Chương 5.1: Vả mặt trà xanh

Sáng hôm sau.

“Leng keng—”

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa khép hờ, như dát vàng lên hàng mi cong vυ"t của cô gái đang nằm trên giường. Hàng mi của Tần Mang run rẩy vài cái rồi khó nhọc nâng lên.

Vô thức kêu nhỏ một tiếng.

Một loại cảm giác như túng dục quá độ gây nên.

Đau đớn, tê dại, chua xót.

Tất cả các loại cảm giác trộn lẫn với nhau.

Cô chống cổ tay thon gầy không xương lên trên ga giường, chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn lụa trên người trượt xuống, dáng người lả lướt tinh tế không mặc gì lộ ra hoàn toàn.

Chỉ là chiếc váy ngủ không thấy đâu.

Ở cuối giường, Tần Mang tìm thấy chiếc áσ ɭóŧ ren mà hôm qua mới thay sau khi tắm rửa lại, nó được treo vắt vẻo trên mép thành giường.

Rõ ràng không phải Hạ Linh Tễ cởi nó ra.

Có lẽ là vì cô ngủ quá say, lại bị kí©h thí©ɧ bởi thể chất nóng như lửa kia, nên tự mình cởi ném ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường.

8 giờ 30 phút.

Nếu không phải nhớ tới sáng nay có buổi chụp hình quảng cáo, thì dựa vào lượng vận động cường độ cao tối qua, có khả cô sẽ ngủ thẳng trực tiếp đến trưa.

Rất tức giận.

Hạ Linh Tễ ngủ xong liền chạy.

Ỷ vào thân phận vợ chồng hợp pháp, anh ngủ tới đường đường chính chính, căn bản không cần chịu trách nhiệm gì.

Tần Mang càng nghĩ càng tức giận, cô với lấy điện thoại và gửi cho Hạ Linh Tễ một tin nhắn Wechat—–

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Trên giường thì bà Hạ, xuống giường thì cô Tần. Cuộc hôn nhân này ngài thật sự không tổn thất chút nào nhỉ.]

Nào ngờ, vừa xuống tầng.

Quản gia được đào tạo bài bản đã yêu cầu người hầu dọn bữa sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, việc chuyển nhà, tiên sinh đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”

“Ngài có gì muốn lưu ý không ạ?”

Tần Mang nhìn bữa sáng đã chiếm nửa cái bàn.

Có lẽ nghĩ đến khẩu vị của cô, mặc dù có rất nhiều món ăn, nhưng món nào cũng chỉ bày biện trên những cái đĩa nhỏ tinh xảo.

Cô chống cằm, uể oải suy nghĩ vài giây: “Để nguyên trạng phòng quần áo chuyển đến đây.”

Còn lại không có gì khác.

Sau đó, cô nói với người quản gia mật khẩu ngôi nhà của mình ở trung tâm thành phố.

Quản gia có vẻ yên tâm hơn.

Trước khi Tần Mang ra ngoài, anh ta cầm một tấm thẻ đen trong tay, cung kính đưa cho cô.

“Đây là tiền tiêu vặt của ngài, ngài muốn mua gì thì mua cái đó.”

Tần Mang nhướng mày, dùng đầu ngón tay hồng hào kẹp lấy tấm thẻ mỏng manh, không xác định mà hỏi một câu: “Muốn mua cái gì thì mua cái đó?”

Chú nhỏ còn không dám nói những lời như vậy trước mặt cô đâu.

Đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên mỉm cười: “Tiền đủ không?”

Quản gia cũng không nghĩ nhiều, khẳng định trả lời: “Đủ.”

“Nếu như không đủ, ngài có thể ghi vào sổ của Hạ tổng.”

“Tôi sẽ cho người đến thanh toán.”

Tần Mang: “!!!”

Aiza

Còn có loại chuyện tốt như vậy sao!

Sớm biết như vậy thì cô đã chuyển đến đây từ lâu rồi.

*

Tần Mang đến địa điểm quay quảng cáo thì cũng đã gần trưa.

Thâm Thành cuối tháng 5, nắng như đổ lửa, Tần Mang vừa mở cửa xe, suýt chút nữa bị không khí nóng cháy da cháy thịt bên ngoài đẩy trở lại.

Mặt trời thiêu đốt chiếu sáng, đôi mắt ngấn nước của cô gái đang tỏa sáng rực rỡ. Vùng da ở đuôi mắt vốn trắng nõn lập tức trở nên ửng đỏ.

Mặc một chiếc váy lụa đỏ, giống như một viên hồng ngọc tỏa sáng, tương phản với mái tóc đen và làn da trắng tuyết, người đẹp như tắm trong ánh sáng mặt trời, quyến rũ mà xuất hiện, như là đã lấy đi vẻ rực rỡ của mặt trời thiêu đốt để sử dụng nó cho chính mình.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc phá vỡ bức tranh tuyệt đẹp.

Mạnh Thính đã mang theo Tiểu Đồng xông tới: “Nương nương, ngài cuối cùng cũng giá lâm rồi.”

“Nếu không mang ô qua đây, bổn cung liền băng hà.”

Tần Mang u ám nói một câu.

Tiểu Đồng sợ tới mức vội vàng mở ô do tài xế đưa, cả người va vào người Tần Mang, vô tình chạm vào da thịt của cô.

Sau đó mới phát hiện Tần Mang thật sự không hề phóng đại.

Làn da trắng như tuyết nhưng lại có nhiệt động nóng tới mức có thể nướng chín người.

Thật sự như một bếp lò nhỏ.

Tiểu Đồng: “Mau vào thôi.”

Mãi cho đến khi bước vào trường quay, máy điều hòa đang được bật rất thấp, lúc này Tần Mang mới có cảm giác mình sống lại.

Mạnh Thính vừa đi vừa xem lịch trình của ngày hôm nay, nhướng mi nhìn cô một cái: “Tối qua em làm cái gì mà hôm nay đến muộn như vậy.”

Còn mang dáng vẻ nửa chết nửa sống nữa chứ.

Nghĩ đến những người tài xế chuyên nghiệp được đào tạo bài bản như vừa rồi, dường như có chút suy nghĩ.

Tần Mang thường bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình rất tốt, tuy thường xuyên được đưa đón bằng xe sang trọng, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp mặt những người thân khác của Tần Mang.

Ngay cả trợ lý phụ trách sinh hoạt thường ngày của cô là Tiểu Đồng, cũng chỉ biết căn hộ mà cô thường sống ở trung tâm thành phố có giá trị không hề rẻ.

Không chờ Tần Mang trả lời.

Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy vết hồng nhạt ngay sau gáy cô,

Rõ ràng là——

Mạnh Thính há hốc miệng, ra hiệu cho Tiểu Đồng: “Mau che chắn cho em ấy!”

Thiếu chút nữa muốn tự tay làm, anh ta nhìn ngó xung quanh sợ có phóng viên hay nhân viên nào đó xuất hiện hay không.

“Đm, dấu hôn kia của em là sao?”

“Không bị chụp lại chứ?”

Mái tóc Tần Mang vốn đang tùy ý cuốn lên bị Tiểu Đồng đưa tay duỗi thẳng xuống, cô giơ cổ tay thon dài khẽ hất hất, trong mắt lóe lên nghi hoặc: “Hửm?”

Tiểu Đồng sửa lại kiểu tóc của cô, cẩn thận kéo ra vài sợi tóc, cuối cùng cũng che chắn được.

Cũng may khuôn mặt của Tần Mang đã được giữ cố định, mới không trông quá lộn xộn, ngược lại còn thêm vài phần đẹp tùy ý.

Tiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm: “Đợi chút nữa vào phòng trang điểm, dùng chút kem che khuyết điểm là được.”

Tần Mang lúc này mới có phản ứng.

Ngữ khí bình tĩnh cười nói: “Yên tâm, không chụp được.”

Bất kể phóng viên vào có thể tiếp cận trang viên Hoàn Hồ của Hạ gia trong bán kính 3km đều sẽ bị nhân viên anh ninh bắt lại trước khi kịp phát tán thông tin.

Mạnh Thính nghe vậy mới thở phào, không khỏi nhắc nhở cô: “Lần này chúng ta có thể nhận được sự hợp tác của hãng mỹ phẩm “EM” là nhờ em không có scandal. Giống như lộ trình của phòng làm việc Thẩm Uyển Âm bên kia, chỉ dựa vào scandal và lăng xê, thì làm sao có thể với leo lên hợp tác với nhãn hàng có tên tuổi này.”

Có một tiêu chí quan trọng để các nhãn hàng ký hợp đồng người phát ngôn, chính là phương diện đời tư của nghệ sĩ có sạch sẽ hay không.

Dù sao thì không ai muốn sau khi thông báo chính thức, sẽ lộ ra bất cứ một vụ scandal nào.

Vậy nên, ngày mà Tần Mang bị Hạ Linh Tễ giữ lại trên du thuyền đó, Mạnh Thính đã không nhân cơ hội để mà làm ầm lên.

Chính là vì đã ký bản hợp đồng với nhãn hàng này, không thể xuất hiện bất cứ scandal tình ái nào.

Tần Mang đang cầm chiếc quạt nhỏ mà Tiểu Đồng mới mua, có hình một con sư tử nhỏ, cực kỳ vừa ý cô.

Không chút để ý mà trả lời: “Vậy sao.”

Mạnh Thính “chậc” một tiếng, tiếp tục nói: “Em còn chê tài nguyên của anh không được, loại tài nguyên đi tiền tệ của phòng làm việc Chu Duyên bên kia, cho em thì em có muốn không?”

Tần Mang tùy ý mà khen một câu: “Mạnh ca là nhất.”

“Vì vậy, Thẩm Uyển Âm tuy ra mắt sớm hơn em, lưu lượng cũng cao hơn em, nhưng đại ngôn của cô ta hiện tại vẫn thấp hơn em một bậc, xảy ra chuyện gì cũng không sao, lúc nào cũng có thể bị đổi người, làm sao có thể lấy được những đại ngôn cao cấp như chúng ta. Mục tiêu của chúng ta là trở thành người phát ngôn cao cấp toàn cầu, nên tầm mắt cũng phải đặt trên cao. Scandal có thể nổi một chốc lát, nhưng không thể nổi cả đời, dù sao nhất định vẫn phải có tác phẩm hay.”

Mạnh Thính nhân cơ hội này để giáo dục lại Tần Mang. Ý nghĩa sâu sắc là để cô biết mà cố gắng.

Có những tác phẩm hay.

Mới có thể cạnh tranh được những tài nguyên tốt hơn.

“Em nghe thấy…..” chưa.

Còn chưa dứt lời.

Bước chân đột nhiên dừng lại, thanh âm trầm xuống: “Sao cô ta cũng ở đây, quá xui xẻo.”

Tần Mang cũng dừng lại theo anh ta.

Ngước mắt nhìn về phía phòng quay chụp.

Thật không ngờ, Thẩm Uyển Âm cũng đang quay một quảng cáo sản phẩm chăm sóc da ở đây.

Lúc đầu còn tưởng Mạnh Thính độc mồm độc miệng, cho đến khi—- Tần Mang nghe được lời nói của người quay phim đưa khăn giấy ướt cho Thẩm Uyển Âm.

“Còn chưa chúc mừng cô Thẩm nhận được vai nữ chính [Kinh Hoa Cựu Mộng], sau này không biết còn có vinh hạnh tiếp tục được quay phim cho cô nữa hay không.”

“Anh quá lời rồi.”

“Cô đừng khiêm tốn, loại phim đẳng cấp S+ này, đầu tư khủng, từ đạo diễn đến dàn diễn viên đều là tên tuổi lớn, nghe nói có cơ hội đoạt giải rất cao.”

“Nghe nói hôm nay Tần Mang cũng sẽ tới đây quay quảng cáo, sau này sợ cô ta phải ngước lên nhìn cô rồi.”

Người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp lơ đãng nhìn ba người ngoài cửa, dừng một giây, sau đó khiêm tốn nói: “Cô Tần cũng rất lợi hại.”

Thật sự là xui xẻo.

Tần Mang rất đồng ý.

Ai cần cô ta khen ngợi.