Trong thời gian vài ngày chờ cáo thị, hai phu phu Kiều Ứng Trạch tìm một nơi yên tĩnh tịnh dưỡng, bộ dáng thanh thản thoải mái giống như không quá quan tâm đến thành tích, ngược lại là Kiều Ứng Hiên cả ngày chờ mong tin tức, có vẻ cấp bách hơn so với ca ca.
Vừa lúc yết bảng (danh sách người thi đỗ) ngày đó là Kiều Ứng Hiên trực nội ban, hắn biết quan viên chủ khảo sẽ đem thành tích báo cho bệ hạ xem trước, cho nên sớm liền cùng đồng nghiệp trốn trực ban dẫn đầu đi tuần trong viện ngự thư phòng, mà lúc này cuối cùng trời không phụ người có lòng, để cho hắn chiếm được tin
chính xác trước tiên.
“Nô tài chúc mừng Kiều thị vệ.”
Tiểu thái giám hầu hạ trong ngự thư phòng
thừa dịp đi đổi trà nước, đến nơi hẹn trước
cùng Kiều Ứng Hiên trên đường vô tình gặp được, sau đó nương theo động tác cúi chào giơ một ngón tay với hắn, tươi cười nhẹ giọng chúc mừng.
Bởi vì tính tình Kiều Ứng Hiên hiền lành sang sảng, mặc dù là nội thị thái giám hắn cũng đối đãi lễ phép, cho nên đại bộ phận tiểu thái giám trẻ tuổi đều bằng lòng thân cận với hắn, lớn tuổi một chút cũng vui lòng chiếu cố hắn, cho nên những ngày Kiều Ứng Hiên ở trong cung cũng phá lệ suông sẻ, tựa như loại chuyện hôm nay chỉ là dệt hoa trên gấm không có gì phải vội, tiểu thái giám thực bằng lòng giúp hắn.
“Thật sự là hội nguyên*? Cảm ơn tiểu công công.”
*Hội nguyên: người đỗ đầu khoa thi Hội, thời Minh-Thanh ở Trung Quốc)
Kiều Ứng Hiên vừa thấy ngón tay của tiểu thái giám kia, trong lòng nhất thời tràn đầy vui sướиɠ, hắn áp chế tươi cười trên mặt đáp lễ với tiểu thái giám, sau đó thừa dịp đi sát bên người đưa qua một đỉnh vàng.
“Ca ca đỗ hội nguyên, thật tốt quá!”
Đợi khi bước nhanh đến con đường nhỏ của hoa viên đứng sau giả sơn, Kiều Ứng Hiên hưng phấn nhỏ giọng hoan hô quơ quơ quyền, nhưng lập tức trực giác của người luyện võ nói cho hắn biết chung quanh có người, hắn cả kinh vội vàng khôi phục lại tư thái rắn rỏi tuân theo quy củ, cảnh giác nhìn về phía bên phải mình, chỉ thấy một nam tử mặc áo dài trắng thuần đứng bên cạnh núi giả, tỏ vẻ là vừa từ bên kia đi qua, mà Kiều Ứng Hiên còn chưa kịp nhìn bộ dáng người nọ, đã bị áo choàng trắng thuần thêu long văn kia dọa rồi.
“Ty chức tham kiến Trung thân vương.”
Kiều Ứng Hiên vô cùng cung kính chuẩn mực quỳ một gối xuống đất rồi thi lễ, tiểu tâm can bắt đầu đập loạn lên, bởi vì hoàng đế đăng cơ cận hai triều cũng không yên bình, thế cho nên hiện giờ trong triều được xưng thân vương trừ bỏ hai vị thúc thúc lớn tuổi của hoàng đế, cũng chỉ còn lại tứ hoàng tử trước kia, hiện giờ là Trung thân vương, mà Kiều Ứng Hiên vừa mới liếc mắt một cái đã khẳng định người nọ hiển nhiên không phải lão giả, cho nên duy nhất có thể chọn chính là……
Cúi đầu quỳ nửa ngày không nghe đối phương trả lời, cảm giác được đối phương đang nhìn mình Kiều Ứng Hiên âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ ngài đường đường là thân vương gia chui ra đường nhỏ làm gì a, nghe nói Trung thân vương xưa nay khoan hồng hiền lành, nên sẽ không bởi vì chính mình lỡ mất lễ nghi mà trị tội mình đi?
“Hoàng cung trọng địa, sao có thể tùy ý hí hửng như vậy, nếu như ngươi hôm nay gặp phải hoàng thân khác, một chút sơ xuất này sẽ trốn không thoát.”
Tứ hoàng tử, cũng chính là Trung thân vương hiện giờ thản nhiên mở miệng, ngữ khí tuy rằng nghe không ra buồn vui, nhưng trong câu nói là mười phần ý tứ nhắc nhở, chỉ là hắn hạ mi mắt, trong ánh mắt nhìn về phía Kiều Ứng Hiên lại ẩn hàm một tia nghiền ngẫm cùng ý cười.
“Ty chức ghi nhớ Vương gia dạy bảo, tạ ơn Vương gia không trách tội.”
Thanh âm mệnh lệnh lọt vào tai làm thân hình Kiều Ứng Hiên chấn động, trí nhớ mơ hồ trong nháy mắt rõ ràng, hắn muốn ngẩng đầu lên nhìn xem dung mạo người nọ có giống như trong trí nhớ hay không, nhưng ngại thân phận đối phương nên cuối cùng không dám mạo phạm.
Nếu không phải kiện áo choàng mình xem như bảo bối treo ở trong tủ treo quần áo, Kiều Ứng Hiên cơ hồ nghĩ rằng cái ngày trong trí nhớ ấy chỉ là mộng, hoặc là chính mình gặp được kỳ thực không phải người, mà là yêu quái ma mị, nhưng Kiều Ứng Trạch không thể tưởng được là, đối phương không chỉ là người, còn là đại quý nhân dưới một người trên vạn người…….
“Đứng lên đi.”
Mắt thấy vẻ mặt Kiều Ứng Hiên kinh ngạc, ánh mắt loạn chuyển muốn giương mắt lên xem lại không dám, ý cười của Trung thân vương càng đậm, nhưng nghĩ đến phía sau còn có hai thái giám, hắn cũng không có thời gian để nói với Kiều Ứng Hiên cái gì, chỉ là ôn hòa gọi hắn đứng lên.
“Vâng, tạ ơn vương gia.”
Kiều Ứng Hiên nương theo động tác đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đối phương đi phía trước, nhanh chóng nhìn mặt đối phương một chút, sau đó nghiêng thân mình đứng bên con đường nhỏ như là cung kính tránh đường, mà nhìn bóng dáng người nọ chậm rãi đi xa, trái tim Kiều Ứng Hiên cấp tốc nhảy lên…… Thật là hắn!
Nghe nói Trung vương gia năm trước thay thái tử tuần tra kho lúc khắp nơi, hiện giờ vừa mới quay về kinh, cho nên mới không đi đến tiểu lâu đó nữa sao? Như vậy……. có lẽ……
“Ta đang suy nghĩ cái gì a, đó là vương gia, là Trung thân vương a, làm sao có thể để ý tới loại bình dân ta, không trách tội khi đó thất lễ đã không tệ rồi, còn hy vọng có thể làm bằng hữu gì……..”
Đỡ đầu đau nhức vô lực rên hai tiếng, Kiều Ứng Hiên vẻ mặt đau khổ chậm rãi thong thẻ đi về hướng cánh cửa, tâm tình vừa rồi quả thật là bị đả kích một chút cũng không còn, hiện giờ chỉ còn mây đen trên đỉnh đầu.
Kiều Ứng Hiên không kìm chế được suy nghĩ linh tinh trong đầu, lão thiên gia ngươi đúng là ngay cả một chút tưởng niệm cũng không cho ta giữ lại sao?
Bất quá lúc này Kiều Ứng Hiên hiển nhiên hiểu lầm lão thiên gia, bởi vì ngay sau lưng hắn, vị Trung thân vương cao quý kia lúc ở chỗ ngoặc nghiêng mặt nhìn về phía bóng lưng hắn, hơn nữa ý cười tràn ngập đáy mắt….. Lại gặp mặt.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Mùng một tháng ba thi đình, chỉ thi về các chính sách, Kiều Ứng Trạch lấy vị trí hội nguyên dẫn tất cả các cống sĩ và kim loan điện, ngồi trong đại điện gần với vị trí long ỷ nhất. Nhìn lên điểm cao nhất của quốc gia này, trên mặt Kiều Ứng Trạch hiện lên một nụ cười tự tin, con đường tương lai, y cùng Trác Trác cùng nhau, hảo hảo cùng đi.
Mùng hai tháng ba chấm bài thi, thiên tử khen thượng sách khả thi của Kiều Ứng Trạch nơi chốn đều suy nghĩ cho lợi quốc lợi dân, khâm điểm trạng nguyên đỗ đầu, ngày kế yết bảng, nhất giáp tiền tam (*) ban cho cẩm y bạch mã, trâm hoa đi dạo đô thành, trong lúc nhất thời muôn người đổ xô ra đường rất náo nhiệt, mà so với hai vị bãng nhãn gần trung niên cùng thám hoa lang, trạng nguyên lang trẻ tuổi tuấn nhã không thể nghi ngờ trở thành mục tiêu
được mọi người chú ý hâm mộ, mà trong những người đi xem náo nhiệt đó, còn có vị kia nam phu nhân có tài danh mỹ danh bên ngoài, tác giả tiểu thuyết Cung Trác Lương……
*Nhất giáp là 1 tiến sĩ, tam danh là Đình nguyên (tương đương với trạng nguyên), bảng nhãn, thám hoa
“Tiểu phụ thân, phụ thân ở đâu, phụ thân ở đâu!”
Trạng nguyên đi dạo nhất định phải đi qua một tửu lâu, Kiều Mẫn Ngôn mặc quần áo cẩm bào màu đỏ chỉ vào cửa sổ hưng phấn kêu, mà Cung Cẩn Hiền cùng nó nằm úp sấp bên cửa sổ cũng lộ ra gương mặt tươi cười, hướng về Kiều Ứng Trạch ngồi trên bạch mã đi qua phía dưới quơ quơ tay nhỏ bé kêu phụ thân.
“Thấy được rồi, các ngươi cẩn thận một chút, đừng để ngã xuống.”
Cung Trác Lương thấy thế vội một tay ôm một cái thắt lưng, sợ hai tiểu tử này hưng phấn ngã xuống dưới, sau đó ánh mắt nhìn theo phương hướng Kiều Mẫn Ngôn chỉ, quả nhiên thấy người nọ mũ quan hồng bào càng thêm tuấn mỹ cưỡi ngựa chậm rãi đi qua, trong nháy mắt, Cung Trác Lương cảm thấy trong mắt mình chỉ còn lại một người, chỉ còn có nam nhân dừng lại ngẫn đầu thâm tình nhìn mình……
“Tiểu phụ thân, phụ thân muốn đi đâu? Y như thế nào không lên đây?”
Cảm thấy tiểu phụ thân ôm mình ngẩn người, Kiều Mẫn Ngôn giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn chu chu cái miệng hỏi, nhìn thấy phụ thân còn đi về phía trước, phụ thân rõ ràng nhìn thấy các bảo bối, sao lại không đi lên?
“Phụ thân muốn đi đến Quỳnh Lâm yến, muộn một chút y mới về nhà chúng ta về nhà chờ phụ thân được không?”
Bởi vì động tác của Kiều Mẫn Ngôn mà hồi thần, Cung Trác Lương cười cùng Kiều Ứng Trạch sắp đi qua, cúi đầu trấn an cọ cọ khuôn mặt hai đứa con, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn bóng dáng Kiều Ứng Trạch chậm rãi đi xa.
“Tiểu phụ thân, Hiền nhi cùng ca ca, buổi tối có thể ngủ cùng các phụ thân không?”
Cung Cẩn Hiền lưu luyến nhìn Kiều Ứng Trạch đi xa, quay đầu lại ôm cổ Cung Trác Lương âm thanh mềm mại làm nũng, nó cảm thấy được các phụ thân của mình đều tốt lắm, bất quá các phụ thân luôn không ngủ cùng nó, cho nên nó vẫn thích nhất có thể ngủ cùng ca ca!
“Đêm nay không được, hôm nay phụ thân quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi tốt, ngày mai được không?”
Cung Trác Lương cười tủm tỉm nhéo nhéo khuôn mặt Cung Cẩn Hiền, thầm nghĩ phụ thân các ngươi đêm nay thuộc về tiểu phụ thân ta…… Nghĩ đến Kiều Ứng Trạch bộ dáng cao nhã tôn quý kia vừa mới lộ ra bộ dáng tràn đầy hương vị cấm dục, trong lòng Cung Trác Lương thật sự là tràn ngập chờ mong, lúc trước vẫn bận tâm y phải đi thi, đã nhịn hơn nửa tháng chưa có làm, đêm nay nên hảo hảo chúc mừng……
Phải để y mặc áo trạng nguyên mà làm, còn phải là ở thư phòng!
“Nga, được rồi.”
Cung Cẩn Hiền nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền dựa vào trên người Kiều Mẫn Ngôn, ôm cánh tay nó âm thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là ca ca tốt nhất, lúc nào cũng có thể cùng ta ngủ.
“Được, vậy chúng ta về nhà chờ phụ thân đi.”
Cung Trác Lương nói xong liền khẩn cấp dẫn bọn nhỏ về nhà chuẩn bị, kết quả là, chờ khi Kiều Ứng Trạch đi Quỳnh Lâm yến trở về, chờ y hoàn thành thì……
XXXXXXXXXXXXXXXXXX
Kiền Võ năm bốn mươi sáu, đại thần phụ chính nội các, điện Văn hoa Đại học sĩ kiêm hộ bộ thượng thư, chính nhất phẩm thái phó Kiều Ứng Trạch chết bệnh……
“Ứng Trạch, cùng sinh cùng tử, chúng ta hẹn tốt.”
Trong màn giường, thân hoa phục được ban thưởng chính là Cung Trác Lương chính nhất phẩm cáo mệnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tùy ý để chén rượu trong tay từ trong giường lăn ra ngoài.
Kiều Ứng Trạch, cùng ngươi một chỗ đến cuối đời, thật sự không đỉ, nếu có thể, thật hy vọng chúng ta kiếp sau còn có thể gặp lại, đến lúc đó, đến lượt ta lấy ngươi…….
……
“Khụ….. Khụ khụ……”
Giống như là muốn đem phổi khụ ra ngoài, Cung Trác Lương ở trong lòng thề, là ai nói cho hắn biết độc dược có thể làm cho người không hề cảm thấy khổ sở mà chết đi, hắn như thế nào cảm thấy mình như là chìm trong nước, thống khổ muốn chết!
“Uy! Tiên sinh, ngươi có khỏe không?”
Muốn làm cho người này phun nước ra lấy lại hô hấp, nam tử anh tuấn tóc ngắn nhanh nhẹn có chút buồn bực đứng lên, tiếp nhận khăn mặt của nhân viên công tác ca no đang không ngừng bồi tội.
“Ngươi là….”
Gần như cho rằng mình nghe được ảo giác, Cung Trác Lương có chút khẩn trương ngồi dậy nhìn người bên cạnh, gương mặt quen thuộc, là gương mặt hai mươi mấy tuổi của Kiều Ứng Hiên, nhưng quần áo trên người hắn tuyệt đối không nên là quần áo tây trang, còn hoàn cảnh vị trí của mình…… Trời xanh, mây trắng, biển rộng cùng ca nô?
“Tiên sinh ngài cảm thấy như thế nào? Đều là nhân viên công tác chúng ta sơ sẩy, không chú ý tới ngài rơi xuống nước……”
Nam nhân mặc quần áo thủy thủ đưa khăn mặt cho Cung Trác Lương đang trong tình trạng dại ra, thái độ thành khẩn khẩn trương không ngừng nói áy náy, thân là du thuyền cao cấp xa hoa số một số hai trong nước, hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy, chính là ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự a.
“Ta….. Ta là……..”
Đại não Cung Trác Lương một mảnh hỗn loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ bởi vì mình ăn độc dược mà sinh ra ảo giác sao? Ảo tưởng mình quay về hiện đại, về tới chiếc du thuyền xa hoa.
Nhưng vì cái gì xuất hiện trong ảo tưởng của ta là Kiều Ứng Hiên mà không phải……. Ánh mắt co chút máy móc chuyển động, thẳng đến thân ảnh xuất hiện trước mắt mình, cũng là một thân ảnh quen thuộc, là dung mạo tuấn tú của người nọ khi mới hơn hai mươi tuổi, cùng không nên là một bộ đầu tóc ngắn cùng tây trang hưu nhàn.
“Ứng Trạch……”
Chịu đựng cảm giác muốn ho khan chậm rãi đứng dậy, Cung Trác Lương đi lại không xong bước đến gần hai huynh đệ đó vài bước, trên mặt đã chậm rãi nở nụ cười ôn nhu.
Quả nhiên, vô luận là ảo giác hay là cảnh trong mơ, trong thế giới của ta cũng nhất định sẽ có thân ảnh của ngươi.
“Ngươi có tốt không?”
Không nghe thấy đối phương rầm rì cái gì, Kiều Ứng Trạch theo bản năng đỡ thanh niên có tướng mạo tuấn lãng rơi xuống nước, mà nhìn
tươi cười ấm áp thân cận của đối phương, không biết sao trong lòng của y cũng ấm áp, làm cho người xưa nay lạnh lùng quái gở như hắn khó có được chủ động đáp lại một câu.
“Ta nghĩ cũng không quá tốt, có thể phiền ngươi đưa ta trở về phòng không? Cảm ơn nhiều.”
Thuận thế đưa cánh tay khoác lên trên vai có vẻ đơn bạc gầy yếu của đối phương, Cung Trác Lương nói là về phòng không bằng nói ôm đi về phía khoang thuyền, bất luận trước mắt là loại tình huống gì, Cung Trác Lương cũng không muốn bỏ qua thời gian cùng một chỗ với Kiều Ứng Trạch, cho dù đối phương đã như không biết hắn.
“Nga…… Không khách khí.”
Kiều Ứng Trạch có chút mờ mịt nhìn nhìn bả vai mình bị ôm lấy, nhìn nhìn lại vẻ mặt tươi cười thân mật của Cung Trác Lương, y biết hẳn là mình nên từ cự tuyệt, tựa như nam nữ có tâm tư khác với mình đều như nhau, nhưng thẳng đến khi bị mang vào khoang thuyền, y đều không tránh cái ôm kia cũng không thể kéo cánh tay đó ra……….
“Uy? Cứu ngươi là ta a, tại sao ngươi chỉ nhìn ca ca ta? Không đúng, ta là nói ngươi muốn dẫn ca ca ta đi đâu a!”
Kiều Ứng Hiên bị xem là người trong suốt ở tại chỗ cũng sửng sốt, ca ca hắn cư nhiên không đánh tiểu tử kia a, mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Phải biết rằng ca ca hắn tuy rằng thân mình thoạt nhìn đơn bạc, nhưng chính là cao thủ học võ từ nhỏ a, y cư nhiên liền như vậy đi cùng tiểu tử kia rồi?
Còn có ta vì cái gì muốn nói thêm nhỉ?
Kiều Ứng Hiên chạy đuổi theo có chút nghĩ không hiểu.
======= Hoàn chính văn=======
PH: Mừng muốn khóc, còn 5 phiên ngoại qua tháng 6 hoặc tháng 7 Hạ mới làm tiếp nhé hay một ngày đẹp trời trăng thanh gió mát nào đó Hạ siêng năng đột xuất Hạ sẽ làm (và mọi người biết đấy, chỉ số siêng năng của Hạ cơ hồ là bằng 0), bây giờ phải đi lấp dần mấy cái hố cũ. Mấy chương này Hạ làm hơi vội để kịp về ăn lễ nên còn nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua cho nhé! Chúc mọi người chơi lễ vui vẻ và giữ gìn sức khỏe!!!!!