Chương 5.2

Lúc này Tần Mang mới có phản ứng, bình thản cười: “Đừng lo, không chụp được đâu.”

Bất kỳ phóng viên nào có thể tiếp cận trong phạm vi ba km trang viên Hoàn Hồ của nhà họ Hạ đều bị an ninh bắt giữ trước khi họ kịp đưa ra thông báo.

Cuối cùng Mạnh Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó không khỏi nhắc nhở: “Lần này chúng ta có thể lấy được sự hợp tác của dòng mỹ phẩm “EM” cũng nhờ vào scandal bằng không thường ngày của em. Giống như đường đi của Trầm Uyển Âm và phòng làm việc của cô ta, dựa vào scandal và lăng xê thì làm sao có thể bắt được kiểu hợp tác thương hiệu lớn như này được.”

Có một tiêu chí quan trọng để các thương hiệu hàng đầu ký hợp đồng với người phát ngôn là đời tư nghệ sĩ có trong sạch hay không.

Dù sao, không ai muốn bất kỳ scandal nào xuất hiện sau thông báo chính thức.

Cho nên ngày đó Tần Mang bị Hà Linh Tễ bỏ lại trên du thuyền, Mạnh Đình cũng không nhân cơ hội lăng xê.

Bởi vì họ đã ký hợp đồng với chủ thương hiệu nên không thể có scandal quan hệ nam nữ được.

Tần Mang ôm chiếc quạt nhỏ A Đồng mới mua, có hình dáng giống một con sư tử nhỏ khiến cô rất thích.

Cô không thèm để ý đáp: “Phải không.”

Mạnh Đình tặc lưỡi, tiếp tục phàn nàn: “Em còn ghét bỏ anh không có tài nguyên, chỉ là loại tài nguyên của phòng làm việc Chu Duyên phù hợp với mọi loại tiền bẩn, cho em em muốn không?”

Tần Mang không thể nào chú ý khoe khoang: “Anh Mạnh cao quý nhất.”

“Đó là lý do Trầm Uyển Âm ra mắt sớm hơn em, lưu lượng cao hơn em nhưng hiện tại cô ta đang có mức dao động đại ngôn thấp hơn em một cấp. Nếu có chuyện gì xảy ra cũng không đi đến đâu, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể bị thay thế. Làm sao cô ta có thể lấy được đại ngôn cao cấp được. Mục tiêu của chúng ta là trở thành người phát ngôn toàn cầu về hàng xa xỉ cao cấp hàng đầu, chúng ta phải có tầm nhìn cao hơn. Nếu tạo scandal có thể hot trong một thời kỳ nhưng không thể nổi lâu được. Chúng ta vẫn phải có tác phẩm hay.”

Mạnh Đình nhân cơ hội này mà dạy bảo Tần Mang. Ý tứ sâu xa khiến cô hơi cân nhắc.

Có những tác phẩm hay, chỉ khi đó chúng ta mới có thể tranh thủ được tài nguyên tốt.

“Nghe được —” chưa.

Còn chưa dứt lời, bước chân đột nhiên dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Sao cô ta lại ở đây, xui xẻo.’’

Tần Mang cũng dừng lại theo anh ta.

Cô ngước mắt nhìn về phía phòng chụp ảnh đi ngang qua.

Không ngờ Trầm Uyển Âm cũng đang quay quảng cáo sản phẩm chăm sóc da ở đây.

Vốn tưởng rằng miệng Mạnh Đình có chút độc, cho đến khi——Tần Mang nghe được lời của người quay phim đưa khăn ướt cho Trầm Uyển Âm.

“Tôi còn chưa chúc mừng cô Trầm đã nhận được vai nữ chính của “Mộng xưa Kinh Hoa”, không biết sau này có vinh dự được tiếp tục quay phim cho cô hay không nữa.’’

“Anh quá khen rồi.’’

“Đừng khiêm tốn, loại phim điện ảnh s+ này có phối trí đỉnh cao, nghe nói rất có khả năng đoạt giải cao.”

“Nghe nói hôm nay Tần Mang cũng sẽ tới đây quay phim, chỉ sợ sau này cô ta sẽ phải ngước nhìn cô rồi.’’

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ vô tình liếc nhìn ba người ngoài cửa, dừng lại một giây rồi lập tức khiêm tốn nói: “Cô Tần cũng rất lợi hại.”

Quả thật là xui xẻo.

Tần Mang tỏ vẻ đồng ý.

Ai muốn cô ta khen— chứ.

Trầm Uyển Âm nhếch lên đôi môi đỏ mọng lên, liếc nhìn trợ lý riêng bên cạnh. Trợ lý lập tức phản ứng lại, giả vờ vô ý cao giọng: “Chị Uyển của chúng tôi đôi khi cũng thường hâm mộ cô Tần, chị Uyển ra mắt ba năm, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều bằng giờ làm việc của cô Tần đâu.”

“Không phải sao, tháng sau lại gia nhập đoàn phim rồi.”

Giống như “Mộng xưa Kinh Hoa” đã nằm trong tay Trầm Uyển Âm rồi vậy.

Tần Mang bình tĩnh cầm quạt sư tử nhỏ trong lòng bàn tay nóng rực, bình tĩnh đi qua cửa đến phòng chụp ảnh bên cạnh.

Thậm chí lông mi còn không run rẩy.

A Đồng lẩm bẩm: “Chắc chắn là Trầm Uyển Âm chỉ dạy."

“Tiểu bạch liên này quá xảo quyệt, cố ý khiến cho trợ lý của mình hành động quái gở, chính mình thì lại rất vô tội.”

Mạnh Đình còn để tâm đề phòng tính tình hung bạo của tiểu tổ tông phát tác, không hợp ý thì lao vào đánh người, ai ngờ cô lại —

Chịu đựng?

Thật sự chịu đựng?

Không giống phong cách thường ngày! ! !

Anh ta tự nhủ: “Vậy mà không phải hà hơi vào tay rồi cho một cái tát sao?”

Tần Mang nhìn anh ta như kẻ ngốc.

Không nói đến cô rất vất vả mới hạ nhiệt cho bản thân trong một ngày nắng nóng.

Chỉ nói đến có đủ loại nhân viên qua lại, cô bị ngốc mới lưu lại nhược điểm của mình cho người ta trước mặt mọi người.

Cô chỉ có tính tình thất thường thôi, cũng không phải là hỏng đầu.

Trên mặt Mạnh Đình là biểu cảm như ông bố già: “Hiểu chuyện rồi.”

“Vậy quên nó đi?”

Quên đi?

Tần Mang bình tĩnh chạm vào chiếc nhẫn cô thường đeo ở ngón trỏ, những viên kim cương nhỏ màu xanh nước biển lướt qua đầu ngón tay mềm mại của cô, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Chỉ là phép khích tướng mà thôi, ai nóng tính thì người đó thua.

Hơn nữa, kết quả tệ nhất là cô đã thua Trầm Uyển Âm trong buổi thử vai.

Đến lúc đó, cô sẽ dùng thân phận vợ của nhà đầu tư để đến thăm ban và dọa chết cô ta.

“Quên đi.”

Bà Hạ hào phóng khoát tay.

Mạnh Đình nhìn cô vài lần vẻ kỳ lạ.

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn xem có phải phía sau em có ánh sáng của Phật hay không.”

“Thế nào, làm mù mắt chó của anh rồi sao?”

Mạnh Thính tắt tiếng: “...”

Vẫn là tính tình không thích chịu thiệt mà.

Sao lại thế này?

Chỉ chiếu rọi ánh sáng của Phật với riêng Trầm Uyển Âm sao?

“Thật sự cứ vậy quên đi? Em sẽ không lén lút chạy đến đánh người ta sau lưng anh chứ?”

“Anh Mạnh, sao gần đây anh cứ muốn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ vậy?”

Trước khi Tần Mang đi trang điểm quay phim, cô mở cái mõ điện tử trong điện thoại di động lên, nghiêm túc nói: “Không có việc gì thì tích công đức đi.”

“Nếu không tích lũy đủ 10.000 công đức, thưởng hàng năm của anh sẽ bị khấu trừ.”

Mạnh Đình và mõ trắng mắt to trừng mắt nhỏ: “...”

Nhấc đá đập chân mình.

...