Chương 12.1: Ước mơ

Ánh sáng trong căn phòng mờ nhạt ảm đạm.

Tần Mang hai tai như đánh trống, nhịp tim cũng đập thình thịch, mọi thứ đều bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Không biết là do tác dụng của rượu hay là lời nói mạnh mẽ và thẳng thắn của Hạ Linh Tễ.

Cô hoài nghi chính mình liệu có đang nghe nhầm hay không.

Nó hoàn toàn không giống tác phong hành xử của Hạ Linh Tễ chút nào.

Cô gái loạng choạng túm lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, cố gắng đứng thẳng dậy nhìn anh.

Theo chuyển động, dây áo trên bờ vai thon thả rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết thanh tú, nhưng cô không hề nhận ra mà nhìn thẳng vào đối phương.

Trong hơi thở có chút rượu vương vấn, quấn quanh lấy từng dây thần kinh.

“Anh thật là — Hạ Linh Tễ sao?”

Hạ Linh Tễ đợi cô trầm tư nửa ngày, nhưng không ngờ đối phương lại nói ra một câu như vậy.

Còn chưa kịp mở miệng trả lời.

Đột nhiên, mặt bên bị một đầu ngón tay hồng hào chọc chọc vào.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Con ngươi màu xanh xám lóe lên những dao động khác thường.

Tần Mang uống rượu xong, cơ thể vốn đã dễ nóng nên bây giờ càng giống một cái bếp lò nhỏ, lúc này đầu ngón tay áp vào làn da lạnh lẽo của người đàn ông, trong miệng không nhịn được phát ra âm thanh thoải mái: “Lạnh quá.”

Giây sau đó.

Cô lại tự sờ cằm mình, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông mà mình vừa chọc, trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là giả.”

Vừa nói xong, lại có ý đồ chạm vào mặt anh lần nữa.

Thì thầm: “Đồ giả mà như thật vậy.”

Hạ Linh Tễ liếc nhìn bàn trà, chỉ còn lại nửa bình whisky, đôi môi mỏng hơi mím lại, lời ít ý nhiều: “Em say rồi.”

Lời nói này có thể coi như chọc vào điểm mẫn cảm của tiểu sư tử nào đó.

Tần Mang đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt mơ hồ tràn đầy sự trách cứ: “Ai say, bổn tiểu thư ngàn chén không say!”

Nói xong, buông tay đang túm lấy Hạ Linh Tễ ra, lại ngồi xuống, cầm nửa chai whisky còn lại lên, chuẩn bị rót vào miệng—–

Cố gắng làm cho “búp bê giả người” đang hoài nghi cô này nhìn cho rõ ràng.

Cô—-Tần Mang, có phải là rượu thần ngàn chén không say hay không!

Cái loại “rượu phàm trần” này hoàn toàn không thể khiến cô say được.

Động tác của cô cực nhanh.

May là trước khi rót vào miệng thì Hạ Linh Tễ đã kịp nắm lấy thân chai.

“Ào”

Rượu mạnh tràn từ miệng bình ra, toàn bộ đều đổ trên người Tần Mang.

Người đàn ông trước nay vẫn luôn bình tĩnh và khắc chế, vẻ mặt lúc này cũng nứt toạc ra trong chớp mắt.

Chiếc váy ngủ vốn đã mỏng và trong suốt, lúc này ướt sũng dính sát vào cơ thể duyên dáng lả lướt, như nốt chu sa trong tuyết, càng nhìn càng xinh đẹp.

Rượu trong suốt chảy xuống dọc theo hai chân trắng nõn của cô, lưu lại một vệt nước dài.

Thân hình quyến rũ kiều diễm, cùng với biểu cảm mơ màng của cô gái, làm cho sự ngây thơ đến cực điểm và phong tình cực hạn tạo thành một bức tranh mỹ nhân ướŧ áŧ đẹp kinh tâm động phách.

Hạ Linh Tễ vô thức nắm lấy cổ tay mềm mại không xương của cô.

Tần Mang loạng choạng mà lao vào trong lòng anh.

Những ngón tay thon dài như được nghệ nhân tinh tế chạm khắc ra của người đàn ông lúc này cũng dính đầy rượu mạnh.

Lại bị cô gái trong ngực vùng vẫy loạn xạ, cọ ra đầy người.

Mùi thơm ngào ngạt của cô gái kết hợp cùng mùi rượu nồng như một cơn gió lôi cuốn mãnh liệt, hô hấp của Hạ Linh Tễ có chút không thông, người bị bệnh sạch sẽ như anh, lý trí thì muốn đẩy cô ra, nhưng ngón tay lại siết chặt lại.

Ánh mắt anh từ từ rơi xuống nốt ruồi đỏ đa tình mà quyến rũ người kia.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ thốt ra hai chữ, trầm mà khàn: “Tần Mang.”

Tần Mang đang hoài nghi nhân sinh, vì cô phát hiện, bóng đèn đã xếp thành một hàng, mi mắt chớp một cái, lại chớp thêm cái nữa.

Không hay biết mà kéo dài giọng điệu của mình: “Cái gì?”

Hạ Linh Tễ: “Em cọ ướt anh rồi.”

Tần Mang nghiêng đầu, sờ vào đôi chân còn ướt nhẹp, vẻ mặt vô tội mà ngáp một cái: “Em cũng ướt rồi.”

Động tác không kiêng nể gì.

Ánh mắt Hạ Linh Tễ lướt qua đầu ngón tay ẩm ướt của cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen tuyền đó.

Nghi ngờ cô cố ý làm như vậy.

Sau đó.

Đại tiểu thư liền vươn hai tay về phía anh, ôm chặt lấy người đàn ông như gấu koala, tự tin mà ra lệnh: “Anh làm ướt, mau rửa cho em!”

….

Lúc này.

Bên ngoài hành lang của phòng tổng thống, ánh đèn sáng rực, chiếu lên tấm thảm lộng lẫy mà cầu kỳ.

Bên cạnh bức tranh trên tường to lớn đầu màu sắc, hai chân Mạnh Thính tê dại, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm thư ký Tùng đang bất động ở cửa.

Bên cạnh thư ký Tùng là một chiếc vali màu đen, trông có vẻ rất đắt tiền.

Mí mắt Mạnh Thính có chút đau nhức, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng một tiếng trước nhìn thấy ông chủ lớn trong truyền thuyết kia ở đây, anh ta không khỏi nuốt khan.

Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng ngập ngừng hỏi: “Thư ký Tùng, tối nay Hạ tổng ở đâu?”

Ngay sau đó.

Cánh cửa phòng đang đóng kín đột nhiên được mở ra.

Mạnh Thính vô thức ngước mắt lên, thứ anh ta nhìn thấy là một người đàn ông thản nhiên mặc áo ngủ trắng của khách sạn, lông mày thanh tú lạnh lùng nghiêm nghị, nhàn nhạt quét qua bọn họ: “Mang vào đi.”

Mạnh Thính giật mình một cái!!!!!

Có phải là điều mà anh ta đang nghĩ không!!

Vậy vậy vậy—–

Chuyện hot search kia!!

Sau khi thư ký Tùng đẩy vali vào.

Anh ta còn vỗ vai Mạnh Thính đầy ẩn ý: “Đương nhiên là, cô Tần ở đâu, Hạ tổng chúng tôi sẽ ngủ ở đó.”

Hạ tổng từ trước đến nay luôn là người sống kỷ luật và quy củ, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, rất ít khi có lịch trình nào nằm ngoài kiểm soát. Lần này lẽ ra anh đang ở Lăng Thành để xử lý công việc quan trọng, nhưng lại tới cơ sở điện ảnh và truyền hình Thanh Thành.

Nếu bình thường là bản thân anh lên hot search, dựa theo thủ đoạn đơn giản và thô bạo ngày xưa của Hạ tổng, có lẽ sẽ là chặn gỡ toàn bộ giống như bài viết trên diễn đàn lần trước.

Nhưng lần này có liên quan tới phu nhân, hiếm có khi cân nhắc nặng nhẹ.

Hàm ý trong đó, không cần phải nói nhiều.

*

8 giờ tối, các chủ đề liên quan đến Tần Mang vẫn tràn ngập trên Internet, nhiệt độ chưa từng giảm xuống.

Sau vài giờ qua đi, weibo của Tần Mang và weibo official của công ty đều không có động tĩnh gì, cư dân mạng đều cho rằng họn họ đang cố giả chết.

Tất cả official weibo của các thương hiệu, nhãn hàng từng hợp tác với Tần Mang cũng bị cư dân mạng để lại bình luận chửi rủa dưới bài đăng.

Yêu cầu bọn họ chấm dứt hợp đồng với Tần Mang.

Một số thương hiệu đã không chịu được áp lực mà công khai tuyên bố rằng hợp đồng của bọn họ đã hết hạn từ lâu.

Dư luận trên mạng có rất nhiều ý kiến nổi lên.

Ngay khi mọi người cảm thấy đau lòng cho đương sự bị đánh trên thuyền – Diêu Đinh, thì cô ta đã phát livestream ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông hơi xanh xao và hốc hác khiến cư dân mạng không khỏi xót xa.

Làn comment trên màn hình:

[Tần Mang đã xin lỗi chị chưa?]

Ánh mắt Diêu Đinh như ghim chặt vào đó, cố ý nói: “Tôi vừa nhìn thấy những tin nhắn của các bạn fans và cộng đồng mạng quan tâm đến tôi, liền lên đây báo bình an với mọi người.”

Mọi người đều hoài nghi cô ta bị Tần Mang dọa cho mất mật.

Sau đó lại liên tục tặng quà an ủi.

[Diêu Diêu đừng sợ, sau này có chúng em bảo vệ chị.]

[Đừng sợ, mạnh mẽ lên.]

[An toàn là tốt rồi.]

[Sao mà tốt được, Diêu Diêu bị dọa đến kinh hãi như vậy mà cho qua được sao?]

[Vì sao người bị hại lại không thể thoát ra, mà người gây hại lại vẫn có thể dương dương tự đắc nắm giữ tài nguyên hàng đầu giới giải trí, còn để tiểu hoa đán làm nền cho cô ta.]

Diêu Đinh giả vờ như không nhìn thấy.

Sau khi live được vài phút, lấy cớ sức khỏe không tốt, liền kết thúc.

Nhưng—-

Không lâu sau đó.

Chủ đề #Mời nghệ sĩ vô đạo đức Tần Mang công khai xin lỗi# lại bùng nổ.

“Tần Mang đã xin lỗi Diêu Đinh chưa? Chưa.”

“Tần Mang đã xin lỗi cô nhân viên bị cô ta bắt nạt chưa? Chưa.”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi.”

“@Kinh Họa Cựu Mộng official weibo, cái loại nghệ sĩ thất đức này, các người còn không nhanh chóng đuổi cô ta đi? Giữ lại để đón Tết à?”

“Yêu cầu đổi nữ chính của [Kinh Họa Cựu Mộng], bằng không chúng tôi sẽ cùng nhau tẩy chay phim.”

“Chết cười, cái loại bình hoa không có phẩm hạnh, chỉ có nhan sắc này, sao lại được chọn làm nữ chính cơ chứ?”

“Muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, lúc nào cũng chỉ dựa vào khuôn mặt mà lấn át cái này cái kia, cái loại nghệ sĩ như con sâu làm rầu nồi canh này có thể cút khỏi giới giải trí hay không?”

“Hàng ngàn lá huyết thư mời nghệ sĩ vô đạo đức nào đó tuyên bố rút khỏi giới giải trí.”

“……”

Không chỉ đơn giản là các hot search tràn ngập chủ đề này như vậy, ngay cả weibo của Tần Mang cũng bị cư dân mạng bình luận liên tục đòi “xin lỗi.”

Fans của Tần Mang vẫn luôn cố gắng nói với mọi người: “Hãy cho Tần Mang một cơ hội để lên tiếng, cho dù là tội phạm gϊếŧ người thì họ cũng có cơ hội kháng án cơ mà.”

“Tần Mang không phải là người như vậy, nhất định là có hiểu nhầm rồi.”

Nhưng tiếc là.

Đối mặt với sự ác ý đến từ khắp mọi nơi, số lượng fans lại quá ít ỏi, vậy nên những bình luận như vậy nhanh chóng chìm trong những bình luận chửi rủa.

“Kỹ năng diễn xuất của Diêu Đinh lúc nãy cũng khá tốt đấy.”

Trong phòng thay đồ của đoàn phim, Thẩm Uyển Âm vừa quay xong cảnh nữ hai đang tẩy trang, nhìn khuôn mặt đờ đẫn phản chiếu trong gương, cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Vệ Thấm cười một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, vai nữ chính sẽ là của em rồi.”

“Còn cái vai nữ hai này, sẽ tặng cho Diêu Đinh coi như phần thưởng.”

Vừa nói vừa thuận tay đẩy ipad qua: “Với tính cách của Tần Mang, để cô ta mở họp báo ra mặt xin lỗi còn khó hơn là lên trời.”

Thẩm Uyển Âm liếc nhìn hot search.

Tùy ý lướt vài cái, cô ta phát hiện vẫn còn có fans đang nói thay Tần Mang, cau mày nói: “Mua thêm thủy quân đi, đem những bình luận của fans cô ta đè xuống.”

“Được thôi.”

Phòng làm việc của bọn họ đã nuôi một số lượng lớn thủy quân, nên Vệ Thấm đồng ý một cách nhanh chóng.

Đơn giản là đuổi cùng gϊếŧ tận.

Nhưng…..

Vệ Thấm cảm thấy có chút kỳ quái: Sao công ty Tần Mang không có một chút hành động nào, ít nhất cũng phải đăng bài làm sáng tỏ chứ.

Đây là không thèm giãy giụa nữa sao?

*

Lúc này, phòng tiếp khách bên trong phòng tổng thống của khách sạn.

Tùng Trăn mở đoạn video hoàn chỉnh được biên tập từ camera giám sát du thuyền đêm đó.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu đen trông có vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào màn hình máy tính—–

Chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp và lộng lẫy đang ngồi lặng lẽ trong góc, đó là một khung cảnh rực rỡ chói mắt.

Thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong bữa tiệc, thậm chí là còn có người theo đuổi.

Đầu ngón tay trắng như tuyết mân mê từng tấm danh thϊếp, mang theo chút lười biếng và tùy ý nhưng lại khiến người ta lao vào như thiêu thân.

Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào khoảng hơn chục tấm danh thϊếp giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô gái.

Tùng Trăn ho nhẹ một tiếng: “Để đảm bảo an toàn cho du khách, ngoại trừ phòng vệ sinh, mọi ngóc ngách trên du thuyền đều có camera, cũng đã mời chuyên gia đọc khẩu hình miệng đến để phân tích đoạn hội thoại, phu…cô Tần lúc đó cũng xem như là phòng vệ chính đáng, hơn nữa cũng không thực sự gây tổn hại gì cho đối phương, ngược lại là cô Diêu vì ghen ghét nên đã cùng đồng bọn tung tin vu khống, thậm chí còn bị nghi ngờ là có hành vi đe dọa.”

“Một số video tung tin đồn cô Tần ỷ mạnh bắt nạt người cũng đã thu thập được bằng chứng.”

Thấy Hạ Linh Tễ vẫn còn im lặng, Tùng Trăn tiếp tục nói: “Còn có một số ông chủ trong ngành truyền thông muốn đích thân đến xin lỗi ngài.”

Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, vừa đắng vừa lạnh không cảm nhận được mùi vị gì. Dưới ánh đèn, ngũ quan lạnh lùng đến mức giống như bóng dáng của một vị thần đắm mình xuống biển sâu, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu ướt đẫm, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của người phàm trần.

Mơ hồ nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phòng ngủ chính.

Hạ Linh Tễ chậm rãi đặt chiếc cốc xuống.

Đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: “Không gặp, đưa video cho bọn họ.”

Cái gì nên làm.

Bọn họ là người biết rõ nhất.

Tần Mang bị nóng mà tỉnh dậy.

Mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy, bốn phía xung quanh tối đen như mực.

Một giấc này, ngủ quá không an ổn chút nào.

Trong mơ như một có một cái hố đen muốn nuốt chửng lấy cô, sau đó những cái lỗ đen đó biến thành những hàng chữ dày đặc, tạo thành từng câu nghi ngờ, khinh thường và oán trách—

Tần Mang, vì sao cô muốn vào giới giải trí?

Tần Mang, vì sao cô không cút khỏi giới giải trí đi?

Tần Mang, ở đây không có người chào đón cô.

Bình hoa, bệnh tâm thần, không có tác phẩm, chiếm đoạt tài nguyên!