dù thế nào cũng không nghĩ tới lại cứ như vậy không hề có sự chuẩn bị trước ập vào đầu anh ta.

Dây dưa một lúc lâu, cảm thấy không chân thật, cho đến khi Tần Mang nói câu “đồ chó” kia, anh ta mới hít một hơi thật sâu, khó khăn mở miệng: “Các người… các người thật sự là…. cái loại, cái loại quan hệ có thể ngủ chung giường à?”

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy từ “vợ chồng” này phỏng miệng như thế nên trăn trở đổi từ.

Người đó chính là Hạ Linh Tễ!

“Sông băng tan chảy, tận thế đến gần” Hạ Linh Tễ á! ! !

Ai có thể tưởng tượng được anh ta và tiểu yêu tinh như Tần Mang lại là mối quan hệ vợ chồng nghiêm túc!

Còn là người này tự mình thừa nhận!

Nếu điều này truyền ra, toàn bộ cư dân mạng sẽ bùng nổ!

Nó sẽ bùng nổ gấp hàng vạn lần so với khi Tần Mang bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen.

Tần Mang đang lộp cộp oán trách người nào đó, đột nhiên nghe được lời nói của Mạnh Đình, lông mi cong lên, tranh thủ liếc anh ta một cái, dài giọng nói: “Đúng vậy, chính là loại đó…”

“Quan hệ ngủ chung, không quen biết.”

Mạnh Đình đứng bật dậy, đi qua đi lại, mồm lẩm bẩm: “Không, không, không, đây nhất định là tuyệt mật, ngay cả công ty cũng không thể biết.”

Trái lại, những lời này lại khiến Tần Mang nhìn thẳng anh ta.

Dù sao, cô vẫn luôn cho rằng người đại diện của mình là người có tham vọng, dốc lòng dốc sức để lăng xê một nữ minh tinh hàng đầu, việc vạch trần mối quan hệ của cô với Hạ Linh Tễ không phải vừa khéo sao?

Về sau còn phải lo lắng tài nguyên cái gì nữa.

Đây cũng chính là lý do tại sao cô chưa bao giờ nói cho anh ta biết thân phận của mình.

Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tần Mang, Mạnh Đình nghiêm túc nói: “Bây giờ em vừa mới bắt đầu, nếu bị buộc chặt với cái mác “bà Hạ”, sau này tất cả thành tích của em, tất cả tài nguyên mà em tranh thủ được đều sẽ đi cùng với tiền đề “bà Hạ” này.”

Bởi vì cái mác này quá mạnh, mạnh đến mức sẽ khiến mọi người không để ý đến ánh hào quang của bản thân Tần Mang.

Cho nên—-

Mạnh Đình nhất quyết nói: “Em phải làm nữ diễn viên hàng đầu, chứ không phải ngôi sao nữ đỉnh lưu.”

Tần Mang bỗng nhiên mỉm cười. Lần đầu tiên cô có cảm giác người đại diện mà mình chọn ngẫu nhiên lại là lựa chọn đúng đắn.

Bọn họ có cùng một mục tiêu.

*

Đoàn làm phim “Mộng xưa Kinh Hoa” dường như không bị ảnh hưởng gì.

Chiều cùng ngày, lễ khởi động chính thức được công bố.

Sáng hôm qua, ánh mắt mọi người nhìn Tần Mang như nhìn một tên điên cuồng bạo có thể đánh người, hôm nay thì bling bling như nhìn thần tượng.

Trong lúc chờ quay phim, Tần Mang không hề giả vờ khiêm tốn cái gì, cô bảo A Đồng mang vệ sĩ dựng một chiếc ô siêu to để che nắng, bên trong có ghế dài, bánh ngọt, trà lạnh đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có đá lạnh để hạ nhiệt độ, đặt trong những chiếc lọ mạ vàng tinh xảo, còn vệ sĩ thì cầm quạt quạt gió lạnh.

Trông không giống như đến đây để quay phim mà giống như hoàng hậu xuất hành.

Không ngờ cô càng hành động như vậy thì người lại càng không có ai xầm xì sau lưng cô.

Sau khi A Đồng sắp xếp xong, đưa ra một cốc trà trái cây để giải nhiệt, những viên đá chạm vào trái cây vẫn còn có chút hơi lạnh, lạnh đến mức lòng bàn tay Tần Mang run lên.

Tần Mang nhấp một ngụm, thoải mái híp mắt.

Với thể chất như bếp lò nhỏ của cô, nước đá là thứ không thể thiếu vào giữa mùa hè.

Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt lộ ra màu hồng mờ ảo dưới ánh sáng.

Tuy nhiên, cô đã thay đổi dáng vẻ mặt trời nhỏ gặp ai cũng cười ngày xưa.

Đôi môi đỏ cổ điển hơi mím lại, dáng vẻ cầm cây quạt nhỏ bằng cây bối mẫu tao nhã, trông quý phái và lạnh lùng, không để ai vào mặt cũng không đặt ai trong lòng.

Nhìn có vẻ không thay đổi, nhưng thực tế đã thay đổi rồi.

Đôi mắt hơi nheo lại quan sát, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, mang theo một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống với vẻ khinh thường.

A Đồng nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh, cô ấy đã biết mối quan hệ giữa Tần Mang và Hà Linh Tễ, vừa ngắm nghía vừa thì thầm: “Hì hì hì, chị Mang Mang, trông chị bây giờ hơi giống tổng giám đốc Hạ nha.”

“Chẳng lẽ đây chính là tướng phu thê trong truyền thuyết sao?”

“Em nghe nói nếu hôn nhau nhiều thì hệ vi khuẩn trong cơ thể sẽ có xu hướng ổn định hơn, sẽ ngày càng giống nhau hơn.”

Wow, wow, wow, đây là những gì cô ấy có thể nghĩ ra à.

Người liên quan còn chưa đỏ mặt mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đồng đã đỏ bừng.

Tần Mang cầm chiếc quạt nhỏ bằng cây bối mẫu lên, tự quạt gió cho mình: “Đừng để bị say nắng.”