Chương 3

Sở Thiểu Nam nhìn thanh niên cao gầy không chút sợ hãi trước mặt, cười khẽ nói: "Thừa nhận là tốt rồi. Ta vốn không muốn quan tâm đến mấy chuyện cỏn con của các ngươi, nhưng cũng không phải chỉ có vài người, đó là mặt mũi của Thanh Vân, cho nên a, nhóc, ta phải nói rằng ngươi thật sự quá kích động. "

Tần Hưởng không thể kiên nhẫn nữa: "Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, không phải tới đây là muốn trả thù sao? Nói thẳng đi, muốn thế nào?"

Sở Thiểu Nam: "Ngươi là người đầu tiên gặp bọn ta không chủ động van xin tha, được! Cứ theo quy cũ mà làm." Hắn chỉ vào vài người bên tay trái: "Đánh gục tất cả bọn họ từ nay về sau băng Thanh Vân và băng Thanh Vũ sẽ bao kê ngươi và không bao giờ gây phiền toái cho ngươi. Nếu ngươi không thể đánh thắng... "

"Được rồi! Đừng nói nếu không thắng được." Tần Hưởng ném cặp sách vào tay Lý Nhiễm Tinh, cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh để lộ áo sơ mi trắng mỏng bên trong, cơ thể cân xứng, bắp tay xinh đẹp mạnh mẽ, xoay xoay cổ tay: "Mấy? Có phải là tám người? Đến!"

Lý Nhiễm Tinh phía sau tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, Tần ca, có thể trâu bò như vậy sao? Nói như vậy là đang chọc tức những tên đại ca ở phía đối diện còn gì, họ đều là người trưởng thành, cùng với đám học sinh kia hoàn toàn khác xa nhau...

Tần Hưởng không nghe thấy Lý Nhiễm Tinh đang âm thầm cầu nguyện, thậm chí còn không bắt đầu màn dạo đầu trực tiếp đấu võ, ra quyền dứt khoác chuẩn xác, động tác đầy xuất khí, vừa nhìn đã biết hắn trải qua huấn luyện trong thời gian dài và là người từng tham gia thi đấu, mặc dù đối thủ là tám người trưởng thành, nhưng hắn không hề sợ sệt, và tiếp đón một cách bình tĩnh như cách thường dùng để tập luyện trong phòng tập quyền anh.

Sở Thiểu Nam châm điếu thuốc dựa vào tường liếc mắt nhìn phong cách đấu pháp rất chuyên nghiệp của Tần Hưởng, thiếu niên dáng người còn chưa phát triển toàn diện, nhưng chiều cao đã đạt tiêu chuẩn, có vẻ như hắn gần 1m8, một người hung bạo. Cảnh tượng đẫm máu được Tần Hướng làm cho mãn nhãn, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, từng động tác và tác phong đều chuẩn như sách giáo khoa.

Hắn không tức giận chút nào khi nhìn đám người của mình bị một đứa nhóc hơn mười tuổi đánh hết lần này đến lần khác không gượng dậy được, nhưng ánh mắt Tần Hưởng lại trở nên nóng bỏng, đứa nhỏ này thật ngoan cường! Phong cách chơi rất thực dụng, lại biết khống chế đối phương chỉ bằng một chiêu, một đám người lớn bị một thiếu niên đánh thật là khó coi.

Vạt áo bị động tác của nắm tay vén lên lộ ra một cái eo nhỏ cứng rắn, cùng với làn da khá trắng, ánh mắt Sở Thiểu Nam càng có chút kỳ quái.

Những người còn lại đều có chút thấp thỏm lo lắng nhìn anh em của mình rơi vào thế hạ phong: "Anh Nam, hãy giúp họ!"

Sở Thiểu Nam chế nhạo, "Tám đánh một còn chưa đủ xấu hổ sao? Còn giúp?"

Vài người sau lưng hắn khép lại vẻ mặt xấu hổ, lo lắng nhìn chằm chằm chiến trường cách đó không xa.

Mười phút sau, nhìn tình cảnh khốn cùng của anh em trong sân, bọn họ sửng sốt, ánh mắt đối với Tần Hưởng cũng lộ ra vẻ tự mãn.

Tần Hưởng xoa xoa bả vai phải sưng tấy bởi trúng phải đòn đánh lén, bước ra khỏi đám người rêи ɾỉ, thở hồng hộc mặc lại đồng phục học sinh mà Lý Nhiễm Tinh đưa cho.

"Cậu bị thương? Có nghiêm trọng không?" Lý Nhiễm Tinh dùng tay kéo cổ của hắn, lại bị hắn dùng tay tát đi.

"Không sao, tôi bị đánh đánh một cái, không có bị thương xương cốt." Tần Hưởng thản nhiên lau mồ hôi trên trán, tầng mồ hồi bị vệt đi lộ ra cái trán đầy đặn nhẵn nhụi.

Sở Thiểu Nam nhẹ nhàng vỗ tay: "Thật là lợi hại a, tuổi còn nhỏ mà thân thủ lại khá như vậy, có luyện tập sao?"

"Mặc kệ chuyện của tôi, không việc gì, sau khi tôi thắng, các người sẽ không làm phiền chúng tôi nữa."

"Yên tâm, chúng ta sẽ làm theo những gì chúng ta nói. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể bàn bạc, về việc gia nhập băng Thanh Vũ thì sao?"

Tần Hưởng không ngờ rằng hắn sẽ nói lời này, sửng sốt một hồi, lập tức cự tuyệt: "Không, tôi đối với nhóm các người không có hứng thú."

"Cự tuyệt rõ ràng như vậy? Ngươi không thể coi thường bọn ta như vậy chứ?"

Mấy tên thuộc hạ nghẹn một bụng tức giận hồi lâu lập tức tiến lên vây quanh, Tần Hưởng nhíu mày nhìn lại Sở Thiểu Nam: "Anh muốn nuốt lời sao?"

Sở Thiểu Nam khẽ liếc nhìn một cái, người của hắn lập tức ra tay bắt lấy Lý Nhiễm Tinh, Lý Nhiễm Tinh đột nhiên bị người túm cổ sợ tới mức mất hết hồn vía, theo bản năng hô to: "Tần Hưởng!"

Tần Hưởng sắc mặt trầm xuống: "Buông cậu ta ra!"

Sở Thiểu Nam chậm rãi đến gần, nhìn hắn khuyên nhủ: "Băng Thanh Vũ là một băng nhóm lớn ở thành phố C, vậy ngươi thật sự không nghĩ tới sao?"

"Ta sẽ không tham gia." Tần Hưởng nhìn hắn, nghiêm túc nói.

"Ta biết ngươi cảm thấy mình lợi hại không chổ nào cố kỵ, nhưng..." Sở Thiểu Nam hất cằm lên hướng Lý Nhiễm Tinh, "Sức mạnh nhỏ bé của ngươi có thể bảo vệ tất cả những người ngươi muốn bảo vệ không? Ở nơi này của thành phố C nếu ngươi không làm vậy, muốn không bị ức hϊếp thì phải hợp tác với kẻ mạnh, nếu không thì sức lực một mình cũng vô dụng. Như bây giờ, bạn của ngươi là ví dụ. "

Sở Thiểu Nam lớn tiếng nói: "Được rồi, để hai đứa nhỏ này đi, sau này không được phép làm phiền chúng!"

Lý Nhiễm Tinh vừa được thả ra, liền run chân chạy về phía Tần Hưởng, hai tay ôm chặt lấy hắn, không dám rời đi nửa bước.

"Tần Hưởng, đúng không? Ta nhớ tới ngươi. Nếu như sau này đổi ý, ngươi có thể tìm đến ta. Ta tên là Sở Thiểu Nam. Nhớ kỹ!"

Sở Thiểu Nam mang theo đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc diêu đại bãi tiêu sái, Tần Hưởng nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy được người này đơn giản không thể giải thích được.

"Họ thực sự sẽ không tìm kiếm chúng ta một lần nữa, phải không?"

"Có lẽ là không, đi thôi."

Lý Nhiễm Tinh cúi xuống đỡ lấy đôi chân đang run rẩy của mình, khóc rống lên: "Tôi, tôi, tôi không đi được nữa, chân cũng không cử động được..."

Tần Hưởng nhìn cậu không nói nên lời: "Lá gan cậu phải của người không vậy?"

"Họ là băng Thanh Vũ chứ không phải băng Thanh Vân, Tần ca! Sao cậu dám! Tôi sợ hết hồn, nghĩ rằng hôm nay tôi sẽ bỏ mạng ở đây."

Tần Hưởng bất lực khom lưng về phía cậu: "Đi, tôi cõng cậu trở về, nhanh lên, tôi phải bắt xe đi về!"

Lý Nhiễm Tinh không khách khí leo lên: "Đêm nay cậu cứ ở nhà tôi đi, đừng chạy tới chạy lui."

"Quên đi, cậu ngủ liền ngáy tôi ngủ không được." Tần Hưởng nhấc lưng bắt đầu đi về nhà.

"Làm gì có--"

Có lẽ trong bóng tối u mịch mọi chuyện hết thảy đã xong, Tần Hưởng vốn tưởng rằng mình sẽ không liên quan gì đến băng Thanh Vũ trong truyền thuyết kia, không ngờ chỉ trong vài ngày, hắn đã thực sự đưa ra một quyết định khác.

Đó là một ngày cuối tuần, thời tiết trầm thấp, mưa không xuống một ngày, người buồn chán cảm thấy khó chịu.

Sau khi trả lời điện thoại, thím hắn từ trong phòng lấy ra một chiếc túi, bước đến phòng của Tần Hưởng.

"Hưởng Hưởng, có thể giúp thím không? Đồ của chú đã bỏ quên ở nhà. Con giúp thím chạy đi một chuyến, đến nhà máy đưa cho chú!"

Tần Hưởng đặt bài tập đang viết xuống gật đầu, xách túi cưỡi lên xe chạy đến nhà máy của chú mình.

Nửa giờ sau, hắn dừng lại ở lối vào của nhà máy, nhưng hôm nay ở cổng không một bóng người, một nhân viên bảo vệ cũng không thấy.

Tần Hưởng thấy không có người ngăn cản, liền đạp xe đi vào nhà máy, phía bắc là xưởng theo địa chỉ mà thím đã nói.

Khu nhà xưởng trước giờ chưa thấy ai vào đây thấy một đám người đứng ở cửa, đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Rõ ràng những người đứng ở cổng vào xưởng không phải là nhân viên mà là một nhóm thanh niên với mái tóc nhuộm đầy đủ loại màu sắc.

Tần Hưởng bước tới cửa liền thấy vài khuôn mặt quen thuộc, mấy ngày trước bị hắn đánh nằm úp sấp, vừa nhìn thấy hắn, lập tức lui lại mấy bước, xem ra, ánh mắt lộ ra vẻ tự mãn và rút lui.

Tần Hưởng bước tới nhìn họ nghi ngờ rồi đi vào, nhìn thấy Sở Thiểu Nam dẫn người chặn hết thảy mọi người làm ở đây, một người dáng dấp lãnh khốc đang giải thích ở trước mặt Sở Thiểu Nam, đổ mồ hôi lạnh. Chuyện gì đang xảy ra.

Tần Hưởng liếc mắt liền nhìn thấy một con dao rựa dài hơn một mét cắm trên bàn điều khiển ở cửa, vết cắm khá sâu, có dấu vết vụn gỗ cưa khắp nơi. Có ba bốn người nằm trên mặt đất, không biết chết hay sống nằm bất động trên mặt đất.

Mọi người dường như tập trung ở đây, lui về phía sau không dám tiến lên. Tần Hưởng nhìn xung quanh, phát hiện người chú đang co rúm trong góc, hắn đi thẳng tới, đưa túi trong tay cho chú: "Thím nhờ tôi mang đến cho chú."

Mọi người trong phòng ngừng bàn tán, kinh ngạc nhìn hắn đi tới, đưa chiếc túi cho ông chú với vẻ mặt hờ hững. Ông ta run tay cầm lấy chiếc túi, mặt tái mét, hoảng hốt.

Sau khi Tần Hưởng giao đồ đạc xong liền xoay người đi, hắn cũng không định lo lắng hoài niệm ở đây.

Sở Thiểu Nam bất ngờ nhìn hắn: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tần Hưởng: "Đưa đồ."

Sở Thiểu Nam đưa mắt về phía chú của hắn và hỏi: "Đây có phải là người nhà của ngươi không?"

Chú của hắn bị nhìn đến toát mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở mạnh.

"Ừm."

Sở Thiểu Nam lại nhìn chú hắn: "Đồ gì vậy?"

Chú Tần Hưởng run giọng trả lời: "Tài liệu công công công tác..."

Tần Hưởng kinh ngạc nhìn ông, không ngờ ông lại bị dọa thành như vậy.

Sở Thiểu Nam không nói gì, Tần Hưởng thấy vậy cũng không ngăn cản, rời đi như ở cõi không người.

Một giờ sau, Sở Thiểu Nam cùng đám người ở cửa đi ra khỏi nhà xưởng, vừa đi ra ngoài liền thấy Tần Hưởng ngồi trên xe đạp ở ven đường chờ bọn họ.

Thằng nhóc hôm nay trông u sầu hẳn, ngồi đạp xe một mình chẳng nói gì, hình như đã đợi rất lâu rồi.

Sở Thiểu Nam bảo bọn người của hắn ở lại chờ, hắn băng qua đường đứng ở trước mặt Tần Hưởng.

"Chờ ta?"

"Hả? Ừm!" Tần Hướng từ trong suy nghĩ trở về.

"Có việc?"

"... Nếu tôi trả tiền, anh có thể làm làm một chuyện không?"

Sở Thiểu Nam nhếch lên khóe miệng, vươn tay nắm lấy tay lái nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngươi nói."

"Ta muốn ngươi giúp ta lấy lại một thứ..." Tần Hướng nói ngắn gọn yêu cầu, hắn cũng vừa nhìn thấy cảnh tượng cửa chú mình và hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ lớn mật này, hắn muốn về nhà và trở về ngôi nhà của chính mình, khao khát vô cùng.

Sở Thiểu Nam nghiêng đầu nghĩ: "Không phải là không thể, nhưng-- Ta không cần tiền, ta muốn ngươi gia nhập băng thì sao? Ta bảo kê cho ngươi!"

Tần Hưởng nhíu mày, "Tôi sẽ không bắt nạt người, cho dù tham gia, tôi cũng sẽ không giúp anh làm chuyện phi pháp, cho nên..."

"Ngươi không cần làm cái gì, chỉ cần hỗ trợ quản lí thuộc hạ là được, chuyện nguy hiểm đều là người lớn chúng ta làm. Còn nhỏ như ngươi nghĩ có thể làm được cái gì?" Sở Thiểu Nam tiếp tục dụ dỗ: "Ta sẽ giúp ngươi lấy lại đồ của ngươi, vạn nhất về sau nếu như chú của ngươi hối hận, ngươi vẫn phải bị hắn lấy lại, nếu cùng ta tham gia, hắn sẽ sợ ngươi không bao giờ dám đυ.ng tới ngươi nữa. Chẳng lẽ một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao, hửm? Hãy suy nghĩ thêm."

Tần Hưởng cọ chấm ngón chân trên mặt đất suy nghĩ một chút: "Được, vậy thì giải quyết rồi, anh trước giúp tôi, khi nào thành công tôi liền gia nhập!"

"Thành giao!"

( Translated by Alicen)

Một đêm hai ngày sau, chú Tần Hưởng đột nhiên xông vào cùng một đám đàn ông cầm mã tấu, đem cả nhà đang chuẩn bị ngủ tập trung khống chế ở phòng khách.

Thím hắn ôm hai đứa con trai đang khóc thút thít kinh hãi, chú hắn ngồi xổm một bên bị dao kề vào cổ.

Một thiếu niên dường như chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nổi bật giữa đám người, đưa mắt nhìn những người trong phòng rồi bước tới chỗ Tần Hưởng.

"Tần Hưởng?"

"Đúng!"

"Thật tốt quá." thiếu niên lập tức nở nụ cười, "Tôi tên là Vương Á Chu, tôi là do anh Nam phái đi theo cậu."

Tần Hưởng bị cảnh tượng to lớn trong phòng làm cho sửng sốt, "Ồ, tôi hiểu rồi."

Sau khi Vương Á Chu tự giới thiệu bản thân, hắn đưa ra các điều kiện với chú của hắn:

Một, trả lại căn nhà thuê cho Tần Hưởng;

Hai, trả lại tiền cho Tần Hưởng, chính xác là không còn cớ để gây sự với Tần Hưởng.

Chú và thím bị sốc trước sự thay đổi cục diện đột ngột này, sau đó thím bắt đầu khóc và chửi bới: "Tần Hưởng, rõ ràng là người mày tìm đến để khi dễ gia đình chúng ta. Mày còn có lương tâm không? Chúng ta đã làm việc cực khổ cho mày ăn học và chăm sóc con lâu như vậy, mày báo đáp chúng ta như thế sao? Chúng ta cũng là trưởng bối của mày, mày sao lại dám! Đồ đê tiện lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung... "

Vương Á Chu cầm dao chạm vào mặt hai đứa trẻ: "Đây là con cái nhà các người? Nuôi thành heo béo rồi, đã đến lúc phải giảm béo. Còn nữa, không được lớn tiếng với Tần ca của chúng ta như vậy, càng không thể mắng, hiểu không?"

Khi hai đứa trẻ bị mặt dao lạnh lẽo chạm vào mặt, lập tức khóc thét lên, thím hắn hét lên và che chở hai đứa trẻ: "A-đừng chạm vào con tôi, Tần Hưởng! Ngươi muốn làm gì! Mau cho hắn tránh ra! "

Tần Hưởng bị mắng mặt không chút thay đổi: "Thím không cần nói như vậy, tôi không phiền các người nuôi nữa, chỉ cần trả lại đồ của tôi cho tôi, tôi tự mình chống đỡ, sống chết cũng không trách các người."

Con dao trong tay Vương Á Chu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong đôi mắt đen trắng của anh biến thành sát ý, nhẹ giọng cười như không cười nói: "Sao bà vẫn còn thất thần? Đi, lấy hết đồ ra!"

Thím của hắn luống cuống: "Nếu mày muốn đi thì tao đưa tiền cho mày!" Nói xong bà liền chạy vào nhà lấy ra hai thẻ ngân hàng và một túi đựng các loại giấy tờ bất động sản: "Tất cả đều ở đây, ở đây cho mày!".

Tần Hưởng nhận lấy: "Còn trang sức của mẹ tôi, làm phiền thím hãy trả lại. Đó là di vật của mẹ, tôi tốt xấu nghĩ đều muốn."

"Ở đâu... trang sức gì..." Giọng nói mạnh mẽ của thím hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chạy về phía Tần Hưởng trong vô số ánh mắt dữ tợn.

Vương Á Chu nghiến răng nghiến lợi nói với hai người bọn họ: "Khi người khác hỏi đến, nhớ trả lời thế nào, hả? Đừng gây chuyện phiền toái với Tần Hưởng, nếu không--" Lưỡi dao sắc bén trên tay đập vào mặt bàn trước mặt họ, họ liền run lên vì sợ hãi.

Tần Hưởng kéo hành lý đã đóng gói sẵn, cùng Vương Á Chu rời đi với đồ đạc duy nhất của mình, khi rời đi, hắn quay lại nói với chú của mình: "Tôi không lấy lại xe hay tiền mặt và cả đồ bố tôi sưu tầm ở nhà kia. Cứ coi như trả ơn chú đã chăm sóc suốt hai năm qua. "

Sau khi nói xong, hắn rời khỏi ngôi nhà không có cảm giác này mà không nhìn lại...

Vương Á Chu và một nhóm anh em giúp hắn dọn đồ, nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát, Vương Á Chu kinh ngạc nhìn và hỏi: "Đại ca, ngôi nhà này phải được dọn dẹp một chút mới có thể ở đúng không?"

"Ừm, không sao đâu, ngày mai tôi tìm người dọn dẹp, hôm nay cảm ơn."

"Đại ca đã nói như vậy thì chúng ta hết cách rồi. Phải làm xong những việc mà anh Nam đã giao. Hơn nữa, huống chi về sau tôi sẽ là người theo cậu. Nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ quan tâm đến nhau nhé! Nghe anh em trong băng đảng nói rằng lão đại thân thủ rất cao, sau này xin hãy chỉ giáo thêm. "

Sau khi Tần Hưởng cùng bọn khách sáo một phen, liền đuổi bọn họ đi ra ngoài, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại có hắn.

Tần Hưởng nhìn lại ngôi nhà quen thuộc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cúi xuống đẩy bộ bàn ghế sô pha trở lại vị trí trong trí nhớ, quét dọn rác khắp sàn nhà qua một lượt, đồng thời mở tất cả các cửa sổ để thông gió.

Hắn nhớ lại mọi thứ trong từng ngóc ngách của ngôi nhà. Khi hắn rời đi năm đó, hắn nhìn người chú của mình lấy bộ sưu tập của bố anh xuống và cho vào túi, đồ trang sức và mỹ phẩm của mẹ, đồ gia dụng tinh xảo và cao cấp, cốc pha lê, lụa, mền... Bất cứ thứ gì đập vào mắt họ đều bị cướp đi. Ngoại trừ đồ đạc cao lớn cồng kềnh như tủ lạnh và máy giặt, cái gì cũng không còn...

Hắn quay lại phòng ngủ của bố mẹ, gom hết đống đồ đạc lộn xộn trên giường ném ra cửa, dọn dẹp phòng ngủ và các phòng khác qua một lượt, đã bốn giờ sáng sau khi hắn dọn hết những thứ không thuộc về ngôi nhà và chất đống ở trước cửa.

Một thân hắn ướt đẫm mồ hôi nằm nhoài trên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã mất hút từ lâu, cơn gió lành lạnh buổi sáng khiến mồ hôi anh biến mất ngay lập tức, hắn liền hắt hơi nặng nề rồi cười mãn nguyện.

Cuối cùng tôi cũng đã trở lại, về với mái ấm nơi tôi đã lớn lên, nhưng hai gương mặt hiền lành chất phác ấy không còn thấy nữa...