Chương 3.2

Ổ Vũ Tây vắt óc để cứu vãn mối quan hệ vợ chồng nước sôi lửa bỏng của bạn thân, khi nhìn qua video thấy biển cảm vô tận phía sau Tần Mang, cô đã có một chút cảm hứng: “Mình hiểu rồi, anh ấy chắc đang lo rằng động tác quá mạnh, hai người sẽ rơi xuống biển!”

“…..”

Tần Mang im lặng một hồi, cô xoay điện thoại một vòng để ai đó nhìn thấy: “Bạn ơi, đây là du thuyền, chứ không phải bè gỗ.”

Ổ Vũ Tây hợp lý hợp tình nói: “Nam thần của mình cực kỳ mạnh mẽ.”

“Du thuyền cũng có thể làm tới lật.”

Một chữ “làm” còn cố ý nhấn thật mạnh.

Làm người khác ngạc nhiên với sự bác đại tinh thâm của tiếng Trung.

Kết quả là, Tần Mang đi biển chưa đầy một ngày đã trở về.

Cô đã không còn cách nào nhìn thẳng vào chiếc du thuyền nữa.

Trong đầu toàn là—–

Làm tới lật thuyền.

*

Ngoài lý do này, còn có Mạnh Thính đã oanh tạc gọi 99+ cuộc điện thoại để giục cô về công ty.

Là một công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời, Hạc Châu Entertainment đã đào tạo ra rất nhiều ca sĩ và diễn viên nổi tiếng khắp cả nước, nhưng hiện tại nó đã bắt đầu sa sút và đang cần gấp một bộ mặt mới.

Tần Mang năm đó cũng bị công ty nhìn trúng tiềm lực phát triển nên mới ký hợp đồng.

Không ngờ đã hai năm trôi qua, cô vẫn loay hoay vài giây với vai nữ phụ. Nếu lần này lại không biết nắm bắt cơ hội nữa, thì kịch bản tiếp theo hợp với cô, lại còn là một IP lớn nữa thì không biết phải chờ đến năm nào.

Hoặc là không đợi được cơ hội tiếp theo, đã bị công ty đơn phương kết thúc hợp đồng.

Bây giờ Mạnh Thính cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, anh ta đương nhiên muốn Tần Mang nắm chắc lấy.

Đây có thể là cơ hội để chuyển mình.

3 giờ chiều, phòng chờ riêng của công ty.

Tần Mang ngồi dựa vào ghế sofa, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê đá mà Tiểu Đồng đưa cho cô, vị hơi đắng pha chút mát lạnh cuối cùng cũng giải tỏa được cơn nóng bức đang ập đến trong người cô.

Thấy Mạnh Thính đi tới đi lui trước mặt: “Anh có gì thì mau nói đi, đi qua đi lại làm em chóng cả mặt.”

Mạnh Thính cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với cô.

Sau khi cân nhắc, anh hỏi: “Em nói thật cho anh biết, em và vị kia họ Hạ, hiện tại rốt cuộc có quan hệ gì? Có thể mời anh ta chủ động ra mặt, lấy vai nữ chính của bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng] cho em không?”

Tần Mang ở trong giới giải trí hai năm qua, không có ai so với anh ta biết rõ ràng hơn, cô thật sự chưa bao giờ có scandal, cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Chỉ là cô có một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, thu hút vô số đàn ông, không dễ chọc ghẹo, chứ thực ra lịch trình hàng ngày của cô rất đơn giản. Ngoại trừ công việc, sở thích duy nhất của cô là mua mua mua mua, mua vô số các loại mặt hàng xa xỉ. Mạnh Thính có thể đoán được cô có bối cảnh thần bí, tính tình lại kiêu ngạo, đương nhiên không thể dẫn cô đi xã giao, càng không có những cuộc gặp gỡ riêng tư. Hai năm nay, nếu không phải lần đi du thuyền này có liên quan đến sự nghiệp sau này của cô—–

Thế mà còn cho anh ta một cái bất ngờ lớn.

Nghĩ đến tối hôm qua cô đã chọc phải một nhân vật có quyền thế, còn tường mình sẽ phải đi thu dọn tàn cục đến chảy máu ròng ròng.

Ai ngờ.

Người quản lý của Diêu Đinh đã trực tiếp đem sự việc ân oán của hai người, nhẹ nhàng đơn giản nói “cho qua đi”.

Này là xem mặt mũi của ai.

Không cần nói cũng biết.

Sau khi nếm được vị ngọt, Mạnh Thính lại càng mong chờ.

Tần Mang dùng đầu ngón tay trắng mịn xoa xoa miệng cốc, một vòng lại một vòng, như đang có điều cần suy nghĩ.

Mạnh Thính cảm thấy có chuyện thú vị, cũng không thúc giục: “Từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Chốc lát.

Dưới ánh mắt cổ vũ khích lệ của Mạnh Thính, Tần Mang cuối cùng cũng nhàn nhạt nói: “Không thể.”

Mạnh Thính thở không ra hơi, suýt chút nữa ngạt chết.

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Mang rung lên mấy lần, là tin nhắn của Ổ Vũ Tây.

“Trời ơi, Thẩm Uyển Âm đăng ins rồi. Hình ảnh.jpg.”

“Bạch Liên Hoa này lại có thể ám chỉ nữ minh tinh thần bí kia chính là cô ta?!!!”

“Không biết xấu hổ nha!”

Tình cờ lọt vào tầm mắt của Mạnh Thính.

Anh ta phản ứng rất nhanh, chỉ với ba câu nói và bức ảnh chụp chiếc du thuyền đang ra biển, anh ta đã phân tích được mục đích của Thẩm Uyển Âm.

Vẻ mặt cứng đờ, vội bảo Tiểu Đồng mở Weibo.

#Thẩm Uyển Âm Kinh Hoa Cửu Mộng#

#Thẩm Uyển Âm mặc sườn xám#

Đã leo lên hot search.

Bài viết hot đứng đầu là tất cả những bức ảnh cô ta mặc sườn xám xinh đẹp, và các tài khoản marketing đi theo sau để tâng bốc về vẻ đẹp, kỹ năng diễn xuất và sự phù hợp với nhân vật của cô ta.

Những cư dân mạng không biết chân tướng sự thật thì bắt đầu khen ngợi đoàn làm phim biết chọn diễn viên.

Quả nhiên.

Diễn đàn chỉ là ngòi nổ, và mục đích của họ là để nhắc nhở mọi người rằng Thẩm Uyển Âm của bọn họ với nhà đầu tư của bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng] bên kia đã có một mối quan hệ sâu sắc.

Hư hư thực thực được nhà đầu tư baba coi trọng.

Truyền qua truyền lại, truyền tới Weibo.

Đã thành đoàn [Kinh Hoa Cựu Mộng] quyết định lựa chọn Thẩm Uyển Âm.

“Hahaha, không hổ danh là đoàn đội “đẳng cấp” am hiểu marketing nhất trong giới, hết cái bẩn thỉu này đến cái bẩn thỉu khác.”

“Kết quả thử vai còn chưa có, nhưng bài PR đã ra trước rồi.”

Hai từ “đẳng cấp” được Mạnh Thính nghiến răng rất mạnh, đầy sự chế giễu.

Thẩm Uyển Âm đã ký hợp đồng với phòng làm việc của nữ vương marketing Chu Duyên, năm đó Chu Duyên chính dựa vào kế hoạch marketing hết phương án này đến phương án khác khác, đăng bài PR rầm rộ, cứ thế không cần bất kỳ tác phẩm nào để cử, liền trở thành một trong tứ đại hoa đán nổi tiếng nhất.

Mà các nghệ sĩ dưới trướng của cô ta, cũng là có một thì tính một, nếu không dựa vào tai tiếng để gây sự chú ý, thì chính là dựa vào thủy quân để đẩy lưu lượng lên, những bình luận xấu đoàn đội đều có thể tẩy trắng sạch sẽ.

Tần Mang đặt chiếc cốc ấm nóng trong tay xuống.

Bình tĩnh rót cho Mạnh Thính một cốc cà phê đá, chậm rãi đẩy tới trước mặt anh ta: “Hạ hỏa, hạ hỏa đi nào.”

Hàng mi cong vυ"t của cô rũ xuống, khi ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại, cô khẽ nhìn bức ảnh Thẩm Uyển Âm đăng trên trang cá nhân.

Mạnh Thính một hơi liền uống hết cốc cà phê.

Còn ngậm trong miệng vài viên đá để nhai.

Như muốn nhai nát xương người, phát ra tiếng “rắc rắc rắc.

Rồi anh ta nghiến răng nói tiếp: “ Thủ đoạn lăng xê “cao cấp” như thế này, bất kể kết quả thử vai cuối cùng có chọn cô ta hay không, thì Thẩm Uyển Âm đều sẽ có nhiều lợi hơn hại.”

“Nếu như lấy được nó, tự nhiên thuận lý thành chương trở thành bài tuyên truyền. Nếu như không lấy được, còn có thể trả đũa em đoạt đi vai nữ chính của cô ta, thâm, quá thâm.”

Bọn họ thực sự là rất bị động.

Hoàn toàn là đường chết.

Dù sao, nếu bọn họ đi làm sáng tỏ: Thật ra nữ minh tinh thần bí mà ở lại qua đêm Hạ tổng là Tần Mang.

Thì theo tính nết của cộng đồng mạng, cho dù tin hay không tin.

Tần Mang có thể lấy được vai diễn này hay không, thì cô cũng không thể loại bỏ cái mác “dựa vào đàn ông để thượng vị” này được.

Cái này đối với một nữ diễn viên mới mà nói, là một vết đen trí mạng.

Bây giờ điều duy nhất có thể đảo ngược lại chính là.

Phía chính chủ bước ra bác bỏ tin đồn.

Vậy nên—–

Mạnh Thính khom người 90 độ cong kính ôm ấy cổ tay lạnh lẽo của Tần Mang: “Hiện tại hy vọng của chúng ta đều đặt ở trên người của em.”

“Hạ tổng….”

Lời nói còn chưa nói ra.

Tần Mang đã ngửa người ra sau, đánh một phát vào tay anh ta, nhướng mày cười lạnh: “Anh là quản lý hay em là quản lý?”

“Đừng có mong em sẽ đi lấy lòng đồ chó kia.”

Mấy tháng nay,

Tinh hoa của mấy tháng nay thà giao cho qυầи ɭóŧ còn hơn giao cho cô, bây giờ còn muốn cô chạy theo nịnh bợ.

Chị đây không cần mặt mũi nữa sao?

Đồ chó?

Mạnh Thính sững người khi nghe cái biệt danh này.

Ngày càng cảm thấy mối quan hệ của Tần Mang và vị kia càng bí ẩn hơn.

Dừng một giây, anh ra hiệu cho Tiểu Đồng đưa điện thoại sang.

Vì muốn cạnh tranh vai diễn này với Tần Mang.

Fans của Thẩm Uyển Âm sẽ không bỏ qua cơ hội để bỏ đá xuống giếng—–

Mạnh Thính bắt đầu đọc những bình luận nói xấu đâm chọc đó, rồi chậc lười nói: “Họ nói kỹ năng diễn xuất của em kém, bình hoa thì cũng được đi. Nhưng nói em không đẹp bằng Thẩm Uyển Âm, cái này còn có thể nhịn?”

Tần Mang không biểu cảm gì.

Nói thì nói thôi.

Thà mất mặt trên mạng còn hơn mất mặt trước Hà Linh Tễ.

Mạnh Thính suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định làm một việc lớn, ghé vào tai cô nhắc nhở: “Em không muốn đạt cúp ảnh hậu sao?”

“Mất đi cơ hội lần này, sau này muốn tiếp cận vai nữ chính trong các tác phẩm IP lớn sẽ càng khó hơn đấy.”

Dưới ánh đèn.

Ánh sáng trong đôi mắt đen trong veo vốn dĩ lãnh đạm thờ ơ của Tần Mang đột nhiên bị vỡ vụn thành những mảnh thủy tinh nhỏ.