Chương 2.2

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang nhếch lên, vô tình lộ ra một chút gian xảo.

Bị Hạ Linh Tễ nhìn thấy rõ ràng: Thắt đai áo cũng có thể vui vẻ như vậy??

Thỉnh thoảng đầu ngón tay mềm mại của cô vô tình chạm vào da thịt anh, các cơ bắp sẽ vô thức co rút càng chặt hơn, đường nhân ngư sẽ lan xuống chìm vào mép vải bên dưới nguy hiểm mà gợi cảm.

Chỉ thắt một cái đai áo, mà Tần Mang nghiêm túc cẩn thận thắt tới 5 phút.

Để thể hiện sự nỗ lực của bản thân.

Biết sự kiên nhẫn của Hạ Linh Tễ sắp hết, Tần Mang vỗ nhẹ vào chiếc nơ xinh đẹp đã được thắt xong.

Xòe bàn tay cho Hạ Linh Tễ thấy những vết đỏ trên đốt ngón tay của mình, đổi trắng thay đen: “Em thắt đai áo cho anh mà tay đỏ hết lên rồi, Hạ tổng sẽ không keo kiệt đến mức ngay cả thù lao cũng không cho em chứ.”

Nhớ lại trò hề trong hành lang một tiếng trước.

Hạ Linh Tễ cười như không, nói: “Bàn tay được bảo hiểm một trăm triệu, thật là quý giá.”

Sau năm phút nữa, ngay cả một chút đỏ cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Anh rõ ràng đã biết!!

“Chính là rất quý.”

Tần Mang mím môi vài giây, dứt khoát không giả bộ nữa: “Vậy em chịu thiệt chút, chỉ cần anh đưa cho em vai nữ chính bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng] là được rồi.”

Vai diễn này, cô nhất định phải có nó.

Xét cho cùng, cô và Thẩm Uyển Âm ở cùng một vạch xuất phát, nếu kỹ thuật diễn của họ không khác nhau lắm, vậy chọn người đẹp hơn là cô đây!

Đây không tính là chơi xấu đúng không?

[Kinh Hoa Cựu Mộng] ?

Hạ Linh Tễ nhanh chóng dùng bộ não chính xác như một công cụ của mình để tìm kiếm những ký ức liên quan đến cụm từ này.

Thì ra là vậy.

Một lát sau, sau khi đã tính toán qua, anh nhẹ giọng trả lời: “Là tôi chịu thiệt.”

Tần Mang: “???”

Hạ Linh Tễ đi lướt qua cô, bước về phía giường, thản nhiên nói: “Đi tắm đi.”

Nghe thấy ba chữ này, Tần Mang chợt hiểu ra!

À.

Quả nhiên.

Thế giới của người trưởng thành chính là trao đổi ngang giá??

Chỉ thắt một cái đai áo là không đủ.

Thư ký Tùng luôn chu đáo trong công việc, phòng tắm đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân thường dùng, nếu không phải Hạ Linh Tễ khó có thể đào góc tường, Tần Mang đã muốn đào thư ký Tùng vào phòng làm việc của cô rồi.

Sau khi tỉ mỉ tắm rửa và dưỡng da, đảm bảo mỗi tấc da thịt trên người đều thơm tho mịn màng, Tần Mang hài lòng khoác lên người bộ váy lụa màu đỏ nhạt.

Hạ Linh Tễ đang ngồi trước giường, giống như đang đọc tài liệu, nghe thấy tiếng động bên cạnh, khẽ quay mặt lại, liền nhìn thấy đôi chân trần của cô gái, lòng bàn chân rơi xuống tấm thảm đen, và móng tay màu hồng nhung mới làm càng tôn thêm làn da trắng nõn đến nghẹt thở của cô. Đen, trắng, đỏ đều là những gam màu cực kỳ chói mắt, tạo thành một bức tranh mỹ nhân lộng lẫy.

Bình thản ung dung thưởng thức bức tranh mỹ nhân này.

Lát sau.

Người đàn ông chậm rãi thu hồi tầm mắt, lúc này….ngón tay thon dài hoàn mỹ không chê vào đâu được đang đặt trên văn kiện chậm rãi lật từng trang.

Tần Mang nhạy bén nhận ra được phản ứng của anh, biểu cảm chuyển sang có đạo đức nghề nghiệp, cười đến phong tình vạn chủng, ngữ khí nhẹ nhàng, gần như muốn biểu đạt: “Hạ tổng, ngủ sao?”

“….”

Hạ Linh Tễ không chút để ý mà vén chiếc dây váy ngủ đã tuột khỏi cánh tay trắng nõn của cô gái lên, thậm chí còn thắt lại chiếc đai áo đang buộc không cẩn thận của cô, sau đó bình tĩnh kéo giãn khoảng cách, giọng nói bình tĩnh mà lãnh đạm: “Cô Tần, tôi là người có phép tắc làm ăn, quyết không dùng quy tắc ngầm.”

Hửm?

Hửm?????

Đôi mắt luôn lấp lánh đầy tình cảm của Tần Mang giờ phút này đột ngột mở to, thật lâu sau mới nói: “Tại sao?”

Có người đưa mỹ vị đến tận miệng rồi, còn có thể ngậm miệng lại không ăn sao?

Hạ Linh Tễ đã đọc trang cuối cùng của tài liệu, đứng dậy và đi tắt đèn.

Trong không gian tối tăm ngột ngạt, chỉ có khung cửa sổ bằng kim loại màu trắng bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lùng dưới ánh sáng khúc xạ của mặt trăng.

Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh và máy móc của người đàn ông vang lên: “Giá trị nhận được và mức độ trả giá không tỷ lệ thuận với nhau.”

Tần Mang, gà mờ vừa mới tiếp cận được “hình thức kinh doanh”, thì công cuộc trả giá đã thất bại ngay.

Ngày nay, nhà đầu tư quy tắc ngầm đều phải suy nghĩ cân nhắc về vấn đề này sao?

Đợi đã?

Vậy nên, hành động Hạ Linh Tễ thắt đai áo ngủ cho cô?

Đại diện cho sự huề nhau?

Cũng đúng nha.

Cái này cũng không hao tổn gì?!!

Tần Mang chợt ý thức được mình đã bị lừa, khuôn mặt xinh đẹp tức giận quay đầu lại: “Anh…..”

Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang nhắm mắt yên tĩnh.

Dưới ánh trăng còn sót lại, lông mày anh đẹp như tranh vẽ, phát sáng dưới ánh trăng,

Lúc này hai tay anh đan vào nhau đặt trước bụng, ngay cả tư thế ngủ cũng đều giống như lấy thước đo vẽ ra, như là đã ngủ say.

Tần Mang không còn cách nào khác, đành phải nuốt xuống những lời đã đến bên miệng.

Nhưng không dám thực sự cãi nhau với anh.

Nghĩ đến năm hai người kết hôn là khoảng thời gian Hạ Linh Tễ bận rộn nhất, thường xuyên đi công tác, lần này đi xa hơn hai tháng nên thời gian bên nhau cũng không nhiều.

Cô cũng không phải hiểu biết nhiều về tính cách của Hạ Linh Tễ.

Nhưng từ nhỏ đã bỏ cái hại tìm cái lợi, Tần Mang mặc dù tính tình không cẩn thận, nhưng cũng sẽ không thật sự động đến điểm mấu chốt của đối phương.

Trên đời vô số việc khó.

Vậy nên cô từ bỏ.

Tần Mang cuộn chăn sang bên kia ngủ, trước khi ngủ đã phân rõ ranh giới Sở – Hàn.

Cô vốn tưởng rằng đổi chỗ ngủ sẽ khó ngủ, khưng không ngờ—-cô đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí còn có một giấc mơ.

Mơ thấy mình đang mặc một chiếc váy đỏ khiêu vũ, nhưng ai ngờ càng nhảy càng cảm thấy có tia lửa bốc cháy từ lòng bàn chân, dần dần lan đến gấu váy rồi lan ra toàn thân với tốc độ cực nhanh.

Vùng vẫy để thoát khỏi tấm vải đang cháy trên người, may mắn là cô đã thoát ra rất nhanh.

Lúc này, đầu ngón tay cảm giác được có chút mát lạnh, giống như đột nhiên đυ.ng phải băng hà trong sa mạc, mát lạnh, thoải mái lại trơn mượt, Tần Mang theo bản năng ôm lấy, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, thở dài nhẹ nhõm một hơn.

Thật dễ chịu.

Ngay lập tức sự khô nóng trên cơ thể cô được giải tỏa,

Tuy nhiên, không lâu sau.

Tảng băng cũng bắt đầu nóng lên, như có thể thấm vào lòng bàn tay thon dài non nớt của cô.

Ai ngờ,

Cổ tay mảnh khảnh dễ dàng bị xương ngón tay của người đàn ông giữ lại.

Lông mi Tần Mang run lên, rốt cuộc cũng vất vả mở mắt ra.

Lọt vào tầm mắt là ánh mắt vô cùng có tính đe dọa của đối phương.

Trong bóng tối, đôi đồng tử xanh xám sâu thẳm lạnh lùng thường ngày của người đàn ông tràn ra từ khe nứt, như dung nham ẩn dưới sông băng.

Cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề da thịt.

Tần Mang dần tỉnh táo lại, chợt nhận ra tảng băng trong giấc mơ là Hạ Linh Tễ.

Thể chất của cô như một cái lò nhiệt, chỉ cần chạm vào một chút là toàn thân nóng bừng, đặc biệt là vào mùa hè, buổi sáng cô thường phát hiện chiếc áo ngủ đã mặc gọn gàng sau một đêm đã biến mất.

Cho nên ngày thường ngủ một mình có chút phiền phức, nên trực tiếp khỏa thân đi ngủ luôn.

Đầu óc nhỏ bé của Tần Manng xoay chuyển rất nhanh, đôi mắt mệt mỏi chợt trợn lên, nhất thời tát anh một cái: “Đã nói là người có phép tắc làm ăn, sẽ không dùng quy tắc ngầm với nữ minh tinh sao? Nửa đêm nửa hôm còn thế này, lịch sự của anh đâu?”

Ngón tay Hạ Linh Tễ vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của cô, nhiệt độ nóng bỏng làm Tần Mang co rúm lại.

Giọng nói lạnh lùng thường ngày của anh trở nên khàn khàn cực kỳ trầm thấp, từ đôi môi mỏng phát ra một âm tiết ngắn gọn rõ ràng: “Ừm.”

Người vợ danh chính ngôn thuận trong tay, anh chưa bao giờ ủy khuất chính mình.

Trong hơi thở là hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể cô, đóa hồng ở xứ không người, vừa lười biếng vừa cấm kỵ, hấp dẫn người đến hái lấy.

Vì vậy, anh không nhanh không chậm gọi một tiếng: “Bà Hạ.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Nhắc nhở cô phải thực hiện nghĩa vụ hôn nhân của mình.

Hahahaha

Đồ chó, tưởng bà đây gái ngành à!

Lý trí Tần Mang thì muốn từ chối, nếu không chẳng phải là rất mất mặt sao.

Nhưng mòe nó tên chó này thực sự khiến cô bốc hỏa, lại còn nửa vời.

Quên đi quên đi.

Ngủ thì ngủ.

Mạnh Thính không phải nói cô không xứng ngủ sao?

Lúc này, Hạ Linh Tễ vô tình nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đang treo trên tường.

Kim đồng hồ chỉ 4 giờ sáng.

Người đàn ông ánh mắt nặng nề nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều mị trong lòng, mái tóc đen nhánh xõa tung bên gối, đến từng sợi tóc cũng lộ ra vẻ mê người.

Thời gian không đủ.

Ngay lúc Tần Mang vừa chuẩn bị tâm lý xong: “Tới……”đây.

Còn chưa nói xong.

Cơ thể người đàn ông có tính uy hϊếp đang giam cầm cô đột nhiên rời đi.

Để lại một lời vân đạm phong kinh: “Mượn chút đồ.”

Vừa nói, Hạ Linh Tễ vừa bình tĩnh kéo một mảnh vải ren mềm mại màu tím nhạt xuống mắt cá chân mảnh khảnh và thanh tú của cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, xương ngón tay thon dài của anh lạnh lẽo ẩm ướt như ngọc, ngay cả đường gân nổi lên đều thấm đẫm một loại cảm giác được nâng niu và trân trọng.

Thật tình cờ khi những ngón tay dài, lạnh lẽo như vậy, lúc này được bọc trong một miếng vải mềm mại và nhiều màu sắc.

“Anh…”

Hạ Linh Tễ ở đầu giường, lịch sự thân sĩ bổ sung: “Cảm ơn.”