- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Công Khai
- Chương 14.1: Đích thân Hạ phu nhân chỉ định
Công Khai
Chương 14.1: Đích thân Hạ phu nhân chỉ định
Tần Mang vừa nói hai chữ ngắn ngủi này xong, cả phòng bao liền yên lặng như tờ.
Hầu hết các ông chủ lớn có mặt ở đây đều thuộc vòng giới nhà giàu, họ hiếm khi để ý đến những tin tức giải trí, chỉ có một số ít trong đó biết tới.
Đặc biệt là vẻ đẹp sắc sảo có tính công kích của Tần Mang, độ nhận diện cực cao. Dễ như trở bàn tay biến Thẩm Uyển Âm đang bắt chước trở nên làm nền cho cô.
Trước sự chú ý của rất nhiều ông chủ, Tần Mang thản nhiên mà đi lướt ngang qua Thẩm Uyển Âm đang chặn đường, dùng đôi mắt đẹp nhìn bốn phía, phát hiện không có chỗ trống.
Ánh mắt cô dừng ở trên người Hạ Linh Tễ.
Ánh đèn giả cổ mờ ảo, người đàn ông chỉ ngồi im lặng như vậy, dáng vẻ tao nhã điềm đạm, nhưng tự nhiên lại có một loại cảm giác áp bức khiến người ta không dám đến gần.
Đó cũng là lý do tại sao Thẩm Uyển Âm nghiêng người nửa quỳ xuống sàn.
Theo bản năng sợ mình sẽ mạo phạm đến thần linh.
Nhìn nhau nửa giây, Tần Mang không chút do dự, dứt khoát nhanh nhẹn mà ngồi lên đầu gối của Hạ Linh Tễ.
Cánh tay tinh tế như ngó sen, quấn lên cần cổ thon dài lạnh lẽo của người đàn ông.
Cái gì mà thần linh hay không thần linh cơ chứ.
Cô ngẫu nhiên đến hội quán này cùng đoàn phim ăn bữa cơm, vậy mà cũng có thể gặp được cái đồ đàn ông chó không tuân thủ nam đức này ở cách vách trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thẩm Uyển Âm lập tức phản ứng lại, trơ mắt nhìn động tác càn rỡ của Tần Mang, đầu gối cứng đờ của cô ta từ từ đứng thẳng lên, nhìn cô nghi ngờ nói: “Tần Mang…..cô dựa vào đâu mà từ chối thay Hạ tổng.”
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám ngồi trên đùi một người đàn ông cao quý như thần thánh, giơ tay nhấc chân đều thoải mái ung dung, mang theo phong thái quyến rũ câu hồn đoạt phách khó có thể bắt chước được.
Tần Mang tựa như nghe được cái gì đó buồn cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như lông vũ cọ qua đầu quả tim.
Đôi mắt ngấn nước, cô nghiêng mắt sâu kín nhìn người đàn ông mà cô đang dùng làm đệm, thốt ra câu nói đầy quyến rũ: “Hạ tổng, không phải anh đã hứa với em, nếu như anh muốn dùng quy tắc ngầm, thì anh sẽ cân nhắc đến em trước sao?”
Mọi người đều há hốc miệng: Nói ra được lời này, cô cũng quá dũng cảm đấy!!
Cậy đẹp mà lên mặt sao?
Nghe đồn những năm gần đây, có rất nhiều nữ minh tinh, thậm chí là thiên kim tiểu tư nổi tiếng tự cho mình là xinh đẹp, liền hạ thấp hình tượng, theo đuổi hoặc câu dẫn vị này, nhưng anh tỏ ra như mình không nhu cầu ở phương diện này.
Đến nay, chưa từng có một người phụ nữ nào thành công tiếp cận được anh, vô dục vô cầu, trai giới dưỡng tính, những người không biết còn tưởng anh đã đắc đạo thành tiên, không màng hồng trần thế tục.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại để một nữ minh tinh có thân hình nóng bỏng quyến rũ mà làm càn ngồi trên đùi mình một cách ngạo mạn như vậy.
Vậy có phải là chứng mình rằng——
Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của Hạ tổng.
Ai ngờ—–
Vài giây sau, Hạ Linh Tễ không có cảm xúc gì “Ồ” một tiếng, sau đó lại tựa như suy nghĩ mà hỏi: “Anh đã nói như vậy sao?”
Thẩm Uyển Âm tựa như nghe được âm thanh cứu rỗi, trong mắt lại nhen nhóm hy vọng: “Hạ tổng chưa từng nói như vậy.”
Vừa dứt lời.
Bầu không khí lạnh lẽo trong phòng bao liền trở nên mỏng manh như pha lê.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang nháy mắt lập tức tắt ngúm.
Vậy mà đồ chó này lại không thèm phối hợp với cô!!
Chẳng lẽ anh thật sự nhìn trúng Thẩm Uyển Âm rồi?
Ánh mắt lướt qua Thẩm Uyển Âm, đột nhiên dừng lại ở mái tóc đen dài và xoăn của cô ta—
Có chút quen mắt.
Càng nhìn càng giống kiểu tóc cô yêu thích hàng ngày, đến cả phần uốn xoăn cũng giống y hệt.
Nghĩ tới những lời cô ta nói trước khi cô bước vào cửa, lông mày mảnh khảnh của Tần Mang khẽ nhíu lại.
Cánh tay lỏng lẻo câu lấy cần cổ người đàn ông từ từ siết chặt lại, đuôi mắt ửng hồng khẽ nhếch lên: “Làm sao lại chưa nói.”
Ngay sau đó, cô ghé sát vào tai anh, nói từng chữ với âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được: “Em do đích thân Hạ phu nhân chỉ định.”
“Đệ nhất hoa giải ngữ.”
Là do Hạ phu nhân đích thân chỉ định.
Cho nên——
Hạ Linh Tễ vân đạm phong kinh mà tựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh xám quét qua đám người, giọng nói lạnh lùng không thể nghi ngờ: “Các vị, mời tự nhiên.”
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng.
“Hạ……”
Thẩm Uyển Âm còn chưa từ bỏ ý định, cô ta kém Tần Mang chỗ nào, dựa vào đâu mà cơ hội cuối cùng của cô ta cũng bị Tần Mang phá hỏng.
Rõ ràng.
Rõ ràng ánh mắt đầu tiên của Hạ tổng là nhìn cô ta cơ mà!
Thư ký Tùng và nhóm vệ sĩ đang đợi ngoài cửa bước vào, tư thế cung kính nhưng vô cùng nguy hiểm: “Các vị, mời.”
Chủ ý là đề phòng Thẩm Uyển Âm.
Thư ký Tùng phát hiện ánh mắt của cô ta nhìn phu nhân không quá thích hợp.
Khi bắt buộc bị “tiễn” ra khỏi cửa, Thẩm Uyển Âm liếc nhìn thân ảnh của hai người dưới bóng đèn, phảng phất như một đôi thần tiên quyến lữ, trong lòng đầy oán hận nhưng không có nơi nào để trút giận, đột nhiên nói: “Hạ tổng, nếu ngài không có ý gì với em, vậy tại sao ngay từ đầu lại nhìn em như vậy?”
“Làm em….có ảo tưởng với ngài.”
Cô ta có ý gì?
Ám chỉ Hạ tổng liếc mắt đưa tình với cô ta?
Thư ký Tùng thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình.
Nếu không phải nhớ kỹ đạo đức quân tử không được ra tay đánh phụ nữ, thì anh ta thực sự muốn bịt miệng người phụ nữ này lại.
Nói năng linh tinh.
“Cô Thẩm, đây không phải là nơi để cô hồ ngôn loạn ngữ.”
Thư ký Tùng chặn tầm nhìn của cô ta, mạnh mẽ bảo vệ sĩ đuổi cô ta đi.
Còn anh ta,
Sẽ chờ ở bên cạnh, kẻo phu nhân và Hạ tổng cãi nhau, còn có thể giải thích thay Hạ tổng vài câu.
Không ngoài dự liệu, hai người đều không coi lời khıêυ khí©h châm ngòi ly gián của Thẩm Uyển Âm ở trong lòng.
Thậm chí còn không nói chuyện.
Dường như là một người không liên quan.
Hạ Linh Tễ đang muốn động đậy đầu gối một chút: “Bà Hạ…..”
Anh vừa mở miệng ra.
Tần Mang đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đầu tóc của Thẩm Uyển Âm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn cho rằng Hạ Linh Tễ lại muốn lôi chuyện cũ ra tính toán.
Cô phản xạ có điều kiện tiếp lời anh: “Bà Hạ, tôi là một người làm kinh doanh chân chính, không dùng quy tắc ngầm, nó không phù hợp với tác phong làm việc của Hạ mỗ.”
Tần Mang bắt chước giọng điệu thường ngày của Hạ Linh Tễ, nhanh nhảu nói trước anh một bước.
“Thế nào, học có giống không?”
“Không phải anh định nói điều này sao?”
Phì.
Thư ký Tùng đứng bên ngoài tấm bình phong đang cật lực kiềm chế nét mặt, đem tất cả những chuyện đau buồn trong đời đã trải qua đều nghĩ lại một lượt.
Không dám cười.
Nhưng! Thật sự quá giống!
Phu nhân thật sự là một thiên tài bắt chước.
Đối diện với ánh mắt ngây thơ vô tội và ranh mãnh của Tần Mang, Hạ Linh Tễ duỗi ngón tay ngọc ra, chậm rãi đưa lên nới lỏng cà vạt đang thắt chặt, khuôn mặt vốn luôn tràn đầy vẻ cấm dục lạnh lùng, lúc này lại cười nhẹ: “Không.”
“Hạ mỗ muốn nói là——”
Giọng nói khàn khàn và đầy từ tính của Hạ Linh Tễ dừng lại một giây, sau đó mới nói nốt nửa câu còn lại bên tai cô một cách rõ ràng,
“Bà Hạ, anh cứng rồi.”
Tần Mang: “????”
Cô vô cùng nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm hay không.
Aaaaaaaaaa!
Đồ đàn ông chó này không biết xấu hổ!!!!!
Làm thế nào mà anh có thể với khuôn mặt lạnh lùng này lại nói những lời vô sỉ như vậy, làm ra những hành động hạ lưu như vậy cơ chứ!!!!
Đôi môi hơi hé ra, một câu cũng không nói ra lời.
Nào ngờ—
Anh lại vân đạm phong khinh nói tiếp: “Em ngồi lâu quá.”
Ngay sau đó, thân hình Tần Mang cứng đờ lại, mới nhận ra anh thực sự không hề nói dối.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Công Khai
- Chương 14.1: Đích thân Hạ phu nhân chỉ định