Chương 6.2: Eo tốt

Ngay khi cô đang hào hứng thích thú chìm đắm trong bức tranh tưởng tượng của mình—

Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Mạnh Thính.

Mạnh Thính cũng từ Tiểu Đồng biết được chuyện này: “Ngoại trừ vấn đề quá táo bạo, bộ phim này của Lâʍ đa͙σ thực sự là một tài nguyên cực kỳ tốt.”

“Nếu như có thể giành được giải thưởng điện ảnh quốc tế, thì chúng ta sẽ không phải lo lắng về vai nữ chính kia nữa.”

Thấy Tần Mang vẫn không nói gì, anh ta nói tiếp: “ Nếu không lấy được [Kinh Hoa Cựu Mộng], thì có lẽ em phải thật sự ra biển quay bộ phim nghệ thuật này thì mới có thể xoay người rửa sạch mối nhục này.”

Tần Mang tức giận: “Đừng có miệng quạ đen.”

“1 vạn công đức đã tích đủ chưa?”

Nói xong cô dập luôn điện thoại.

Mạnh Thính: “…..”

Mọe nó, ông đây là vì ai hả?!!!

Hai ngày quay phim mệt mỏi khiến suy nghĩ của Tần Mang càng lúc càng bay xa, trước khi cơn buồn ngủ ập đến, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói đầy ẩn ý của đạo diễn Triệu—–

Đoạt giải.

Có thể đoạt giải sao?

Cơ thể mảnh mai yếu ớt của cô gái dần dần trượt xuống, chìm vào trong lớp chăn mỏng mềm mại.

Cô thậm chí không nhận ra rằng người hầu đã giúp cô cởi mặt nạ và rửa mặt lại cho cô.

Ngủ một giấc đến 10 giờ ngày hôm sau, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quản gia: “Phu nhân, tiên sinh phái người một tiếng sau sẽ tới đón ngài trở về nhà cũ.”

“Ngài nên thức dậy để chuẩn bị rồi.”

Tần Mang giọng nói mềm mại lười biếng: “Hửm?”

“Anh ấy về rồi?”

Bước chân trần xuống sàn, cái lạnh rùng mình truyền tới khiến cô hơi tỉnh táo lại.

26 hàng tháng bọn họ đều sẽ cố định về nhà cũ Hạ gia ăn cơm với gia đình anh.

Mặc dù cô vẫn còn giận Hạ Linh Tễ, nhưng trong mắt gia đình hai bên thì hai người là một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc, loại sự kiện show ân ái để mọi người yên tâm này thì nhất định phải tham gia.

Quản gia: “Tiên sinh vẫn đang ở sân bay, có thể sẽ đến muộn chút, mời ngài cứ đi trước ạ.”

“Chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tần Mang không ý kiến gì mà gật đầu.

Bên ngoài cửa những Chuyên gia trang điểm đang chờ liền nối đuôi nhau bước vào.

Tần Mang còn chưa kịp phản ứng gì thì đã được đưa tới phòng trang điểm bên cạnh phòng thay đồ.

Bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Phòng thay đồ ở căn nhà trung tâm thành phố của cô được chuyển nguyên sang đây, hoàn toàn chiếm hơn một nửa diện tích trên tầng hai, nhưng để đi từ phòng ngủ chính đến đây, phải đi qua phòng thay đồ của Hạ Linh Tễ.

Tủ kính màu đen toàn là những bộ vest cao cấp đắt tiền, đồng hồ, cà vạt, thậm chí còn khuy cài tay áo cũng có một tủ riêng biệt để phân loại, từ đậm tới nhạt đều được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, hầu như đều là những gam màu lạnh, tươi sáng, đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Tất nhiên, nhìn là cũng biết chủ nhân của nó chắc chắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng.

Đi qua phòng để đồ nam có tông màu lạnh, hấp dẫn tầm mắt sẽ là một loạt những bộ trang phục màu sắc rực rỡ, gần như bao gồm tất cả những màu sắc có trên thế giới này đều có thể xuất hiện ở phòng để đồ này.

Tràn ngập sự xa hoa hào nhoáng và lộng lẫy.

Chỉ riêng đồ trang sức đã chiếm trọn một chiếc tủ, chưa kể một số viên đá quý thô chưa qua cắt gọt mà Tần Mang đã sưu tầm bao năm qua cũng được để một ngăn riêng.

Hình dạng, màu sắc đa dạng, như đang bước vào một khu rừng đá quý vậy.

Ngay cả người quản gia có chút am hiểu về đá quý, khi được giao trách nhiệm vận chuyển tới đây cũng rất kinh ngạc.

Cuối cùng cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của phu nhân: Cứ chuyển nguyên phòng để đồ đó qua đây là được.

Tuy nhiên, quản gia đã rất nhanh đã tiếp nhận được sở thích của Tần Mang.

Dù sao, Hạ gia có Hạ Linh Tễ thích sưu tầm máy bay, du thuyền, xe thể thao, so với sở thích sưu tập đá quý thô của phu nhân thì cũng chỉ được coi là “giản dị” mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng.

Không lâu sau đó, anh ta liền được Tần Mang làm cho mở mang tầm mắt.

Trước khi rời đi, Tần Mang liếc nhìn kịch bản trên bàn đầu giường.

Dừng một giây, sau đó chậm rãi xoa xoa cái trán đau nhức, nhớ lại lời Mạnh Thính nói tối quá—–

Làm sao mới có thể lấy được bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng]?

Nói thì nghe đơn giản đấy.

Nhà cũ của Hạ gia nằm ở khu người giàu của phố cổ Thâm Thành, phải đi xuyên qua một con phố cổ sôi động mới đến được tòa biệt thự ẩn sâu trong rừng hoa tử đằng.

Tần Mang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính xe phản chiếu lại bộ dáng lúc này của cô.

Mặc trên người một chiếc sườn xám lụa mỏng như cánh ve, cành hoa thêu quấn quanh eo tinh tế và diễm lệ, như được nghệ thuật gia tỉ mỉ vẽ lên, sống động như thật.

Chuyên gia trang điểm không cố ý che giấu vẻ đẹp cá tính vốn có của cô, mà còn phát huy tối đa với đôi môi đỏ mọng và lông mày cùng thần thái duyên dáng, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của bộ sườn xám này.

Thật không phải là cô tự luyến đâu.

Bản thân mình mặc bộ sườn xám này có thể trực tiếp đánh bại 100 Thẩm Uyển Âm cũng được ấy chứ.

Tần Mang mím môi đỏ, lười biếng suy nghĩ.

Hạ Linh Tễ nếu như chọn Thẩm Uyển Âm làm nữ chính, mới thật sự là có mắt như mù.

Cô không phải là lần đầu tiên tới nhà cũ, mỗi tháng đều tới một lần, đã quen đường biết lối từ lâu.

Nhưng không ngờ cô lại tới sớm như vậy.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có em họ của Hạ Linh Tễ, Hạ Hủ Trừng đang nằm trên sofa chơi ipad.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Hạ Hủ Trừng vô thức ngước mắt lên, trước mắt là một người phụ nữ có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh trong bộ sườn xám duyên dáng.

Đang nhẹ nhàng từ tốn đi về phía mình.

Em họ há miệng, thật lâu sau mới khôi phục lại trước vẻ đẹp chói mắt này: “Chị dâu, chị mặc sườn xám nhìn quá đẹp luôn.”

Tần Mang mỉm cười.

Ánh mắt cô bé vẫn dán chặt vào từng họa tiết trên chiếc sườn xám của cô, không rời mắt được, cô bé nuốt nước bọt: “Thêu thùa thật tinh xảo.”

Tần Mang đưa tay chạm vào khuôn mặt đầy collagen của Hạ Hủ Trừng, vừa định khen cô bé có mắt nhìn.

Thì nghĩ đến tay nghề vứt đi của mình thường ngày, cô nuốt lời định nói vào trong, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào: “Ồ, bức tranh thêu này là anh họ em tự tay….”

Ừm…

Thêu thế nào nhỉ?

Hạ Hủ Trừng chớp mắt, như bừng tỉnh: “Là anh họ em tự tay thêu sao?”

Tần Mang: “…..”

“Đúng vậy.”

Cô nghiêm túc gật đầu lừa bạn nhỏ: “Anh họ em vừa tinh ý vừa khéo tay, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bên ngoài có thể kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà thì có thể thêu thùa….”

Cô sắp bịa không nổi nữa rồi, phải nhanh chóng đổi chủ đề ngay: “Em đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?”

Hạ Hủ Trừng xấu hổ nhìn cô.

Cô bé đẩy chiếc ipad trên đùi về phía cô: “Em đang ngắm ảnh.”

Tần Mang nhìn theo.

Thứ hiện ra trong tầm mắt là một bóng người cao lớn đứng cạnh một chiếc trực thăng khổng lồ màu đen.

Áo đen và quần rằn ri tôn lên đôi chân dài miên man và vòng eo khỏe khoắn mà có lực, tỷ lệ dáng người phân chia hoàn hảo, là đẳng cấp khiến người ta nhìn vào liền phải huýt sáo.

Bức ảnh dường như được cố tình làm mờ và không thể nhìn rõ khuôn mặt chính diện.

Nhưng bầu không khí khiến người ta phải tưởng tượng miên man.

Ánh mắt cô rơi vào vòng eo săn chắc được phác họa bởi chiếc thắt lưng, thật lâu vẫn không rời nổi mắt.

Ha.

Tần Mang: “Eo tốt.”

Thấy Tần Mang thích, Hạ Hủ Trừng cười hì hì: “Phía sau vẫn còn trực thăng nữa, anh trai thật sự quá ngầu!”

Nghĩ đến chuyện cô bé học sinh trung học này thường thích theo đuổi thần tượng, thỉnh thoảng còn hay tưởng tượng người ta là bạn trai, Tần Mang cảm thấy đây là một bộ phim bom tấn nào đó mà idol của cô bé đóng.

Nên cô không quá coi trọng xưng hô “anh trai” này

Suy cho cùng, idol nào cũng là “anh trai”.

Tần Mang lướt tiếp, phát hiện còn có rất nhiều ảnh chụp, không có ảnh chính diện, chỉ có bóng người, nhìn từ phía sau, còn đội mũ lái trực thăng nữa.

Thật hoang dã!

Cô thích.

“Đây là idol nào, đã ra mắt chưa? Còn cần….”bình chọn không?

Trong lúc nói chuyện, Tần Mang vẫn tiếp tục nhẹ nhàng lướt tiếp mấy bức ảnh, đầu ngón tay đột nhiên dừng trên màn hình, rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của người đó—–

Người đàn ông được camera chụp lại khi anh đang bước xuống từ chiếc trực thăng khổng lồ.

Lúc này, mái tóc ngắn màu đen bị thổi rối tung, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, anh đang tháo găng tay da xuống, có lẽ là biết có người đang chụp ảnh, lúc này hàng mi nhướng lên, đôi mắt xanh xám tràn đầy sự sắc bén đến nghẹt thở, cực kỳ có lực sát thương, thiếu vài phần nho nhã thanh lịch, nhưng lại nhiều phần quyến rũ và hoang dã.

Làm sao lại có thể là Hạ Linh Tễ!!!

Khuôn mặt của Tần Mang tràn đầy vẻ khϊếp sợ.

Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông thường có vẻ ngoài cấm dục, cứng nhắc nhưng lại có sở thích hoang dã đến nhường này!

Trọng điểm là.

Dù hai người đã làm qua bao nhiêu lần.

Nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

Vòng eo của đồ chó này lại có thể quyến rũ đến như vậy!

Giọng nói nhỏ nhẹ của em họ truyền đến bên tai: “Chị dâu, thì ra chị không nhận ra anh họ em nha!”

“Vậy vừa rồi chị mới khen eo của ai tốt thế?”

“Nam idol?”

Tần Mang: “…..”